Dung Phỉ không biết sao tự nhiên mình lại tới đây, sương trắng lượn quanh khiến cảnh tượng hiện ra vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Màn sương mờ ảo như một tấm chắn, không chỉ ngăn cách mọi thứ với nhau mà thời gian trong đó cũng không ngừng thay đổi.
Đập vào mắt là một căn tứ hợp viện đang thời hưng thịnh*, đèn lồng treo trước hiên nhẹ đong đưa giữa màn sương, không uy nghi phú quý nhưng lại có nét giản dị mà ấm áp.
*Bản gốc là 人丁兴旺 [Réndīng xīngwàng] đề cập đến gia đình có nhiều thành viên và thường là nam nhiều hơn nữ. (Nguồn trích từ Baidu)
Màn sương trắng dày đặc khiến Dung Phỉ chỉ có thể nhìn được loáng thoáng hình dáng của căn tứ hợp viện, có không ít người ra ra vào vào, người thì múa thương luyện quyền, người đang ê a luyện giọng, những người đó đều mặc kiểu trang phục cuối nhà Thanh đầu thời dân quốc, nam thì trường sam xanh, nữ thì sườn xám chấm hoa.
Dung Phỉ còn chưa hết bỡ ngỡ thì bỗng có một thiếu niên mặc trường sam xám bước ra từ màn sương, kiểu tóc rẽ ngôi giữa đang lưu hành lúc bấy giờ, lông mày ẩn dưới tóc, mắt phượng xếch lên, thần thái ngời ngời, mặt trắng như ngọc, môi đỏ gợn sóng, từng chi tiết đều đẹp và sắc xảo như bước ra từ trong tranh. Tay anh ta cầm một chiếc dù bằng giấy dầu màu đỏ, thả chậm từng bước, điệu bộ khoan thai, trói chặt tầm mắt người khác.
Dung Phỉ trừng mắt ngỡ ngàng, thiếu niên kia vừa xuất hiện thì tầm mắt cô như bị khóa chặt, cứ phải đảo mắt theo từng bước chuyển động của anh ta.
“Tiểu ni cô năm nay vừa hai tám, đương tuổi xuân xanh lại phải xuống tóc…*” Ê a chỉnh giọng cả nửa ngày, bé gái mặc sườn xám chấm hoa vừa cất được hai câu đã bị thiếu niên từ phía sau vỗ vai cắt ngang, cô bé xoay lại nhìn, vui đến mức thiếu chút nhảy cẩng lên: “Sư huynh!”
*Trích từ “Tư Phàm” (思凡), là một trích đoạn từ vở tuồng Nghiệt Hải Ký (孽海记), chủ yếu nói về tiểu ni cô Sắc Không, tuổi nhỏ nhiều bệnh, được ba mẹ đưa vào sống trong am Tiên Đào. Sắc Không không chịu nổi kiếp sống tịch mịch chỉ có bái phật niệm kinh nên đã một mình chạy khỏi am. (Nguồn trích từ Baidu)
Thiếu niên giơ tay xoa đầu cô bé: “Sao lần nào tới cũng chỉ nghe em hát mỗi hai câu này?”
“Đều tại sư phụ hết.” Cô bé bĩu môi, dáng vẻ vô cùng uất ức: “Sư phụ nói em hát chưa tốt, khởi kính chuyển chiết* đều thiếu một chút, thế nên ngày nào cũng bắt em phải luyện tập không ngừng.”
*Bản gốc là 起承转折 [Qǐchéngzhuǎnzhé], khởi thừa chuyển chiết, ý chỉ bàn bài, bố cục, phương pháp làm một bài văn. (Trích nguồn Baidu)
“À…” Thiếu niên thấy cô bé tức phồng cả má, buồn cười lắc đầu, trong mắt đầy vẻ cưng chiều.
Cô bé bị thiếu niên cười đến đỏ mặt, kéo tay thiếu niên lắc lắc, làm nũng: “Sư phụ nói, trong tất cả các sư huynh sư đệ, anh xướng tốt nhất, trời sinh đã có giọng hát cao như dáng người, hay anh làm mẫu cho tụi em một đoạn đi?”
“Được.” Thiếu niên cười khẽ, bước lui về sau vài bước, nâng tay chỉnh chỉnh yết hầu, chỉnh giọng hai tiếng rồi hát: “Tiểu ni cô năm nay vừa hai tám, đương tuổi xuân xanh lại phải xuống tóc, ta chỉ là phận nữ nhi, nào phải đấng mày râu, sao phải lưng thắt dây vàng, vai khoác lụa thẳng, nhìn phu thê nhà người thảnh thơi khoái nhạc, gấm vóc lụa là, không khỏi lòng như lửa đốt, nô phải xé áo cà sa…”
Thiếu niên vừa mở giọng, quả nhiên không giống với người thường, từng câu từng chữ đều rúng động lòng người, thanh âm ấy quả thật tựa như tiếng trời. Dung Phỉ đang muốn bước tới vài bước, sương mù xung quanh bỗng trở nên dày đặc, tựa như sóng biển cuốn lấy tất thảy mọi thứ trong tứ hợp viện, khiến nó trở nên vặn vẹo méo mó, chớp mắt, tất cả mọi thứ đều đã biến mất.
Dung Phỉ hãi hùng, há mồm định la nhưng tiếng chưa ra khỏi miệng thì lớp sương mù dày đặc kia đã tản ra, tứ hợp viện lại hiện lên trước mắt. Lúc này cảnh tượng bên trong đã thay đổi, vẫn có giọng hát ê a, vẫn có người múa thương luyện quyền, chỉ có thiếu niên là không còn.
Bỗng vang lên tiếng nức nở, cô bé ban nãy nói chuyện với thiếu niên trong sân đột nhiên vọt ra khỏi màn sương, ngồi xổm dưới gốc hòe già khóc khàn cả giọng.
Dung Phỉ chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, sao đang yên lành lại khóc rồi, cô mơ hồ cảm giác được có gì đó không đúng nhưng nghĩ mãi không ra.
Thiếu niên kia lại che ô đi đến phía sau cô bé, mở miệng nói gì đó. Cô bé đứng bật dậy, hai mắt lưng tròng xoay người nhìn thiếu niên, sau đó nhào vào ngực anh ta khóc òa lên.
Âm thanh chói tai như mũi kim đâm vào màng nhĩ Dung Phỉ, cô giơ tay định xoa hai bên tai thì thiếu niên kia đã ôm cô bé xoay người đối mặt với mình, ngẩng đầu cười quỷ dị, hai mắt sắc lẻm chọc thẳng vào tim cô khiến nó nhảy dựng lên, lại như đấm thẳng vào đầu, mọi thứ trước mắt chợt hóa thành bọt nước.
Dung Phỉ đột nhiên bừng tỉnh, trước mắt đã không còn lớp sương mù dày đặc kia nữa, mà nơi cô đang đứng, chính là căn tứ hợp viện bỏ hoang mà cô thường đi lạc.
Cô nhớ rõ là mình đang ăn Tết Trung thu ở dì Cả, sao lại tới được chỗ này?
Dung Phỉ nghĩ sao cũng không ra mình tới đây bằng cách nào, rồi cô bỗng nhận ra chỗ bất thường, căn tứ hợp viện mà cô chứng kiến nãy giờ và căn nhà hoang này là một. Chuyện quái dị như thế, Dung Phỉ không chắc là mình đang mơ hay đang tỉnh, cô cấu mạnh vào đùi mình một cái, đau đến chảy cả nước mắt.
“Trời ơi, không phải mơ, sao mình lại lạc được tới đây vậy?” Lời vừa dứt, một trận gió lạnh thổi qua, Dung Phỉ run lên cầm cập.
Ánh nắng ấm áp vẫn chiếu rọi trên cao, nhưng cô lại thấy tay chân mình lạnh ngắt, sống lưng tê đi vì gió lạnh, hai hàm răng cũng va lập cập vào nhau. Trên lý thuyết, hiện giờ là giữa thu, chỉ cần mặc một cái áo dài tay là đủ ấm, nhưng cô lại thấy như mình đứng giữa trời đông lạnh giá, lúc trước hoảng loạn chưa kịp nhận ra, giờ tỉnh táo lại mới thấy lạnh tới mức không thể chịu nổi.
Không được, nơi này quá dị rồi, mặc kệ tới đây thế nào thì việc quan trọng trước mắt là phải nhanh chóng thoát ra!
Dung Phỉ chà xát hai cánh tay đang nổi da gà, hít sâu một hơi rồi bắt đầu tìm kiếm lối ra. Hệt như lần trước, bốn phía đều là tường, không cách nào xác định được phương hướng.
Tìm không thấy thì tìm không thấy, Dung Phỉ dùng lại cách cũ vẽ ký hiệu lên tường để tìm đường, cô không tin mình không tìm được đường ra!
Tuy cố tỏ ra bình tĩnh nhưng kỳ thật cô đã sợ tới mức mồ hôi chảy ròng ròng, tim đập thình thịch. Chắc do vừa trải qua cảnh tượng lạ lùng đến mức không thể tưởng tượng nổi nên Dung Phỉ cảm thấy tay chân tê cứng, đầu nặng chân nhẹ, cảnh vật xung quanh không ngừng vặn vẹo, ngay cả hô hấp cũng khó khăn, mí mắt nặng trịch như không còn là của mình.
Ba chữ gặp quỷ rồi cứ đảo từng vòng quanh đầu lưỡi, nhưng không dám phát ra tiếng. Cô thầm hạ quyết tâm, sau khi ra khỏi đây nhất định phải tìm cao nhân xem cho mình.
Hệt như lần trước, sau khi Dung Phỉ vừa vẽ ký hiệu vừa đi vòng quanh tứ hợp viện vài vòng, cuối cùng vẫn về lại chỗ cũ, không tìm thấy lối ra.
Thần kinh của Dung Phỉ đã căng tới mức cực hạn, lần thứ n trở lại điểm xuất phát, rốt cuộc cô cũng tuyệt vọng ngồi bệt xuống đất, chôn mặt vào gối khóc nấc lên.
Một chiếc dù giấy màu đỏ lờ mờ xuất hiện trôi lơ lửng trên đầu cô, sương mù quanh người cũng dần ngưng tụ, huyễn hóa ra một bóng người cao lớn mơ hồ.