Ninh Thư đi theo Nghiêm Kiều tới trung tâm mua sắm gần đó, vừa đi vừa kiểm tra số dư thẻ ngân hàng của mình, cũng may trường học mới phát lương, cô lại là người có tiền rồi.
Hai người đi lên lầu hai của trung tâm, dừng chân tại một cửa hàng bán áo ngực thể thao, cô quay đầu nhìn anh: “Kiểu muội, sao anh lại quen thuộc với cửa hàng này vậy?”
Một cô gái như cô còn không biết tới nơi này.
Dường như hiểu Ninh Thư đang nghĩ gì, Nghiêm Kiều chặn đứng ngay suy nghĩ của cô: “Thứ nhất, tôi chưa từng đưa bạn gái tới đây. Thứ hai, tôi cũng không lén lút mua về tự mặc.”
Anh nhìn cô: “Sở dĩ quen thuộc như vậy là vì đã chuẩn bị, tìm hiểu rất kỹ càng.”
Ninh Thư đi theo Nghiêm Kiều vào cửa hàng: “Là vì tôi sao?”
Người đàn ông nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm: “Đương nhiên.”
Lần đầu tiên Ninh Thư tới cửa hàng bán đồ nội y với một người đàn ông, nên vô cùng xấu hổ, cô xoắn xuýt cảm giác như mọi người xung quanh đều đang nhìn mình vậy. Từ khi học cấp hai, thấy các bạn nữ trong lớp mặc áo ngực, từ đó tới giờ đều là cô tự mình đi mua đồ lót, thông thường đến mua thật nhanh rồi rời đi ngay. Cô vẫn nhớ như in trải nghiệm đầu tiên khi đi mua áo ngực, tranh thủ lúc trời mua không có nhiều người qua lại, cô cầm mười tệ trong tay, bước vào cửa hàng bán đồ lót và đồ ngủ trong chợ, nhìn kỹ giá cả, sau đó trả tiền, rồi cầm lấy một chiếc chạy thẳng. Về đến phòng mặc thử mới phát hiện nó quá to, lấy kim chỉ khâu lại mấy lượt mới có thể mặc tạm. Chiếc áo đó cũng chỉ có thể mặc vào để đảm bảo không bị rớt ra khỏi người, chứ không hề có tác dụng về sức khỏe, hay chẳng có chút thoải mái nào cả. Cô cứ nghĩ rằng như vậy có thể tính là mình đã mặc áo ngực rồi.
Ninh Thư nhìn Nghiêm Kiều, cô luôn nghĩ rằng chỉ có bạn trai hoặc chồng mới có thể làm việc này, vì dù sao thì đây cũng là thứ hoàn toàn riêng tư.
Cô kéo cánh tay Nghiêm Kiều, nói nhỏ: “Hay là đi thôi, lần sau tôi tự đến mua cũng được.”
“Người phụ nữ vừa đi ngang qua cứ ngoái lại nhìn tôi.”
Nghiêm Kiều quay đầu nhìn một cái: “Người ta nhìn là nhìn tôi.”
Người phụ nữ vừa đi qua: “…”Ahhhhh, nhìn trộm anh chàng đẹp trai bị phát hiện rồi.
Nghiêm Kiều nắm lấy cánh tay Ninh Thư kéo cô vào cửa hàng.
Ninh Thư thầm liếc nhìn giá trên những chiếc áo ngực, thấp giọng nói: “Nhưng đồ ở đây đắt quá.”
Nó còn đắt hơn nhiều so với chiếc áo nịt ngực của thương hiệu nổi tiếng mà cô mua trước đó.
Nghiêm Kiều: “Tôi mua cho em.”
Ninh Thư dứt khoát kéo Nghiêm Kiểu ra ngoài: “Vậy lại càng không được, không phải anh còn nuôi Lễ Lễ sao, lại cần để dành tiền mua nhà nữa.”
Nghiêm Kiều mỉm cười, giơ tay vuốt vuốt mũi Ninh Thư: “Yên tâm, anh đây có tiền, vẫn thừa tiền để mua áo ngực cho em.”
Ninh Thư lại bắt đầu tính toán cho Nghiêm Kiều: “Lương của giáo viên Thể dục các anh không cao, với một người mới tốt nghiệp như anh, lại còn là giáo viên hợp đồng, thế thì càng ít hơn nữa.”
Cô quay đầu nhìn thoáng qua cửa hàng một cái, đè thấp giọng nói: “Vừa rồi tôi có nhìn qua, trên một nghìn tệ một chiếc, lại không có giảm giá.”
Nghiêm Kiều coi như không nghe thấy, tóm gáy Ninh Thư, dứt khoát đẩy cô vào cửa hàng, cầm vài chiếc trong khu vực bày sản phẩm mới lên, ướm lên ngực Ninh Thư: “Vào trong thử đi.”
Ninh Thư rất muốn hỏi người đàn ông này, tại sao lại ám ảnh với bộ ngực của cô quá vậy. Ngay từ đầu, hết nói cô nhồi bông, rồi lại nói cô độn silicone, bây giờ lại đưa cô đi mua áo ngực. Có vẻ như anh đang tỉ mỉ chăm bón cây cối, mà cây ở đây chính là ngực của cô, rồi dường như anh sẽ đợi đến mùa thu năm sau để thu hoạch hoa trái vậy.
Nghiêm Kiều lấy thêm một vài chiếc nữa, thậm chí còn thảo luận về độ thoáng khí, độ đàn hồi và sự thoải mái của chất liệu vải với nhân viên bán hàng.
Nhân viên bán hàng liếc nhìn cô một cái, nói cô có khuôn ngực hình bán cầu.
Nghiêm Kiều: “Vậy phải chọn dáng quả ôm, hoặc ôm 3/4.”
Ninh Thư: “???”
Người đàn ông này thật sự chưa từng có bạn gái hay bí mật mua về để tự mặc sao? Cô có chút không thể tin nổi. Cô là phụ nữ mà còn chẳng hiểu nhiều như vậy.
Ninh Thư bước vào phòng thử đồ, nhìn chằm chằm vào giá cả trên áo, cuối cùng quyết định không thử, cô bước ra nói: “Không thích loại vải này, cứng quá.”
Nhân viên bán hàng đi tới: “Chiếc này là loại thoải mái và mềm mại nhất rồi.”
“Hơn nữa, anh ấy đã thanh toán tiền rồi ạ.”
Ninh Thư đi theo Nghiêm Kiều ra khỏi cửa hàng, nhìn một đống túi giấy trên tay trái anh rồi lại nhìn sang đống túi khác trên tay phải anh, ngoài bốn bộ áo ngực thể thao ra, anh còn mua thêm sáu bộ mặc hàng ngày nữa.
Ninh Thư đi bên cạnh Nghiêm Kiều, buốt ruột đến rỉ máu: “Sao lại tiêu nhiều tiền thế này? Tôi thấy cửa tiệm bên cạnh cũng khá tốt, người ta còn đang có chương trình giảm giá nữa.”
Nghiêm Kiều: “Tôi thích kiểu dáng của hàng này.”
Ninh Thư: “Là anh mặc hay tôi mặc?”
Nghiêm Kiều cười trêu chọc cô: “Tôi mặc, về nhà thử cho em xem, được chưa?”
Ninh Thư: “Được.”
Ánh mắt vô cùng mong đợi.
Nghiêm Kiều: “Rồi sẽ có một ngày, em chết rất thảm cho coi.”
Ninh Thư mở túi giấy ra xem, áo ngực thể thao chẳng mấy đẹp mắt, kiểu dáng na ná nhau, tác dụng chính là bảo vệ ngực. Còn áo ngực mặc hàng ngày thì vô cùng sặc sỡ bắt mắt.
Ninh Thư đứng ở một góc không có ai nhìn thấy, thò đầu vào chăm chú xem: “Ren đen, nơ đỏ, chấm bi hồng, lụa băng tulle xanh…”
“Hóa ra thầy Nghiêm thích kiểu dáng này, cũng khá là…Gợi cảm đó chứ. “
Ninh Thư: “Nếu tôi nói không thích, người ta có cho trả lại không?”
Cộng lại cũng tới gần một vạn tệ rồi, nếu có thể trả lại thì tốt biết bao.
Nghiêm Kiều gỡ luôn mấy tấm mác bên trên xuống: “Bây giờ thì không thể trả lại được nữa rồi.”
Anh xoa xoa mái tóc cô: “Không cần phải khách sáo với tôi như vậy, tôi đang theo đuổi em, thì tôi chính là người đàn ông của em còn em là người con gái của tôi, tôi muốn chiều chuộng thế nào cũng được, hiểu chưa?”
Ninh Thư chưa từng thấy người nào trơ trẽn như vậy: “Thực ra không hiểu rõ logic này cho lắm.”
Bởi vì tôi đang theo đuổi em, nên em là người phụ nữ của tôi.
Nghiêm Kiều: “Cứ cho là vì để cảm ơn việc em ngăn cản Trịnh Lực Tân mua nhà đi, lại giúp tôi và Lễ Lễ giữ gìn nhà cửa, chút quà cảm ơn này không phải là quá đáng chứ?”
Ninh Thư vẫn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Nghiêm Kiều kéo tay lôi đi: “Hoặc là em chọn phương án thứ hai, hôn tôi một cái, vậy là hết nợ nần.”
Cô gái bên cạnh bất ngờ dừng lại, cẩn thận suy nghĩ điều gì đó.
Nghiêm Kiều nhìn xuống đôi môi đầy đặn của cô, quả táo Adam của anh khẽ cuộn, giọng nói có chút trầm, khàn: “Em…”
Ninh Thư: “Tôi đang nghĩ làm cách nào có thể tránh được camera giám sát rồi đẩy anh ngã xuống lầu, tạo hiện trường giả là anh tự trượt chân ngã xuống, liệu có tránh được sự điều tra của cảnh sát không.”
“Như vậy vẫn chưa đủ độ an toàn, tôi phải tìm ra bằng chứng ngoại phạm.”
Ầm ỹ cả đoạn đường, cuối cùng Nghiêm Kiều cũng đưa Ninh Thư về đến cửa nhà trong khu Vĩnh Ninh Lý: “Tôi giúp em xách vào trong.”
Ninh Thư cầm lấy đống túi giấy lớn nhỏ trong tay Diêm Kiều: “Anh đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi.”
Nói xong liền đóng cổng lại, cô đi được vài bước lại quay người lại, cúi người ngó qua khe cửa, quả nhiên Nghiêm Kiều vẫn chưa rời đi.
Cô hỏi anh qua cánh cửa: “Nghiêm Kiều, tại sao anh lại…Ám ảnh với ngực của tôi như vậy?”
Anh là đàn ông, không phải người nhà, cũng chẳng phải bạn trai cô.
Nghiêm Kiều đứng ngoài cửa: “Tôi muốn ở bên cạnh em.”
Ninh Thư không lên tiếng, trâm mặc một hồi, rồi xoay người đi vào.
Vốn dĩ cô muốn nói với anh rằng, anh không nên quan tâm đến những chuyện này, ít ra là anh không có tư cách để quan tâm đến cô, anh như vậy có hơi vượt quá giới hạn rồi. Nhưng sau khi nghe xong câu trả lời của anh, cô biết, anh đã thấy rồi. Anh thấy rằng cô không biết gì ngoại trừ chiếc áo nịt ngực, không ai dạy cô cách bảo vệ bộ ngực của mình khi còn niên thiếu, đến khi lớn lên, cô cũng không biết làm thế nào để tôn lên vẻ đẹp của chúng, chỉ đành giấu chúng đi vì xấu hổ và sợ hãi.
Sau khi đã mặc lên người chiếc áo ngực bình thường, cô mới nhận ra rằng, áo nịt ngực không hề thoải mái chút nào. Ninh Thư trở về phòng mình, đóng cửa lại, thử hết mười bộ nội y mà Nghiêm Kiều đã mua cho mình, rồi đứng trước gương ngắm nghía rất lâu.
Ngực của cô, thực sự rất đẹp.
Ngày hôm sau, Ninh Thư mặc một chiếc áo ngực thể thao, thay một bộ quần áo rộng rãi, thoải mái, lon ton chạy từ nhà đến trường. Cảm thấy không đã nghiền, nên lại chạy thêm quanh sân vận động một vòng.
Trước mặt thấy một vài học sinh của lớp A1 đang tập chạy, cô tiến đến và hỏi: “Các em không ôn bài buổi sáng à?”
Một học sinh vừa chạy tại chỗ vừa trả lời: “Cô Tần đã nói rồi ạ, những người tham gia đại hội thể thao thì không cần ôn bài buổi sáng.”
Một học sinh khác nói: “Lớp chúng em nhất định sẽ thắng.”
Ninh Thư bĩu bĩu môi: “Đừng có tự mãn, đại hội thể thao còn chưa bắt đầu, vẫn chưa biết ai thắng ai thua đâu.”
Đàm Duyệt Nhiên cũng đang tập chạy bên cạnh, có chút khinh thường nhếch miệng, giọng điệu giống hệt Tần Nguyệt Hương, rất gọi đòn: “Mấy người của lớp A6, không phải do em nói đâu nhé, bọn họ người nào trông cũng bơ phờ, ỉu xìu, hệt mấy con ma đói, còn muốn thắng lớp em? Ở đấy mà mơ đi.”
“Đương nhiên là ngoại trừ Nghiêm Lễ ra rồi, hơn nữa Nghiêm Lễ vốn là người của lớp A1 chúng em.”
Vài nữ sinh khác cũng đồng thanh: “Đúng vậy.”
Ninh Thư biết Đàm Duyệt Nhiên xinh đẹp, là nữ thần của nhiều nam sinh trong trường, nhưng cô lại cảm thấy em ấy không xinh đẹp chút nào: “Thực sự là nên lôi mấy học sinh nam của lớp cô tới đây.”
Đàm Duyệt Nhiên kiêu ngạo hếch cằm lên: “Cũng tới tập luyện sao ạ? Chỗ này đã bị lớp em chiếm trước rồi.”
Ninh Thư liếc cô nhóc một cái: “Không phải.”
Vì đạo tôn trọng người khác, nên cô không nói hết, nên để mấy tên nhóc đó đến đây xem xem nữ thần trong mắt mấy đứa đã coi thường mấy đứa thế nào. Để từng người từng người một cảm thấy không cam tâm, nhất định sẽ vắt kiệt thời gian ra luyện tập.
Ninh Thư chạy về phía trước, không để ý tới chân mình, nên vô tình vấp ngã, bị học sinh lớp A1 cười nhạo một hồi. Cô từ dưới đất đứng dậy, chạy chậm về phía lớp A6, lấy đơn đăng ký từ chỗ Tạ Thành Thành xem qua, đã có rất nhiều học sinh đăng ký, tình hình tốt hơn nhiều so với những gì cô tưởng tượng.
Tạ Thành Thành khua tay múa chân: “Cô Ninh, tiết Thể dục sáng nay có thể không học Ngữ văn được không ạ? Cuộc thi sắp bắt đầu rồi.”
Mặc dù nhóm người bên lớp A1 rất kiêu ngạo nhưng kỳ thi tuyển sinh đại học còn quan trọng hơn đại hội thể thao nhiều. Ninh Thư không hề để nhiệt huyết khiến đầu óc quay cuồng: “Thế này đi, cô sẽ giảng vài phút đầu giờ sau đó sẽ cho các em ra ngoài.”
Thông thường, vài phút mà một số giáo viên nói nếu không phải là 30 phút thì cũng sẽ là 40 phút, về cơ bản là đi toi cả tiết học.
Trong lớp lại có tiếng thở dài, có người nhỏ giọng nói với bạn cùng bàn: “Haiz… Quả nhiên là bà già Ninh không có tuổi dậy thì.”
“Công nhận, sắp bị mấy đứa bên lớp A1 trèo lên đầu ngồi rồi, mà vẫn cố tình chiếm tiết Thể dục của tụi mình cho bằng được.”
“Tớ đã đăng ký môn nhảy xa, muốn tìm thầy Nghiêm nhờ thầy hướng dẫn một chút mà chẳng có thời gian.”
……
Tiết học thứ ba của buổi sáng, bên sân vận động, ba giáo viên Thể dục đứng thành một hàng.
Giáo viên Thể dục của khối mười: “Giờ học của tôi bị cô giáo Dương dạy môn Tiếng Anh chiếm mất rồi, người phụ nữ đó, khi nói chuyện lúc nào cũng nũng na nũng nịu, ai mà chịu cho nổi.”
Giáo viên Thể dục khối mười một: “Giờ học của tôi bị cô giáo Lý dạy Mỹ thuật chiếm rồi, tôi thấy kỳ lạ thực sự? Cũng đều là bộ môn phụ, sao cô ấy lại phải chiếm tiết của tôi làm gì, muốn đánh cũng chẳng đánh được, haizz.”
Giáo viên Thể dục khối mười hai: “Giờ học của tôi bị cô giáo Ninh dạy Ngữ văn chiếm rồi.”
Sở dĩ Nghiêm Kiều không nói ra lý do, nếu nói rằng anh chủ động nhường lại tiết học cho người ta, chắc chắn sẽ bị giới thể thao gạt sang một bên mất. Khi được đào tạo nghiệp vụ nhóm, giờ học có thể mất, nhưng không thể đánh mất liêm chính. Ba giáo viên Thể dục nhìn sân vận động trống trải, cùng nhau trầm ngâm.
Tổ trưởng tổ giáo dục thể chất bước đến, vô cùng không hài lòng: “Đến bao giờ mấy người mới có thể thể hiện được uy phong của những giáo viên Thể dục, dạy cho mấy giáo viên bộ môn chính đó một bài học, để họ không dám coi thường môn Thể dục nữa đây?”
Tổ trưởng nhìn không được, mặc sức tưởng tượng: “Nếu có một ngày, môn Thể dục cũng có thể chiếm tiết của các môn học khác thì tốt biết mấy.”
Điều này rõ ràng là không thể, chắc chắn là không thể.
Tuy nhiên, “Khả năng” đó đã xảy ra vào ngày hôm sau khiến cả cộng đồng giáo viên Thể dục đều phải bàng hoàng.
Nghiêm Kiều thấy Ninh Thư đang uống thuốc cảm cúm, biết cô bị bệnh muốn đưa cô tới bệnh viện, nhưng cô từ chối, nói sáng nay còn phải lên lớp, không thể làm chậm trễ tiến độ học hành của cả lớp. Nghiêm Kiều không biết Ninh Thư dùng lịch học thế nào? Cô đã chiếm rất nhiều tiết Thể dục của anh rồi, đáng lẽ giáo trình đã được đẩy nhanh hơn bình thường rồi mới phải.
Ninh Thư uống một ngụm nước ấm: “Bài văn hôm qua, hơn nửa lớp lạc đề, tôi phải bỏ ra cả một tiết để giảng lại.”
Nghiêm Kiều cởi áo khoác của mình ra, ngồi xổm xuống đặt trên đùi Ninh Thư, đột nhiên nói: “Sáng hôm qua, trên sân vận động có phải học sinh lớp A1 đã cười nhạo em không?”
Cô đã giúp anh dạy rất nhiều tiết học, cứ cho là phép tắc lịch sự qua lại thì anh cũng phải giúp cô dạy vài tiết học mới đúng.
Học sinh lớp A1 thường xuyên tập luyện trên sân vận động, còn lớp A6 do bị Ninh Thư ép quá chặt, nên thời gian tập luyện rất ít, rất nhiều em có nền tảng thể thao tốt, nhưng ngay cả tư thế xuất phát thế nào cho đúng cũng không biết.
Anh quay lại phòng giáo dục thể chất, xem lịch học của lớp A6, tiết thứ 2 của buổi sáng học môn Ngữ văn, anh dùng bút đổi môn Ngữ văn thành Thể dục.
Trưởng đoàn tổ thể thao đã hoàn toàn bị sốc khi chứng kiến cảnh tượng này. Sau đó nhanh chóng đến phòng thiết bị của trường, mượn quản lý một bộ thiết bị ghi hình công nghệ cao. Rồi triệu tập một cuộc họp ngẫu hứng với tất cả giáo viên Thể dục trong trường.
Trước khi vào lớp, Tôn Hiểu Thiến bị trưởng đoàn Thể thao kéo tới từ phòng y tế, để giúp công việc trang điểm, cô ấy nhìn Nghiêm Kiều: “Da rất đẹp, không cần trang điểm nữa đâu.”
Trưởng đoàn thể thao: “Vẫn nên tút tát thêm một chút, như vậy khí sắc sẽ tốt hơn.”
Những gì sẽ được dàn dựng là vở kịch một giáo viên Thể dục chiếm tiết của bộ môn chính, đây là lần duy nhất xảy ra trong lịch sử, nó sẽ được ghi chép lại để truyền cho đời sau, làm tài liệu sử dụng cho bộ môn Thể dục nên không thể qua loa.
Tôn Hiểu Thiến vỗ lên mặt Nghiêm Kiều chút phấn, sau đó thoa lên môi anh một lớp son dưỡng: “Được rồi.”
Cô ấy cẩn thận nhắc nhở anh: “Đừng thấy dáng người cô giáo Ninh không cao mà coi thường, cô ấy ra tay đánh người cũng gớm lắm đó.”
“Nhớ bảo vệ cẩn thận khuôn mặt.” Nếu khuôn mặt đẹp trai như vậy mà bị biến dạng thì thất đáng tiếc.
Trường đoàn thể thao vỗ vai Nghiêm Kiều: “Thầy Nghiêm, sự nhẫn nhịn và tủi hờn của thầy sẽ đổi lại được niềm tự hào cho toàn bộ khoa Giáo dục thể chất chúng ta, cuối năm tên thầy sẽ được vinh danh trong cuộc bình chọn những giáo viên xuất sắc nhất năm.”
Toàn bộ giáo viên Thể dục đều tới lớp A6, đứng thành hàng phía sau giơ cao điện thoại lên để chờ đợi ghi lại cảnh tượng lịch sử này.
Học sinh lớp A6 ai nấy đều ngơ ngác không biết phải làm gì, đang training sao? Tiết học sau là môn Ngữ văn, giáo viên Thể dục tới lớp bọn họ làm gì thế này?
Nhóm trưởng điều chỉnh máy quay, nháy mắt với Nghiêm Kiều đang đứng bên ngoài lớp học và nói với anh rằng có thể bắt đầu rồi.
Nghiêm Kiều bước vào lớp, liếc nhìn xung quanh một vòng, giống như những hoạt động thường ngày của Ninh Thư, anh quay lại xóa từ “Ngữ văn” trên bảng đi, viết thay vào đó hai từ “Thể dục”.
Sau đó quăng cây phấn trên tay vào hộp một cách lạnh lùng: “Cô giáo Ngữ văn bị ốm, tiết học này thay bằng môn Thể dục.”
Sau một lúc đồng loạt im lặng, tất cả học sinh cùng đứng dậy hô to một tiếng “Wow” tiếp đó là màn hú hét ầm ỹ rồi cùng nhau lao ra khỏi lớp.
Ninh Thư từ cầu thang đi lên, nghe thấy tiếng ồn ào vọng lại, tự hỏi không biết là học sinh lớp nào, đến giờ vào lớp rồi mà còn ầm ỹ như vậy. Khi cô lên đến lớp A6, liền thấy Nghiêm Kiều đang đứng trên bục giảng, trưởng đoàn Thể thao đang ghi hình bằng máy quay, cùng với hai giáo viên Thể dục khác đứng bên cạnh cảm động như sắp rơi nước mắt.
Còn học sinh thì như phát điên cả đám, toàn bộ lao chạy ra hướng cửa, vừa thấy Ninh Thư bên ngoài, cả lớp như từ thiên đường rơi xuống địa ngục, cảm giác sống không bằng chết cũng chẳng thể bằng lúc này. Hơn bốn mươi cặp mắt đồng loạt nhìn Nghiêm Kiều. Các giáo viên Thể dục khác đều đang lo lắng cho số phận của Nghiêm Kiều, bọn họ đã chứng kiến sự dữ tợn của các giáo viên bộ môn chính khi tới tranh giành nhau tiết Thể dục là thế nào. Chưa kể đến việc hiện tại lại là giáo viên Thể dục chiếm tiết học của giáo viên dạy bộ môn chính.
Nghiêm Kiều bước tới cửa nói với các học sinh: “Nhìn thầy làm gì, chạy tiếp đi.”
Nói xong, anh nhanh chóng vác Ninh Thư, người đang đứng chặn cửa lên.
Ninh Thư nhìn chằm chằm vào chân mình, sau đó dùng cuốn sách trong tay đập liên tiếp vào đầu và lưng anh, hét lớn: “Bỏ tôi xuống!”
“Đây là giờ Ngữ văn, không được chạy, không ai được phép chạy!”
“Lớp trưởng, ghi hết tên lại, để xem xem còn bạn nào dám chạy nữa không?”
Nhìn thấy học sinh cuối cùng đã chạy ra ngoài, cô giáo Ninh, người chưa bao giờ nói những lời thô tục: “Nghiêm Kiều, mẹ nó. Đờ mờ……”
Bốn từ “Tổ cha nhà anh” chưa ra tới miệng đã bị Nghiêm Kiều chặn lại.
Môi cô rất mềm mại, áp vào lòng bàn tay anh, hô hấp nóng rực.
Quả táo Adam của Nghiêm Kiều lại lăn, nói nốt câu nói Ninh Thư vừa nói được một nửa: “Cũng không phải là không được.” (Ý anh là sau chữ đờ mờ kia có thể để tên anh vào đó =)))))
——
Chủ nhiệm Đào đã nói thành tích của giáo viên cũng có thể tính vào tổng thành tích của cả lớp, Ninh Thư thường xuyên thấy Tần Nguyệt Hương tập luyện trong sân vận động, để không kéo thụt lùi điểm số của lớp A6 nên Ninh Thư cũng tích cực tham gia vào đội tập luyện sáng sớm. Cô chăm chỉ quen rồi, lúc này còn khắc khổ hơn những người bình thường vài phần, không những buổi sáng mà cả buổi tối cũng ra sân vận động chạy vài vòng. Cô không phải là người duy nhất tới đây để chạy, còn có cả thầy Phương dạy môn học Nghệ thuật tự do nữa.
Thầy Phương này cũng chính là người trông thi cùng một phòng với cô giáo Quách trong đợt thi khảo sát đầu năm, lúc đó Ninh Thư sợ ở cùng một chỗ với Nghiêm Kiều nên đã đề nghị đổi người với cô giáo Quách. Thời điểm đó, cô cũng đã bị cô giáo Quách trêu chọc, nói rằng lý do cô muốn đổi có phải vì thuận tiện tiếp cận thầy Phương hay không. Còn nói tính cách và con người thầy Phương đều rất tốt, hiền lành, nho nhã, lại đẹp trai, gia cảnh cũng ổn, rất được lòng các giáo viên nữ còn độc thân trong trường. Vừa hay đúng với mẫu người mà Ninh Thư thích, nên cô giáo Quách mới có cớ để trêu chọc cô.
Thầy Phương mặc một chiếc áo sơ mi trắng, bên ngoài kết hợp thêm áo khoác da, làn da rất trắng, giọng nói nhẹ nhàng ấm áp, nhìn thấy Ninh Thư liền chào hỏi: “Cô giáo Ninh.”
Ninh Thư mỉm cười: “Chào thầy Phương, anh đã đăng ký hạng mục thi đấu với tổ giáo viên chưa?”
Phương Danh Nhã gật đầu: “Bị chủ nhiệm Đào ấn đầu bắt điền, nên đăng ký chạy một nghìn năm trăm mét và nhảy xa.”
Cả hai người rời khỏi sân vận động cùng nhau đi ra cổng trường.
Ninh Thư: “Thầy Phương cũng sống gần đây sao?”
Phương Danh Nhã: “Vì thuận tiện cho công việc, nên tôi có mua một căn hộ nhỏ gần đây.”
Giờ này trên phố Thiên Đường có rất nhiều người qua lại, trong lúc đi bộ Phương Danh Nhã đã che chắn giúp Ninh Thư, nếu không sẽ rất dễ bị người khác va phải.
Trước mặt là Thanh Nịnh, Ninh Thư dừng bước chân lại, nhìn thấy Triệu Vũ Kiệt đứng bên máy đếm tiền ở quầy thu ngân, đang nghiêng đầu nói chuyện với người nào đó, cô liền gọi với vào trong: “Ông chủ Triệu.”
Ông chủ Triệu vẫy tay chào Ninh Thư: “Anh Kiều không có ở đây, nếu anh ấy đến tôi sẽ thông báo với cô ngay.”
Ninh Thư gật đầu, biểu thị đã hiểu.
Tất cả các giáo viên trong trường cấp ba số 1, bao gồm cả người của Thanh Nịnh đều biết Ninh Thư đang truy sát Nghiêm Kiều, người cung cấp manh mối sẽ được thưởng một cốc cà phê có giá không quá mười tệ. Còn lý do vì sao lại là dưới mười tệ thì đó là bởi vì Ninh Thư cho rằng mạng sống của Nghiêm Kiều không đáng một xu.
Sau khi tổ trưởng bộ môn Ngữ văn khối mười hai biết được thông tin tiết học của Ninh Thư bị giáo viên Thể dục cướp mất, cô đã bị gọi tới giáo huấn một bài, nói cô mở ra một tiền lệ xấu, là một sự sỉ nhục không nên có. Đối với các giáo viên Thể dục khác, kể từ khi họ trải qua sự kiện lịch sử Nghiêm Kiều chiếm tiết dạy của môn Ngữ văn, thì từng người một đều vô cụng tự hào, họ đi lại hiên ngang trong trường và nếu muốn mượn tiết của họ là điều vô cùng khó khăn. Không chỉ có nhóm Ngữ văn của khối mười hai bị ảnh hưởng, mà nó còn lan tới tất cả các môn học chính khác trong trường.
Sau khi Ninh Thư rời đi, Triệu Vũ Kiệt liếc mắt nhìn người đàn ông đang đứng sau quầy thu ngân, anh ta vỗ vỗ vai anh: Anh Kiều, anh nợ tôi một ly cà phê có giá cao nhất là mười tệ.”
Nghiêm Kiều: “Tiểu Chu, pha một cốc cà phê hòa tan cho người này đi.”
Triệu Vũ Kiệt liếc nhìn Nghiêm Kiều: “Đổi sang loại hạt xay đi, mà thôi, nếu vậy chẳng phải đã nâng giá trị của cậu lên rồi sao, tiểu Chu, pha loại cà phê hòa tan rẻ nhất ấy.”
Anh ta lại vỗ vai Nghiêm Kiều: “Vừa rồi tôi thấy có một người đàn ông đứng cạnh cô giáo Ninh, cậu có nhìn thấy không?”
Nghiêm Kiều từ quầy thu ngân đi ra, liếc nhìn qua cửa sổ. Ninh Thư đang nghiêng đầu nói chuyện với Phương Danh Nhã, không biết đang nói cái gì mà tươi cười rất vui vẻ, đôi mắt to sáng ngời của cô khẽ cong lên, lộ ra đôi má lúm đồng tiền ngọt như hũ mật. Anh cứ tưởng rằng dáng vẻ đáng yêu như vậy của cô chỉ thuộc về anh Đột nhiên anh sinh ra một loại cảm xúc đê tiện và hẹp hòi, muốn cô đeo lại cặp kính gọng đen mà anh giấu trong ngăn kéo, áo nịt ngực cũng mặc vào, đổi những bộ quần áo trên người thành tông màu xám đen như ban đầu. Để những người đàn ông khác không nhìn thấy vẻ đẹp của cô.
Anh cúi đầu gọi điện thoại cho cô, cô trả lời ngay lập tức, nụ cười vừa rồi còn vô cùng rạng rỡ bỗng nhiên tràn đầy sát khí: “Đồ chó, anh ở đâu?”
Nghiêm Kiều không nói gì lập tức dập máy.
Qua của sổ, anh thấy Phương Danh Nhã đang hỏi cô điều gì đó và khuôn mặt sát khí đằng đằng của cô lại nhanh chóng trở nên dịu dàng trở lại.
Triệu Vũ Kiệt đưa cho Nghiêm Kiều một điếu thuốc: “Không đuổi theo à?”
Nghiêm Kiều: “Không.”
Triệu Vũ Kiệt: “Không sợ bị người khác bắt đi mất à?”
Nghiêm Kiều: “Sợ.”
Không ai hiểu được nỗi đau khi đột ngột mất đi người thân, lần đó là mười một năm về trước, đến độ anh còn tưởng bản thân mình sẽ chết vì đau buồn, nếu không phải có Lễ Lễ, anh thực sự có thể đã chết rồi.
Triệu Vũ Kiệt đã lâu không thấy bộ dạng này của Nghiêm Kiều, anh nói chuyện chỉ dùng một hai từ, cũng không giải thích điều gì với bất kỳ ai.
“Hay là lát nữa tôi dẫn vài người đến tẩn cho tên kia một trận nhé.”
Nghiêm Kiều: “Không cần.”
Thủ đoạn của Triệu Vũ Kiệt có thể rất thích hợp với tên lưu manh Lưu Thụ Bân, nhưng với Phương Danh Nhã thì không được. Lưu Thụ Bân là một tên cặn bã, anh ta vốn chẳng thể là mối đe dọa của anh. Ninh Thư là một cô gái thông minh và sáng suốt, sớm muộn gì cũng sẽ nhìn ra bộ mặt thật của Lưu Thụ Bân. Nhưng Phương Danh Nhã thì khác, anh ta là một quý ông thực thụ, là một đối tượng kết giao và đi tới hôn nhân rất tốt đối với mọi cô gái.