Chào Em, Cô Giáo Của Tôi

Chương 40: Ninh Ninh, ở bên anh đi



Ninh Thư đang ôm một chiếc ba lô, bên trong để rất nhiều đồ, bao gồm sách giáo khoa, bài thi, bút mực các màu và kế hoạch học tập theo từng giai đoạn của học sinh lần trước cô làm cũng cần phải điều chỉnh lại cho phù hợp với tình hình thực tế. Chủ nhiệm Đào đã cho cô nghỉ phép một tuần, có thể tận dụng khoảng thời gian này để làm nốt. Còn bài thơ “Niệm Nô Kiều” của thầy Phương nữa, hứa cũng đã lâu, nên viết cho người ta rồi.

Triệu Vũ Kiệt nhìn thấy Ninh Thư, liền vẫy tay chào: “Cô giáo Ninh.”

Ninh Thư bước tới: “Ông chủ Triệu.”

Triệu Vũ Kiệt thấy Ninh Thư cúi đầu nhìn xuống chân mình, liền vội vàng nói: “Tôi mặc rồi!”

Ninh Thư đi theo Triệu Vũ Kiệt lên lầu hai của Thanh Nịnh, cô do dự hỏi: “Hôm qua tôi có làm anh sợ không?”

Triệu Vũ Kiệt hoài nghi quay đầu lại: “Cái gì?”

Lên đến lầu hai, Ninh Thư nói: “Là việc suốt ngày bắt anh mặc quần nỉ, anh có cảm thấy phiền không?”

Triệu Vũ Kiệt nở nụ cười tươi, khi cười sống mũi thấy hơi cay cay: “Lần trước người bắt tôi mặc quần nỉ là mẹ tôi, nhưng cũng đã là chín năm rồi, sau khi vào tù bà ấy liền phát điên, không thèm quan tâm tới tôi nữa.”

“Vì vậy, cô giáo Ninh, tôi không thầy phiền phức chút nào cả.”

Ninh Thư: “Vậy, hôm nay anh đã mặc chưa?”

Triệu Vũ Kiệt mỉm cười: “Mặc rồi.” Thật ra là không mặc, ngộ nhỡ đột nhiên hôm nay có một người phụ nữ xinh đẹp từ trên trời rơi xuống giường anh ta thì sao, vậy nên tốt nhất là không mặc quần nỉ.

Nghiêm Kiều vừa mở cửa, lại thấy Ninh Thư đang nhìn chằm chằm xuống chân Triệu Vũ Kiệt, anh rất không vừa lòng, vươn tay ôm đầu cô kéo vào trong phòng bao, kèm theo đó là một tiếng “Rầm”, đóng sập cửa lại.

Triệu Vũ Kiệt bị nhốt ngoài cửa: “Đại ca, có tình có lý chút được không, ghen tuông cũng phải có mức độ thôi chứ.”

Nghiêm Lễ nhìn thấy Ninh Thư, ăn vội ăn vàng nốt mấy miếng cơm, nói đã no rồi, sau đó ôm cặp sách bỏ chạy.

Ninh Thư đuổi tới cửa gọi với theo: “Sách tập viết mua cho em nhớ phải luyện đó nhé, chữ của em phải luyện viết thật cẩn thận, vì nó mà bị từ mất sáu điểm trình bày trong bài thi có đáng không!”

Nghiêm Kiều giúp Ninh Thư lấy một bát cơm, liếc nhìn chiếc ba lô của cô một cái: “Mấy ngày nghỉ có dự định gì không?”

Ninh Thư cởi bỏ áo khoác ngoài, bên trong mặc một chiếc áo len trắng, nhận lấy chiếc áo choàng lông xù xù màu hồng nhạt Nghiêm Kiều đưa cho rồi khoác vào: “Ở nhà soạn giáo án, làm kế hoạch học tập, nếu nhàn rỗi quá thì lại tới trường.”

Cô ăn một miếng cơm, ngước mắt nhìn Nghiêm Kiều: “Anh phải lên lớp nhiều không?”

Nghiêm Kiều gắp cho Ninh Thư một miếng đùi gà: “Có thể nhiều cũng có thể ít, còn phải phụ thuộc vào mấy thầy cô bộ môn chính như bọn em có muốn mượn tiết hay không.”

Nói xong lại để một miếng sườn xào chua ngọt vào bát cô.

Chiếc bát nhỏ của Ninh Thư đã đầy ắp thịt: “Sao mà ăn hết được, béo chết mất.”

Nói xong còn vỗ vỗ lên bụng mình: “Phồng hết cả lên rồi đây này.”

Nghiêm Kiều thích thú trước hành động vỗ nhè nhẹ lên bụng mình của Ninh Thư, anh cong môi cười: “Có em bé rồi à, là của anh sao?”

Ninh Thư cúi đầu và cơm, không lên tiếng mà đã nhấc chân đá Nghiêm Kiều một cái dưới bàn.

Nghiêm Kiều cúi người, nhìn chằm chằm vào mặt Ninh Thư: “Tai đỏ cả lên rồi này.”

Ninh Thư quay đầu né tránh, không cho anh nhìn.

“Anh còn chưa kể cho em nghe, mấy ngày nay anh ở trên Tỉnh thế nào, có đồ ăn gì ngon, có chỗ chơi nào vui, còn có gì đẹp nữa.”

Nghiêm Kiều suy nghĩ hồi lâu, nghĩ đến nát cả óc: “Anh không biết.”

Ninh Thư ăn no bụng, cô đặt bát đũa xuống, nhướng mắt nhìn Nghiêm Kiều: “Không biết?” Cô cũng đâu có bắt anh phải viết thu hoạch sau chuyến đi, sao lại không chịu nói cơ chứ?

Nghiêm Kiều nghiêng người sát lại gần Ninh Thư, huých nhẹ lên vai cô, giọng nói nhỏ nhẹ: “Chỉ nghĩ đến em, nên không để ý được những thứ khác.”

Bộ quần áo trắng hồng tôn lên khuôn mặt dịu dàng của cô, đôi mắt trong sáng, đôi môi ửng hồng, anh lại ghé sát vào cô thêm chút nữa: “Ninh Ninh, gọi một tiếng anh cho anh nghe đi.”

Ninh Thư hất cằm lên, bắt đầu giả bộ thành thục mà dạy dỗ anh: “Một sinh viên mới tốt nghiệp như anh, lại dám xằng bậy trước mặt giáo viên đã có năm năm kinh nghiệm như em!”

Nghiêm Kiều nhớ tới lần đầu tiên gặp cô, khi đó đang là cuối hè, đầu thu, khối mười hai mới vừa khai giảng. Lúc ấy, anh cảm thấy trên người cô có một kiểu già dặn không hề hợp với độ tuổi, giống như một đứa trẻ mặc trộm quần áo của người lớn vậy.

Như thể bị chính sự uy nghiêm của mình khiêu khích, Ninh Thư hắng giọng: “Anh có biết năm nay em bao nhiêu tuổi rồi không? Em đã dạy học được năm năm, anh tự tính đi.”

Từ đầu tới cuối cô chưa bao giờ nói dối, cô rất hóm hỉnh, mỗi lần bảo cô gọi một tiếng anh, cô lại bắt anh ngồi tính tuổi của mình, sau đó giành thắng lợi vì sự nhầm lẫn của anh. Thậm chí có một lần anh đã nói trước mặt cô rằng, anh thích phụ nữ lớn tuổi hơn mình, vì phụ nữ lớn tuổi hơn sẽ biết cách yêu thương chăm sóc người khác. Ninh Thư nghĩ lần này vẫn sẽ thắng, nhưng không ngờ rằng anh đã biết tuổi thật của cô.

Anh đưa tay giữ lấy cằm cô, trong mắt mang theo ý cười, bộ dạng như muốn nói, anh đây biết tỏng từ lâu rồi: “Đứa nhóc hai mươi ba tuổi ranh này, lại dám giả bộ trưởng thành trước mặt anh à?”

Ninh Thư mở to mắt: “Anh… Anh biết rồi à?”

Cô nhanh chóng thu hồi khí thế, lặp lại mấy câu trước đâu đã nói rất nhiều lần: “Em là học bá, tự mình nhảy lớp đó nha.” Sau đó đắc ý chờ đợi những lời khen từ người khác.

Nghiêm Kiều nới lỏng cằm Ninh Thư, đưa tay lên xoa xoa mái tóc cô, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ: “Đúng vậy, Ninh Ninh nhà chúng ta là giỏi nhất.”

“Em muốn phần thường gì nào?”

Ninh Thư suy nghĩ một chút, đương nhiên cái cô muốn nhất chính là giờ học Thể dục của anh.

Cô chưa kịp nói, Nghiêm Kiều đã rút trong túi ra một thỏi son: “Phần thưởng của em.”

Ninh Thư cầm lấy nhìn ngắm: “Đây chẳng phải là thỏi son của em à, sao anh lại nói là vứt đi từ lâu rồi?” Đó là lần cô dùng nó để ném anh ở nhà hàng khi cô đi xem mắt với Lưu Thụ Bân.

Ninh Thư mở nắp ra, nhìn ngó kỹ lưỡng dưới ánh đèn, chỉ tay nói: “Kiều muội, chẳng trách anh không chịu trả lại cho em, quả nhiên là anh đã bí mật dùng trộm, anh nhìn mà xem, rõ ràng đã mòn đi một ít rồi.”

Nghiêm Kiều cầm lấy thỏi son trên tay Ninh Thư, rũ mi nhìn xuống môi cô: “Nào, chu môi lên, để anh tô son cho em.”

Ninh Thư vội vàng mím môi: “Không tiện đâu.” Nói xong lại nhấp nhấp môi.

Nghiêm Kiều lấy một chiếc gương từ giá sách bên cạnh xuống, Ninh Thư kinh ngạc nhìn Nghiêm Kiều đang tự mình soi gương…Tô son?

Anh tự tô son cho mình!

Cô sốc tới mức suýt chút nữa không nói nên lời: “Quả nhiên là anh…Anh đã dùng trộm son của em.”

Vừa dứt lời, môi cô đã bị người đàn ông cường thế, bá đạo chặn lại.

Anh giữ chặt gáy cô, hôn mạnh lên môi cô, sau đó lấy khăn giấy lau miệng mình, rồi đưa gương tới trước mặt cô: “Tô son cho em xong rồi đó.”

Ninh Thư giật mình trước hàng loạt thao tác của Nghiêm Kiều, môi cô khẽ mở, vẫn duy trì trạng thái vừa bị anh hôn.

Người đàn ông vẫn coi như không có chuyện gì xảy ra, anh tựa vào ghế nhìn cô: “Làm cái gì mà ngạc nhiên thế, cũng đâu phải là chưa hôn bao giờ.”

Anh kìm nén trái tim đang đập loạn xạ của mình lại, biểu hiện như một tay chơi kỳ cựu: “Nếu em thích anh không ngại việc ngày nào cũng tô giúp em đâu.”

Anh sờ sờ lên môi mình, như đang hồi tưởng lại, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó: “Hôm anh đi công tác, lúc quay lại lấy chứng minh thư, có phải em đã liếm vào chỗ này trên môi anh không?”

Cũng may là cô gái này không giả vờ mất trí nhớ: “Em…Cái đó là do nhất thời kích động.”

Nghiêm Kiều: “Anh đã bị em liếm, anh ô uế rồi, chẳng gả cho ai được nữa, em phải chịu trách nhiệm với anh.”

Vốn dĩ Ninh Thư đang có chút lo lắng, nhưng lại bị Nghiêm Kiều chọc cho bật cười: “Kiều muội, nếu bẩn thì đi tắm đi.”

Hai người lại trở lại trạng thái ban đầu, vui vẻ mơ hồ nhưng lại có thứ gì đó vô cùng khác lạ.

Nghiêm Kiều trầm mặc nhìn Ninh Thư, đôi môi cô nhỏ nhắn, bị anh hôn đến nỗi son môi lem đầy sang hai bên mép, anh đưa tay lên lau sạch những vết son thừa xung quanh cho cô. Lau xong vẫn không chịu thu tay lại, anh dùng ngón tay tán đều màu son quanh môi cô.

Không biết là do màu đỏ của son hay do lực xoa của tay anh mà đôi môi cô càng thêm quyến rũ, giống như trái anh đào được mặt trời chiếu rọi, thu hút người đến hái xuống.

Giọng nói của anh hơi run run: “Ninh Ninh.”

Ninh Thư cảm nhận được hơi thở có chút nóng bỏng của người đàn ông, ánh mắt anh vô cùng ấm áp, trong đáy mắt có một tia cảm xúc như đang muốn cuộn sóng tuôn trào.

Cuối cùng anh cũng không kiềm chế được: “Ninh Ninh, ở bên anh đi.”

Anh không hôn cô, chỉ dùng trán cọ cọ vào cô, vừa là tình yêu vừa là lòng thương xót: “Anh sẽ ở bên em mãi mãi, cả đời đối xử tốt với em, kiếp này sẽ không bao giờ rời xa em.”

Vào ngày tuyết rơi đầu tiên, trên đường trở về Tỉnh bằng tàu cao tốc, anh đã không nghĩ đến việc tỏ tình với cô vì sợ bản thân mình sẽ tạo áp lực cho cô cũng sợ cô từ chối. Có thể bây giờ không phải là thời điểm tốt nhất, nhưng anh không thể đợi được nữa, anh muốn ở bên cô khi cô hai mươi ba tuổi. Anh đã đến muộn hai mươi ba năm, hai mươi ba năm anh không bắt kịp cô. Nhưng kể từ lúc này, mọi thứ đều là một khởi đầu mới.

Anh nhìn vào mắt người con gái trước mặt và ánh mắt của cô cho anh biết rằng cô đã bị lời hứa của anh dụ dỗ, nhưng lại bị một thế lực vô hình nào đó kéo đi.

Anh nói: “Anh đã mua xe, cũng đã có nhà, ngoại hình có thể coi là tạm được, nếu không em đưa anh tới gặp ba mẹ em trước được không?”

Ninh Thư nhướng mắt, cô kinh ngạc trước những gì anh biết về mình. Cô biết rằng bản thân mình thích anh, thích anh từ bao giờ chính cô cũng không biết. Cô đã nói từ rất lâu, nếu không bắt đầu thì thôi, còn nếu như đã bắt đầu thì chính là cả một đời. Cô vẫn không đủ dũng khí để đoạn tuyệt hoàn toàn với gia đình mình, nếu như Nghiêm Kiều cũng bỏ rơi cô, thì cô sẽ thực sự mất hết tất cả. Cô đang kiếm tìm một điểm cân bằng đủ an toàn và Nghiêm Kiều nói muốn gặp gia đình cô chính là điểm cân bằng đó.

Đột nhiên Ninh Thư cảm thấy vui vẻ hẳn lên, cô nhìn người đàn ông trước mặt, cảm thấy ở anh cái gì cũng tốt: “Anh tốt như vậy, ba mẹ em nhất định sẽ đồng ý, họ chẳng có lý do gì để từ chối cả.”

Cô cũng nói nhiều trở lại: “Anh có còn nhớ Lưu Thụ Bân không?”

Khuôn mặt người đàn ông vẫn dịu dàng chăm chú nhìn nét mặt thay đổi nhanh chóng của cô: “Em vẫn còn nhớ anh ta?”

Ninh Thư đưa tay vuốt ve mái tóc Nghiêm Kiều, như anh vẫn thường an ủi cô: “Ý của em là, điều kiện của Lưu Thụ Bân còn không tốt bằng anh, anh ta không đẹp trai bằng anh, không có nhà to như anh, cũng chẳng có một cậu em trai ngoan ngoãn như anh làm lễ vật.”

“Chỉ cần những điều kiện bên ngoài cơ bản như vậy, thì mẹ em sẽ cảm thấy không tồi. Chẳng có lý gì anh lại không qua cửa, anh thấy em nói có đúng không?”

Nghiêm Kiều ừm một tiếng: “Chẳng phải em đang được nghỉ phép sao, tận dụng mấy ngày nghỉ này, xem hôm nào được thì đưa anh đến nhà em nhé.”

Ninh Thư vui vẻ gật đầu.

Nghiêm Kiều giúp cô cầm ba lô trên ghế: “Đi, về nhà thôi.”

Chỉ có một điều anh không hỏi cô, nếu như gia đình cô không đồng ý cho hai người họ ở bên nhau, thì cô sẽ đưa ra lựa chọn thế nào? Đây không phải là điều cô cần cân nhắc, với anh, cô không cần suy nghĩ về vấn đề này, trách nhiệm của cô chỉ là hưởng thụ vui vẻ và hạnh phúc mà thôi. Anh không hề có thiện cảm với người lớn trong gia đình cô, thậm chí trong đáy lòng còn cảm thấy họ thật đáng ghét. Chỉ bởi vì hiện tại cô không có đủ dũng khí để thoải khỏi bọn họ, nên anh nguyện ý ở bên cạnh, đồng hành cùng cô, chỉ có vậy, không hơn không kém. Cô đã bị chèn ép trong gia đình đó hơn hai mươi năm, hai mươi ba năm, không phải một sớm một chiều, cũng không phải chỉ cần một lời yêu thương của anh có thể bù đắp lại những thiếu hụt trong quãng thời gian dài đằng đẵng đó của cô. Hiện thực không phải là câu chuyện cổ tích, mọi vết thương đều cần thời gian để chữa lành. Nhưng anh biết rằng cô rất dũng cảm, cô mạnh mẽ hơn nhiều lần so với những gì mọi người thấy. Anh sẵn sàng tin cô và hy vọng rằng cô cũng tin anh như vậy.

Hai người cần cùng nhau cố gắng, để phát triển theo chiều hướng tốt đẹp hơn. Anh muốn cưới được cô sớm thật sớm.

Sau khi ra khỏi Thanh Nịnh, Ninh Thư nhìn lên thấy bà chủ tiệm trà sữa Phúc Bồn Tử phía đối diện, cô ta đang ngồi trước cửa tiệm vẽ vời, lần này là cảnh đêm trên phố Thiên Đường và Thanh Nịnh vẫn chiếm vị trí trung tâm. Ninh Thư liếc nhìn một cái, Lâm Thu Hàm đang vẽ Nghiêm Kiều, cọ vẽ đang rơi vào quần anh, cô ta đang vẽ những nếp nhăn trên quần anh.

Nghiêm Kiều đuổi kịp Ninh Thư: “Sao đột nhiên lại đi nhanh vậy?”

Ninh Thư giận dỗi, cảm thấy bản thân có chút vô lý, lại làm ra vẻ. Nên chỉ có thể hung hăng nhìn chằm chằm xuống quần anh một cái.

Nghiêm kiều đuổi theo, thanh âm khàn khàn: “Em có hứng thú với quần của anh à?”

“Anh cởi ra tặng em nhé?”

“Không muốn quần sao?”

“Vậy thì muốn chân à?”

“Hay muốn ‘Bảo bối lớn’?”

“Cho em đó!”

“Ninh Ninh của chúng ta là công chúa nhỏ, thích gì anh cũng sẽ cho em.”

Ninh Thư bước vào nhà, đổi sang đôi dép lê bằng bông: “Đợi em một chút.”

Nghiêm Kiều không biết Ninh Thư định làm gì tiếp theo, cho đến khi cô cầm một con dao gọi hoa quả từ trong bếp đi ra, sau đó đưa nó cho anh: “Anh tự xử đi.”

Nghiêm Kiều: “Cái gì?”

Ninh Thư liếc nhìn xuống quần Nghiêm Kiều, sau đó rời tầm mắt ra chỗ khác: “Không phải nói cho em chân sao, còn cho cả…Cái gì đó, đùi thì thôi không cần, nặng quá, nên anh cắt cái gì kia xuống cho em là được rồi.”

Nghiêm Kiều: “Cái gì đó là cái gì, anh không hiểu.”

Anh nhìn cô, dụ dỗ: “Ngoan, nói cho anh nghe, nếu em nói ra anh sẽ cho em.”

Ninh Thư biết cho dù cô có thật sự nói ra, anh cũng sẽ chẳng thể chặt đứt nó đưa cho cô, nói không chừng còn nghĩ ra một số thủ đoạn lưu manh nào khác để gạ gẫm cô.

Xét về độ phóng túng, thì cô thua thảm hại, nên đành tình nguyện đầu hàng, cất con dao gọt hoa quả đi: “Mấy giờ anh ra ngoài?”

Nghiêm Kiều liếc nhìn thời gian: “Bây giờ anh đi.”

Anh thay giày, nhìn cô nói: “Mười giờ nhớ đợi điện thoại của anh đó.”

Anh đến phòng thu lồng tiếng, làm bù phần công việc bị chậm trễ mấy ngày nay và trở về nhà trước mười giờ tối.

Sau khi Nghiêm Kiều ra ngoài, Ninh Thư nghiên cứu một chút kết quả thi giữa kỳ lần này của lớp A6, so sánh điểm của từng học sinh với bài kiểm tra hàng tháng trước đó, sau đó lập thành bảng. Tiếp theo lại lấy kế hoạch học tập mà mình đã làm vào ngày lễ Nhà giáo ra, rồi đối chiếu với bảng thành tích để nghiên cứu xem kế hoạch học tập của cô đã phát huy dược những gì và mục nào hữu ích, mục nào không hữu ích thì có thể bỏ đi. Đồng thời thêm các kế hoạch mới dựa trên tình hình thực tế.

Hiện tại chỉ còn lại 199 ngày nữa là tới kì thi đại học, nên bắt buộc phải chăm chỉ, cố gắng hết mình. Ninh Thư bắt đầu nhập tâm, càng làm càng hăng say, thậm chí đến ba tiếng đồng hồ cũng không uống ngụm nước nào. Dường như cơ thể cô đã hình thành một loại đồng hồ sinh học đặc biệt nào đó, cứ đến mười giờ tối là bắt đầu phân tán tư tưởng, trong tiềm thức cô cảm thấy mình nên thoát khỏi công việc.

Nhạc chuông điện thoại vang lên như đã hẹn, nhưng không còn là tiếng đồng hồ báo thức đã cài mặc định nữa, là là tiếng chuông cuộc gọi đến thực sự.

Ninh Thư ấn kết nối, giọng nói của Nghiêm Kiều vang lên trong ống nghe: “Cũng khá nghe lời đó chứ.”

Lần đầu tiên vào lúc này, Ninh Thư nghe thấy tiếng người phát ra trong điện thoại, khiến cả người sửng sốt, ngơ ngẩn hồi lâu, dường như không quen, nên đến giọng nói cũng có chút cứng ngắc: “À, ừm.”

Người đàn ông hỏi cô qua điện thoại: “Em đang làm gì thế?”

Ninh Thư: “Xem kết quả thi giữa kỳ của học sinh rồi chỉnh sửa lại kế hoạch học tập.”

Đầu dây bên kia dừng lại một chút, sau đó giọng nói hết sức nhẹ nhàng lại truyền đến: “Hôm nay có nhớ mặc quần nỉ không?”

Ninh Thư mỉm cười đáp: “Mặc rồi, sáng nay đã nói rồi mà, mặc rồi.”

Nghiêm Kiều: “Có đói bụng không, cần anh mua gì ngon ngon về ăn không?”

Ninh Thư cầm điện thoại đi tới bên cửa sổ: “Không đói, bữa tối ăn nhiều quá.”

Nghiêm Kiều: “Làm việc chán quá, kể cho anh nghe xem hôm nay em có gì vui hay có gì buồn không đi.”

Ninh Thư bắt đầu nói.

“Chủ nhiệm Đào dạy thay em, thực ra cũng không yên tâm, việc đầu tiên ông ấy làm sau khi vào lớp chắc chắn là đổi chỗ ngồi, nam nữ tách riêng.”

“Đúng rồi, hôm nay Tôn Hiểu Thiến tìm em, rủ cuối tuần này đi mua sắm, trước giờ em chưa đi mua sắm với bạn cùng lứa tuổi, sợ cô ấy chê em quê mùa, hay là em từ chối nhé, nói mình bị đau bụng, nên không đi được.”

Nghiêm Kiều mỉm cười: “Không bằng em hãy nói hôm đó có hẹn với bạn trai thì hơn.”

“Đi chơi đi, mua vài bộ quần áo, mua luôn giúp anh vài bộ, đồ lót của anh không đủ mặc rồi.”

Ninh Thư: “Anh tự đi mà mua.”

Nghiêm Kiều: “Cũng đâu có phải anh mặc, là mua cho ‘Bảo bối lớn’ của em mặc mà.”

Anh đặc biệt nhấn mạnh hai chữ ‘Của em’

Ninh Thư: “Anh đừng có nói nữa.”

Nghiêm Kiều biết điều ngậm miệng lại, đổi luôn chủ đề: “Nếu mấy ngày này không muốn ở nhà thì đến trường học Thể dục với anh, em có thể mời em làm trợ lý, có trả lương đàng hoàng.”

Ninh Thư cảm động: “Trả tiền?”

Nghiêm Kiều ừm một tiếng: “Đương nhiên, em muốn bao nhiêu anh trả bấy nhiêu.”

Ninh Thư sốt sắng tính toán: “Em cũng không muốn nhiều, một trăm tệ một tiết học, nể tình anh là người quen nên giảm giá cho anh, tám mươi tệ là được.”

Hai người lại sang chuyện khác.

Nghiêm Kiều đứng bên tường cạnh lối vào biệt thự, khuất tầm mắt của Ninh Thư, ngẩng đầu nhìn lên lầu hai. Hôm nay trời nhiều mây và rất lạnh, gió tây bắc cuốn lá cây trên mặt đất trở mình vài cái rồi lại rơi xuống. Những người đi đường đều quấn chặt lấy nhau vội vã về nhà để tránh khỏi cái thời tiết rét đến chết người này.

Nghiêm Kiều đổi tay, thò bàn tay đã đông cứng vào túi áo sưởi ấm, anh nghe thấy Ninh Thư hỏi qua điện thoại: “Chỗ anh làm việc có lạnh không?”

Anh cầm điện thoại, nhìn lên ô cửa sổ lầu hai: “Không lạnh, có điều hòa sưởi ấm, nóng đến mức muốn ăn cả kem luôn.”

“Ninh Ninh, đợi đến hè anh đưa em đi ăn kem nhé, em thích vị dâu tây hay vani?”

Ninh Thư: “Thích vị dâu tây, vì dâu tây ngọt, khi nào đi ăn nhớ đưa cả ‘Lễ vật’ của em đi ăn nữa, Lễ Lễ nhà chúng ta rất thích đồ ngọt.”

Nghiêm Kiều: “Không, ngộ nhỡ để đứa nhỏ nhìn thấy những cảnh không thích hợp với trẻ em thì làm thế nào?”

Ninh Thư: “Anh sợ lúc em đánh anh quá tàn nhẫn, không thích hợp để trẻ nhỏ nhìn thấy à?” Đương nhiên cô biết ý của cái tên lưu manh thối này không phải như vậy.

Nghiêm Kiều bật cười: “Em thích đánh thì đánh, em muốn làm thế nào cũng được hết.”

Hai người nói chuyện phiếm một hồi, sau khi cúp máy, Ninh Thư mới liếc nhìn thời gian cuộc gọi, vậy mà đã hơn hai mươi phút trôi qua rồi. Cô ngồi trên ghế cầm điện thoại, xem lại tấm ảnh chụp màn hình cuộc gọi giả, sau đó ấn xóa. Dường như bây giờ cô không cần tới nó nữa, bởi vì đã có người thay thế nó rồi, biến việc tự lừa dối bản thân mình của cô thành hiện thực có thể chạm tới. Nhưng chẳng được mấy chốc, cô lại khôi phục tấm ảnh vừa mới xóa, cô vẫn có chút sợ sệt, ngộ nhỡ mười giờ tối mai Nghiêm Kiều không gọi cho cô thì sao?

Ngày hôm sau, Ninh Thư dậy từ rất sớm, cô đứng trước tủ quần áo lật đi lật lại, thậm chí còn đánh thức cả Nghiêm Kiều ở phòng bên cạnh. Ninh Thư nghe thấy tiếng gõ cửa, vừa mở cửa đã thấy Nghiêm Kiều đứng ngoài trong bộ đồ ngủ màu xanh đậm.

Dường như anh còn chưa tỉnh, hai mắt khép hờ mãi không mở hẳn được, anh nói bằng giọng mũi: “Chẳng phải em đang được nghỉ phép à? Sao lại dậy sớm thế làm gì?”

Ninh Thư rất cao hứng: “Em chọn quần áo, hôm nay em có việc đại sự.”

“Em đi mua sắm với Tôn Hiểu Thiến đó!”

Nghiêm Kiều mỉm cười xoa đầu Ninh Thư: “Đi mua sắm cùng anh cũng chẳng bao giờ thấy em cao hứng như vậy.”

Ninh Thư phá lệ cho Nghiêm Kiều vào phòng mình: “Anh rất có mắt nhìn, giúp em chọn xem hôm nay nên mặc gì?”

Trong phòng cô có một mùi thơm thoang thoảng, rất khó diễn tả, cũng không phải mùi nước hoa, hay sữa tắm, nó vô cùng nhẹ nhàng và quyến rũ. Đập vào mắt Nghiêm Kiều là con búp bê Elsa đang được đặt bên cạnh giường. Mấy chiếc áo ngực anh mua cho cô đang để trên gối, thiếu mất một chiếc bộ ren màu đen và một bộ màu xanh nhạt. Cô đang mặc một bộ, còn một bộ đã giặt rồi.

Ninh Thư nhìn theo ánh mắt Nghiêm Kiều, liền vội vàng leo lên giường, đỏ mặt nhặt đống đồ nội y của mình ném vào tủ.

Nghiêm Kiều: “Tại sao cùng là mở điều hòa mà phòng em lại ấm hơn phòng anh vậy?”

Ninh Thư: “Có sao?”

Nghiêm Kiều: “Phòng em còn thơm hơn phòng anh nữa.”

Ninh Thư nâng cằm: “Đương nhiên, em là con gái còn anh là đồ đàn ông thối.”

Nghiêm Kiều bật cười: “Được, anh hôi thối, em thơm.”

Anh nhìn đống quần áo đang trải trên giường, sau đó đi ra ngoài lấy một chiếc túi đựng rác, rồi ném hết quần áo của cô vào trong, trừ những bộ anh mua cho cô.

Ninh Thư nắm chặt lấy cánh tay Nghiêm Kiều, lôi anh lại: “Anh điên rồi à? Sao lại vứt quần áo của em.”

Nghiêm Kiều lấy ra một chiếc áo khoác mùa đông rất dày, chỉ cần sờ qua cũng phát hiện ra đến một chút lông vũ cũng không có, bên trong toàn bộ là sợi bông kém chất lượng, thậm chí đều đã vón cục vào với nhau, nên chắc chắn độ giữ ấm chỉ bằng một chiếc áo mỏng: “Sau này đừng mặc mấy cái này nữa.”

Anh lại ném thêm một cái nữa đi: “Áo len nếu không phải là loại sợi cashmere (được làm từ lông dê) thì thôi cũng được, ít nhất em hãy mua loại 100% cotton đi, mấy cái này đều là sợi hóa học.”

Ninh Thư vươn tay muốn lấy lại: “Anh vứt hết đi thì em lấy gì mà mặc?”

Nghiêm Kiều luôn thích dùng giọng điệu độc đoán nhưng lại rất dịu dàng để chỉ thị việc gì đó cho cô: “Chẳng phải hôm nay em đi mua sắm sao? Tất cả, từ trong ra ngoài, mua mới toàn bộ.”

Tổng tài bá đạo Nghiêm: “Sau này tất cả những thứ thuộc về em đều mang họ Nghiêm.”

Anh lấy điện thoại ra, chuyển cho cô mười vạn tệ (Khoảng 370 triệu VNĐ): “Mấy ngày tới em làm trợ lý Thể dục cho anh, trả trước em tiền lương, cầm lấy mà mua quần áo, nếu không tiêu hết thì không được về nhà.”

Ninh Thư chưa nhìn thấy số tiền anh chuyển cho mình, nên vẫn nhìn chằm chằm vào đống quần áo Nghiêm Kiều cầm trên tay, cô liền ôm lấy anh, muốn nhảy lên giật lấy. Anh cao đến nỗi cô nhảy mấy lần vẫn không thể với tới.

Vẫn đang tiếp tục muốn cướp lại thì nghe thấy giọng nói trầm khàn của người đàn ông: “Đừng cử động.”

Lúc này, Ninh Thư mới phát hiện ra rằng nãy giờ ngực mình luôn đè lên tay Nghiêm Kiều, đặc biệt là mỗi lần cô nhảy lên, cô thấy quả táo Adam của anh lăn lên lăn xuống không ngừng.

Giọng anh lại càng trầm thấp hơn: “Còn cử động nữa là cứng đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.