uy Dung Phỉ sốt đến mức viêm phổi nhưng bệnh không nặng lắm, nằm được hai ngày thì kiên quyết đòi xuất viện, trùng hợp là ngày mười bốn tháng tám.
Sáng Trung thu, mẹ Dung không mở tiệm, sau khi sai Dung Phỉ đưa phần bánh Trung thu tới nhà dì Hai, mọi người liền chuẩn bị đến nhà dì Cả. Nhà dì Cả ở Cao Động Kiều, tuy thuộc vùng nông thôn nhưng lại nằm sát quốc lộ, từ trấn nhỏ đến đó chỉ mất vài phút đi xe.
Dì Hai cũng tới nhà dì Cả, nhưng Dung Phỉ thắc mắc, nếu đều phải đi, sao dì Hai vẫn mở tiệm buôn bán như thường còn nhà họ lại gấp gáp đến vậy, hỏi ra mới biết, mẹ Dung vẫn còn lưu luyến chuyện xem mặt của Dung Phỉ khiến cô lập tức sầm mặt.
Mẹ Dung vừa thấy con gái đổi sắc mặt, lập tức trấn an: “Con đừng nóng, dì Cả của con chỉ nhiệt tình muốn làm mai giúp con thôi, dù con có không thích thì cũng phải nể mặt dì ấy, chúng ta cứ đến góp cho đủ mặt là được.”
Đúng là không trâu bắt chó đi cày mà, nhưng Dung Phỉ cũng không thể nhảy thẳng xuống xe nói không đi được, đành mặt nặng mày nhẹ ngồi yên đó. Chỉ có Dung Nguyệt là hơi ngạc nhiên một chút rồi vỗ vai cô tỏ ý an ủi.
Lúc họ tới nhà dì Cả thì nhà trai đã chờ sẵn ở đó, vừa thấy họ vào cửa, cả nhà trai đều đứng dậy chào hỏi. Dung Phỉ đưa bánh Trung thu cho dì Cả, mắt không thèm liếc cậu trai kia lấy một cái, lạnh mặt theo Dung Nguyệt đi vào phòng trong, lại bị dì Cả của cô kéo lại.
“Các con còn trẻ, chắc có nhiều chuyện để nói với nhau, ở lại trò chuyện chút đi.” Dì Cả kéo Dung Phỉ ngồi xuống sô pha.
Tuy Dung Phỉ hơi tức nhưng cũng không tiện ngang bướng với dì Cả, chỉ đành cắn môi ngồi xuống đối diện cậu trai kia. Ba Dung, mẹ Dung mỉm cười gật đầu với ba mẹ đối phương rồi chia ra ngồi xuống hai bên Dung Phỉ.
Bọn họ vừa ngồi xuống, cậu trai kia được ba mẹ ra hiệu vội đỏ mặt đứng dậy, đưa thuốc lá cho ba Dung, có lẽ do quá khẩn trương nên hai tay run rẩy không ngừng, châm lửa cho ba Dung mấy lần vẫn không xong, khó khăn lắm mới bật được quẹt lại bị lửa liếm đến xém cả lông mày.
Ba mẹ nhà trai nhìn hết trong mắt, thầm đổ mồ hôi thay con trai nhà mình, ngượng ngùng cười với ba Dung mẹ Dung.
Tiếp đó là màn châm trà, tay cậu trai kia lại bắt đầu run lẩy bẩy, bối rối nhìn Dung Phỉ, nước tràn khỏi ly cũng không biết. Nước vừa được đun sôi, tràn ra mép bàn chảy xuống mu bàn chân của mẹ Dung khiến bà bị bỏng hét “Á” lên một tiếng, thiếu chút nhảy dựng lên, vẻ mặt của mẹ Dung lúc này đã không còn vui vẻ như lúc vừa đến, mày nhăn lại đủ kẹp chết một con ruồi.
Cậu trai kia bị tiếng thét của mẹ Dung kéo về với thực tại, vội buông ấm nước muốn xem chân của mẹ Dung, không biết làm sao lại vướng chân ngã xuống đất, rồi lại không biết vô tình hay cố ý mà hất trúng cái gạt tàn trên bàn, khiến nó rơi xuống nện thẳng vào đầu cậu ta.
Cậu trai ôm đầu một lúc mới lồm cồm bò dậy, máu chảy ra từ khe hở mấy ngón tay.
Dì Cả và Dung Nguyệt nghe được tiếng động chạy tới, khiếp sợ hỏi: “Sao lại bị thương thế này?”
“Bất cẩn té ngã rồi bị gạt tàn đập trúng đầu, không sao, để tụi tôi đưa nó đi băng bó, tụi tôi đi trước đây.” Ba mẹ nhà trai đen mặt, giải thích qua loa vài câu rồi đỡ thằng con không chịu thua kém nhà mình chạy trối chết, xem mặt xem được tới mức này, mặt mũi cũng bị ném hết luôn rồi!
Dì cả nhìn theo một nhà ba người rời đi, lại mờ mịt quay sang mẹ Dung: “Vậy là… hỏng rồi.”
Mẹ Dung nóng máu: “Chị à, Dung Phỉ dù gì cũng là cháu của chị, chị có làm mai thì cũng nên tìm người đáng tin một chút chứ, sao lại tìm một đứa ngốc tới vậy?”
Dì Cả bị chất vấn, ngượng ngùng: “Không phải, chị tận mắt nhìn thằng nhóc này trưởng thành, tuy hơi nhút nhát lại không lanh lẹ, nhưng tính tình…”
“Được rồi chị, nếu xem mặt mà gặp phải chuyện này, có nghĩa là hai đứa nó không có duyên phận, chuyện này cứ cho qua đi.” Sắc mặt của ba Dung cũng không tốt, nhưng vẫn đứng ra giảng hòa, lễ đoàn viên mà cãi nhau ồn ào cũng không tốt.
Buổi xem mắt này, hai bên đến tên còn chưa kịp giới thiệu đã kết thúc như một trò hề, nhưng cũng không ai thật sự để tâm.
Mẹ Dung và dì Cả vào bếp, ba Dung cũng xắn tay áo lên giúp đỡ. Chồng và con trai của dì Cả quanh năm suốt tháng đi làm bên ngoài, cả ngày lễ tết cũng lười về, thế nên tuy thêm nhà dì Hai và nhà dì Út với cậu nhiều lắm cũng chỉ hai bàn, nhưng một mình bà làm hai bàn đồ ăn vẫn hơi quá sức. Vì vậy mỗi khi họ hàng thân thích tụ họp, ai tới trước đều sẽ tự biết xúm lại phụ giúp.
Ngay cả Dung Nguyệt cũng xuống bếp giúp một tay. Dung Phỉ cũng định đi, nhưng vừa đứng dậy đã cảm giác được một trận gió lạnh thổi tới khiến cô bất giác rùng mình, da gà da vịt đều nổi hết cả lên.
Dung Phỉ hết xoa mặt lại xoa tay, không khỏi nhìn sang cái gạt tàn đã bị mẻ mất một góc kia, lại nghĩ tới chuyện kỳ quái không biết đang tỉnh hay mơ mà cô gặp ở bệnh viện khiến cô bất giác rụt cổ, sao lại thấy khác thường thế này?
Hít sâu một hơi, Dung Phỉ cố ném suy nghĩ miên man trong óc đi, chạy nhanh xuống bếp. Nguyên nhân nói ra thật mất mặt, không phải muốn giúp, mà là không dám ngồi một mình.
Nhưng có xuống phòng bếp thì cảm giác cũng không khá hơn chút nào.
Đang phụ nhặt rau thì lỗ tai thấy tê tê, vành tai như bị ai đó liếm cắn. Đổi qua thêm củi thì ngực lại sít chặt, như thể ai đó đang cách lớp áo xoa ngực cô. Rồi bỗng nhiên, cổ lại như bị ai đó không nặng không nhẹ cắn một cái.
Dung Phỉ bị kích thích đến mức cả người run bắn lên, mặt đỏ như thiêu, phải cắn chặt răng mới không phát ra tiếng. Má ơi, tởm chết đi được, sao lại có cảm giác ngượng chín mặt như gái nhà lành bị lưu manh sàm sỡ thế này?
“Sao tự nhiên Dung Phỉ lại run lên thế? Ôi sao mặt lại đỏ thế này? Bị sốt sao?” Dì Cả đang xào đồ ăn, thoáng thấy mặt Dung Phỉ đỏ lừ thì sợ đến nhảy dựng lên.
Dung Phỉ cố nhịn không rơi nước mắt, lắc đầu định nói không có gì, cổ lại có cảm giác bị hút mạnh một cái, cô giật mình rụt cổ, thiếu chút tiếng rên đã bật ra khỏi họng. Cảm giác rõ ràng thế này thật muốn chết mất thôi, hệt như cảm giác ở bệnh viện đêm đó!
Cả người bị kích thích vô hình làm cho ngứa ngáy nhưng lòng thì lại lạnh đi từng cơn. Má ơi, chắc không… không phải như mình nghĩ đâu nhỉ, sao lại có cảm giác nổi da gà như bị mấy tên háo sắc sàm sỡ thế này?
Dì Cả vừa lên tiếng, mấy người khác cũng để ý thấy Dung Phỉ không bình thường, chen nhau bước tới, vẻ mặt lo lắng.
“Phỉ Phỉ, không phải con sốt lại đó chứ? Mặt con đỏ thế này không bình thường chút nào.” Mẹ Dung giũ nước trên tay rồi đưa lên trán Dung Phỉ thăm dò: “Không biết có phải tại tay mẹ còn ướt hay không mà cảm thấy nóng thật này, Dung Nguyệt, tay con khô con tới sờ thử cho chị con đi.”
Dung Nguyệt vừa lột tỏi xong đang định rửa tay, nghe vậy đi tới sờ trán cho Dung Phỉ: “Có hơi nóng thiệt, hình như chị bị sốt rồi”
Dung Nguyệt vừa dứt lời, Dung Phỉ liền cảm thấy eo bị bóp một cái. Eo là chỗ nhạy cảm nhất trên người cô, Dung Phỉ thở gấp một hơi, vội bật dậy xoay người chạy ra ngoài, để lại mấy người trong bếp nhìn nhau đầy khó hiểu.
“Phỉ Phỉ bị bệnh thật sao?” Dì Cả cầm sạn bếp, nhíu mày nhìn ra cửa, vẻ mặt lo lắng.
“Không sao đâu, chắc hai ngày trước bị cảm chưa khỏi hẳn, cách nhà chị không xa không phải có phòng khám sao, chắc nó ra ngoài mua thuốc đó.” Mẹ Dung tuy cũng hơi lo nhưng nghĩ lại thì Dung Phỉ đã hai mươi rồi, chút kiến thức thường thức chắc vẫn phải có, thế là nhanh chóng bĩnh tĩnh lại, tiếp tục cúi đầu thái rau.
Do chạy quá mau, Dung Phỉ vừa ra tới phòng khách liền loạng choạng sắp ngã, cả người đã nghiêng hẳn bốn mươi lăm độ rồi, bỗng nhiên lại có một sức mạnh vô hình nâng lên, eo cũng bị cảm giác lạnh lẽo siết chặt.
Biến cố này quá mức kinh hoàng, mặt mày Dung Phỉ tái xanh, sợ tới mức trợn mắt ngất đi.
Mà cơ thể cô chỉ khựng lại một chút rồi lơ lửng giữa không trung trong tư thế được người bế ngang, bay tới chỗ sô pha, nhẹ nhàng nằm lên.