Chào Em, Cô Giáo Của Tôi

Chương 51: Em Gái, Đừng Vội



Ninh Thư và Nghiêm Kiều đi bộ hai vòng quanh sân vận động: “Trưa nay chúng ta đến Thanh Nịnh ăn cơm nhé.”

Nghiêm Kiều liếc nhìn thời gian: “Anh còn hai chai nước chưa truyền, buổi trưa phải đến bệnh viện.”

Anh xoa xoa mái tóc cô, như đang dỗ dành một đứa trẻ: “Em ngoan nhé, tự đi ăn cơm.” 

Lợi dụng cô không chú ý, anh nhéo trộm eo cô một cái, áp lên tai cô nói: “Ngoài ngực và ʍôиɠ ra, chẳng chỗ nào có thịt cả.”

Ninh Thư hất cái tay thối của Nghiêm Kiều ra, trừng mắt nhìn anh: “Đây là trường học, đừng có động tay động chân, để chủ nhiệm Đào bắt được sẽ bị trừ tiền thưởng đó.”

Nghiêm Kiều sờ sờ môi mình, giọng nói trầm thấp mang theo ý đùa cợt: “Vừa rồi là ai hôn anh, hả?”

Ninh Thư không chịu thừa nhận, lảng sang chuyện khác, cô đưa tay sờ lên trán Nghiêm Kiều: “Em đi cùng anh đến bệnh viện, có một mình ở đó truyền nước rất bất tiện, còn uống nước, đi vệ sinh nữa, tất cả đều không thuận tiện.”

“Không cần.” Nghiêm Kiều nói: “Anh đã dặn tiểu Chu chuẩn bị cơm cho em rồi, nếu cảm thấy ăn một mình buồn chán thì gọi Lễ Lễ tới ăn cùng em.”

Ninh Thư nắm chặt cánh tay Nghiêm Kiều không chịu buông, cô muốn dính chặt lấy anh, cũng có chút không yên tâm để anh một mình.

Nghiêm Kiều: “La Minh nói trưa nay cậu ấy không bận, nên sẽ đi cùng anh, để đàn ông chăm sóc sẽ tiện hơn.”

Ninh Thư cùng Nghiêm Kiều quay lại văn phòng lấy bệnh án, rồi nhìn anh bước ra cổng trường, đột nhiên cô nghĩ ra việc gì đó, liền chạy tới nói với anh: “Nhớ để ý điện thoại, nếu có việc cần tìm anh mà tìm không được, em sẽ lo lắng đó.”

Sẽ sợ hãi.   

Nghiêm Kiều nói: “Lát nữa anh sẽ gửi tin nhắn Wechat cho em.”  

Sau khi Nghiêm Kiều đi, chuông tan học cũng vang lên, Ninh Thư xoay người đi vào tòa nhà dạy học, chuẩn bị đón Lễ Lễ đến Thanh Nịnh ăn cơm.

Học sinh ùa ra từng đợt từng đợt, nhưng vẫn không thấy Lễ Lễ đâu, không biết là cậu không xuống, hay là người quá đông nên cô không nhìn thấy cậu.

“Cô Ninh?”

Ninh Thư đang chuẩn bị rời đi, thì nghe thấy có người gọi mình phía sau, cô quay người lại, thấy là một học sinh trong lớp, liền mỉm cười hỏi: “Định Hạo Sơ, tìm cô có việc gì sao?”

Trước khi Nghiêm Lễ chuyển tới lớp A6, thì Đinh Hạo Sơ luôn xếp số một trong lớp và chưa bao giờ rớt khỏi top 10.

Cậu ấy là học sinh lưu ban, thành tích trong kỳ thi tuyển sinh đại học năm ngoái cũng không phải là tệ, lọt vào các trường tuyến đầu, ít nhất là trong thuộc 985*.

*Vào ngày 4 tháng 5 năm 1998, Chủ tịch Giang (Trung Quốc) đã có bài phát biểu tại lễ kỷ niệm 100 năm ngày thành lập Đại học Bắc Kinh, nói rằng cần phải thành lập một trường đại học đẳng cấp đầu tiên trêи thế giới để đạt được hiện đại hóa. Nó được gọi là 985 bởi vì nó đã được đề xuất vào tháng 5 năm 1998. Bao gồm Đại học Thanh Hoa, Đại học Bắc Kinh, Đại học Phúc Đán, Đại học Giao thông Thượng Hải, Đại học Chiết Giang, v.v.

Đinh Hạo Sơ lấy trừ trong túi ra một tờ bài tập Ngữ văn: “Có một câu hỏi đọc hiểu văn học hiện đại em không làm được.”

Ninh Thư cầm lấy xem qua, rồi giải thích cho Đinh Hạo Sơ. Giảng bài cho học bá là việc rất dễ dàng, không cần nói quá nhiều, chỉ cần chỉ ra trọng điểm là được.

“Cô Ninh, em cũng có bài không hiểu.” Phương Hãn Vũ chạy tới, mở tập đề ra chỉ chỉ: “Câu này ạ.”

Ninh Thư xem qua, câu hỏi này cô đã giảng rất nhiều lần trêи lớp, đó cũng là những kiến thức cơ bản nhất.

Nhưng cô vẫn nghiêm túc giải thích lại một lần: “Đã hiểu chưa?”

Phương Hãn Vũ viết câu trả lời ra giấy: “Hiểu rồi ạ, cô đợi em chút, còn cả câu này nữa ạ.”

Ninh Thư nhìn qua, lại thấy câu hỏi này thậm chí còn đơn giản hơn, chỉ cần mở sách giáo khoa ra là có thể tìm được đáp án.

Đinh Hạo Sơ ở bên cạnh cười nhạo một tiếng: “Câu đơn giản thế này mà cũng không làm được, làm mất thời gian của cô Ninh.”

Phương Hãn Vũ liếc nhìn Đinh Hạo Sơ, giọng điệu không vui: “Liên quan gì đến cậu.” Cậu ấy ghét nhất là kiểu thích cao cao tại thượng, nhìn đời bằng nửa con mắt của mấy học bá như này và Đinh Hạo Sơ là một ví dụ điển hình.

Đinh Hạo Sơ không trả lời, đồng thời cậu ấy cũng chẳng ưa mấy người không học hành hẳn hoi, còn ảnh hưởng đến việc học hành của người khác.

Chủ nhiệm Đào đang điều tra việc học sinh tự ý lắp camera giám sát để theo dõi giáo viên và thấy vấn đề này rất nghiêm trọng. Đinh Hạo Sơ đoán rằng chính Phương Hãn Vũ là người làm việc đó, tốt nhất là sau khi điều tra ra thì đuổi học cậu ấy, như vậy kỷ cương của lớp sẽ tốt hơn rất nhiều và sẽ không ảnh hưởng tới việc học tập của bản thân mình nữa.

Đinh Hạo Sơ rời đi trước, Ninh Thư giảng xong bài cho Phương Hãn Vũ, liền khen cậu ấy một câu: “Gần đây em học hành rất chăm chỉ, đáng được tuyên dương, tiếp tục cố gắng nhé.”

“Nếu còn bài nào không hiểu, cứ đến tìm cô hỏi, gọi điện cũng được.”

Mấy ngày nay cô nhìn qua cửa lớp và lần nào cũng thấy Phương Hãn Vũ đang làm bài một cách rất nghiêm túc. Trước đây, Phương Hãn Vũ chưa bao giờ tìm cô hỏi bài, câu nào không làm được sẽ bỏ đó, không thèm để ý tới, thái độ học tập của cậu gần đây tiến bộ rất lớn. Chỉ cần duy trì đà học tập này thì thi được vào một trường cao đẳng tốt một chút không phải là việc không thể, đợi đến khi vào được cao đẳng rồi thì tiếp tục thi lên đại học, thạc sĩ, tiến sĩ, cậu học sinh mà mỗi kỳ thi đều xếp thứ nhất từ dưới lên này sẽ có một tương lai rộng mở cũng chẳng biết chừng. Ninh Thư càng nghĩ đến điều đó càng dồi dào nhiệt huyết, cô hận không thể giao thêm cho Phương Hãn Vũ thật nhiều bài tập về nhà.

Phương Hãn Vũ hơi xấu hổ khi được cô khen, cậu ấy chỉ đơn giản là chơi game thua cậu bạn cùng bàn và hình phạt chính là đi tìm giáo viên từng bộ môn để hỏi hai bài tập đơn giản nhất. Toán học và tiếng Anh đã hỏi xong rồi, còn bị lão Triệu và Linda mắng cho một trận. Một câu hỏi đơn giản như vậy cũng không biết, ăn mắng là điều chắc chắn, vì vậy mới được gọi là hình phạt.

Nhưng cô Ninh không mắng cậu, chỉ bắt đầu cằn nhằn: “Không làm được câu này là vì không nắm vững kiến thức cơ bản, chịu khó đọc sách, tổng kết lại kiến thức, tránh mất điểm ở những câu hỏi như vậy.”

Phương Hãn Vũ không thích nghe mọi người cằn nhằn, ở trường cô Ninh đã vậy, về đến nhà ba mẹ cậu ấy cũng vậy nốt. Dù sao thì thành tích của cậu ấy đã không tốt, cũng chẳng thích học, dự định sau kỳ thi đại học sẽ ở nhà tiếp quản tiệm cơm nhỏ của gia đình, biến cửa hàng nghèo nàn thành chuỗi cửa hàng trêи khắp cả nước, sau đó mở thêm chi nhánh trêи khắp thế giới. Hoặc là ra ngoài làm thêm, mở ra một thế giới rộng lớn khác. Đợi sau này cậu ấy thành ông chủ lớn rồi, sẽ mời Đinh Hạo Sơ và mấy học bá về làm việc cho mình, để bọn họ phải nhìn nét mặt của cậu mà sống.

“Tạm biệt, cô Ninh.”

Ninh Thư nhìn Phương Hãn Vũ đi về phía công trường, người cậu rất cao, ngồi ở bàn cuối cùng trong lớp, để tóc ngắn, có cái đầu to tròn và bộ óc thông minh, nhưng không chịu sử dụng, cả ngày chỉ nghĩ đến nghịch phá, khiến không ít thầy cô phải đau đầu.

Ninh Thư trở lại Thanh Nịnh, nhìn thấy tiểu Chu đang chuyển đồ từ chiếc xe ba bánh vào trong, liền chạy đến giúp một tay, tiện miệng hỏi: “Đang nhập nguyên liệu phải không?”

Nhập nguyên liệu không phải luôn làm lúc sáng sớm sao?

Tiểu Chu mở chiếc hộp cho Ninh Thư xem: “Những thực phẩm khác đều nhập lúc sáng sớm, đây là một số rau củ đặc biệt, ví dụ như chỗ đậu phộng rang muối này, cần có những cửa hàng chuyên môn cung ứng.”

Mấy món này Ninh Thư đều đã được ăn, mùi vị khá ngon, nhưng không đến mức quá ngon. Cô luôn nghĩ rằng nó được làm bởi đầu bếp của Thanh Nịnh, bởi vì nếu được nhập bởi nhà cung cấp đặc biệt nào đó thì Triệu Vũ Kiệt và Nghiêm Kiều chắc chắn sẽ chọn loại nào đó ngon hơn. Ninh Thư nhìn người cung cấp trước mặt, xe giao hàng là một chiếc xe ba bánh cũ kỹ, thậm chí còn không có điện, mà phải cần đạp nổ máy bằng chân. Người giao hàng đang giúp tiểu Chu chuyển đồ, ông ấy khoảng ngoài năm mươi tuổi, mặc áo khoác bông màu đen, bàn tay nứt nẻ vì lạnh, bên trêи được dán mấy tầng băng cá nhân. Màu sắc vốn có của những chiếc băng cá nhân đó đã chuyển thành màu xám, hết lớp này đến lớp khác chồng chéo lên nhau. Vết chai trêи tay đặc trưng cho những người đã quen với những việc lao động chân tay nặng.

Sau khi chuyển hàng xong xuôi, người chủ rất ngượng ngùng xin lỗi tiểu Chu: “Hôm nay có chút việc nên giao hàng hơi muộn, làm ảnh hưởng tới công việc kinh doanh của mọi người rồi.”

Tiểu Chu mỉm cười: “Không sao đâu, chú Phương, lần nào chú cũng đến đúng giờ, muộn có một lần, không sao đâu ạ. Chú lái xe chậm một chút, nhớ chú ý an toàn.”

Thực ra việc này cũng chẳng ảnh hưởng gì tới việc kinh doanh của Thanh Nịnh, các món ăn nguội như đậu phộng rang muối cũng không khó làm, đầu bếp đã chuẩn bị sẵn sàng cả rồi. Ninh Thư đoán rằng người chú giao hàng này là người thân của ai đó trong cửa hàng, vì muốn ủng hộ công việc làm ăn của ông ấy, nên mới nhận ông ấy cung cấp thực phẩm.

Triệu Vũ Kiệt từ trong cửa hàng đi ra, đưa đôi găng tay da cừu trêи tay mình cho ông ấy: “Chú, sao lái xe lại không đeo găng tay, cẩn thận kẻo lạnh cóng bây giờ.”

Chú Phương không nhận: “Tôi vừa mới chuyển hàng, tay bẩn lắm, kẻo lại làm bẩn găng tay của cậu.”

Triệu Vũ Kiệt nắm lấy tay chú Phương, bắt ông ấy đeo vào: “Đã bẩn rồi, tôi không cần nó nữa, nếu chú không lấy thì tôi ném nó đi đó.”

Chú Phương chỉ đành đeo vào, sau đó hỏi Triệu Vũ Kiệt đã có bạn gái chưa, Triệu Vũ Kiệt nói có rồi, tất cả người đẹp trêи phố Thiên Đường này đều là hậu cung của anh ta, còn nói vị trí hoàng hậu vẫn đang bỏ trống, hy vọng có thể "nhập khẩu" được một người ở trường cấp ba số 1 cho chiếc ghế đó.

Ninh Thư nghe Triệu Vũ Kiệt lảm nhảm vài câu sau đó quay người lên lầu ăn cơm. Trong thực đơn hôm nay có món đậu phộng rang muối, tiểu Chu vừa mới mang lên. Cô nhớ ra Nghiêm Kiều rất thích ăn món này.

Triệu Vũ Kiệt bước vào, đưa cho Ninh Thư một cốc sữa nóng: “Chị Kiều, đây là do anh Kiều nhà em đặc biệt yêu cầu em mang lên cho chị.”

Ninh Thư gọi Triệu Vũ Kiệt lại: “Chú Phương vừa đưa đậu phộng tới là người thân trong gia đình anh à?”

Triệu Vũ Kiệt quay lại, ngồi xổm lên ghế: “Không phải họ hàng, mà là người quen cũ của tôi và Kiều muội.”

Ninh Thư gắp một viên lạc bỏ vào bát cơm: “Có thể nói cho tôi biết là người quen thế nào không?”

Nghiêm Kiều chưa bao giờ nói với cô về điều này, khiến cô có chút không vui, nghi ngờ liệu có phải anh không muốn chia sẻ quá khứ của mình với cô hay không? Anh cũng đã kể cho cô nghe về ba mẹ anh, nhưng hiếm khi nói về những chuyện đã xảy ra trong mười một năm từ sau khi gia đình anh gặp biến cố.

Triệu Vũ Kiệt lấy một điếu thuốc trong túi ra, ngậm trêи môi nhưng không châm lửa.

“Thực ra cũng chẳng có gì đáng để kể, cô biết việc tôi trộm, à không, tôi nhặt được chiếc bánh mì của mẹ cô, à không phải của Từ Mỹ Lan.” Triệu Vũ Kiệt tự tát một cái lên miệng mình, sắp xếp lại câu từ từ đầu: “Sau khi tôi nhặt chiếc bánh mì của Từ Mỹ Lan, bị bà ta tóm, nhưng lại được anh Kiều kéo chạy thoát.”

Ninh Thư gật đầu: “Cái này tôi biết.”

“Hôm đó về nhà, tôi và Lễ Lễ cùng chia nhau chiếc bánh mì ruốc thịt đó ăn, anh Kiều nói mình không đói, tôi nhìn ra là anh ấy có đói, nhưng tôi không cho anh ấy ăn cùng.”

Ninh Thư dùng ánh mắt không mấy tốt nhìn Triệu Vũ Kiệt: “Anh đã biết anh ấy đói tại sao không chia cho anh ấy.”

Triệu Vũ Kiệt bị Ninh Thư nhìn chằm chằm có chút sợ hãi, nghĩ tới hồi bé bị giáo viên phê bình, nói chuyện có chút run rẩy: “Khi đó tôi chẳng thân thiết gì với cậu ấy, lại đang đói muốn chết, chia cho Lễ Lễ một nửa là vì trông thằng bé rất đáng yêu, còn cậu ấy thì dữ tợn, chẳng dễ thương chút nào.”

Ninh Thư nghĩ tới cảnh lần đầu tiên gặp Nghiêm Kiều, còn nghĩ rằng anh là một tên xã hội đen. Nếu cô là Triệu Vũ Kiệt cô cũng sẽ không chia bánh mì cho anh.

Triệu Vũ Kiệt: “Tối đó anh Kiều ra ngoài, nói với Lễ Lễ rằng mình đi tìm bạn học để chơi, nhưng thực ra là đi kiếm việc làm, trước khi ra khỏi nhà còn lôi tôi theo, nói sợ một tên không rõ lai lịch như tôi bắt cóc Lễ Lễ đem đi bán.”

Triệu Vũ Kiệt mỉm cười: “Bắt cóc thì có thể, còn bán thì không.”

Ninh Thư cúi đầu và cơm, chẳng nói lời nào.

Triệu Vũ Kiệt tiếp tục: “Dù sao thì tôi cũng chẳng có chỗ nào để đi, nên cứ thế đi theo cậu ấy. Sau đó đi tới một quán bán đồ ăn vặt, quán không to, nhưng rất đông khách, chỉ có hai vợ chồng chủ quán, không có thêm nhân viên phục vụ nào cả, nên bận tối tăm mặt mũi.”

“Anh Kiều nói chuyện với ông chủ một lát, rồi giúp dọn dẹp rửa bát cả tối, hai tiếng đồng hồ được ba mươi tệ.” Triệu Vũ Kiệt lấy điếu thuốc trêи môi xuống: “Ông chủ đó chính là chú Phương, cuối cùng còn trả thêm hai mươi tệ và đồng ý để chúng tôi đến giúp mỗi tối.”

“Sau này, cửa hàng kinh doanh không tốt, cơ bản là chẳng cần thuê người làm, nhưng chú Phương không đuổi bọn tôi đi, vẫn tiếp tục giữ bọn tôi ở lại, mỗi lần phát lương còn lấy đồ ăn không bán hết và cơm hâm nóng lại cho bọn tôi đem về.” Triệu Vũ Kiệt nhớ lại chuyện cũ, tốc độ nói chậm đi rất nhiều: “Chỗ cơm đó chính là đồ ăn cả ngày hôm sau của ba người chúng tôi.”

Thấy Ninh Thư nhíu mày, Triệu Vũ Kiệt liền nở nụ cười: “Đừng tưởng rằng bọn tôi đáng thương, chỗ cơm đó đều rất sạch sẽ, có thịt, có rau, còn có cả canh nữa, đều do chú Phương cẩn thận gói ghém, cứ vài ba ngày lại chuẩn bị cho bọn tôi một ít trái cây.”

Ninh Thư nhớ lại người chút vừa rồi, tướng mạo vô cùng lương thiện.

“Hai tháng sau, anh Kiều tìm được một công việc làm gia sư, lương cao hơn một chút, nên không đến chỗ chú Phương làm việc nữa.” Triệu Vũ Kiệt cầm đôi đũa lên, gắp vài hạt đậu phộng rang muối: “Anh Kiều và Lễ Lễ thích ăn cái này, nên mỗi lần chú Phương đều cho cả hộp lớn.”

Triệu Vũ Kiệt thở dài: “Rõ ràng là bọn họ chẳng kiếm được nhiều tiền, nghe nói ở nhà còn phải nuôi một đứa trẻ trạc tuổi Lễ Lễ.”

Sau này, điều kiện của Nghiêm Kiều và Triệu Vũ Kiệt khá hơn một chút, nhưng luôn ghi nhớ mối ân tình này, đến khi mở tiệm Thanh Nịnh, bọn họ đã mời chú Phương làm nhà cung cấp thực phẩm, trong tối ngoài sáng giúp đỡ ông ấy. Năm đó chú Phương cơ bản là không cần thuê người làm, cũng giống như bây giờ bọn họ chẳng cần tới món đậu phộng rang muối này.

Triệu Vũ Kiệt xúc động đến mức lấy mu bàn tay lau đi những giọt nước mắt không tồn tại: “Cuộc đời ấy mà, là một quá trình không ngừng được sưởi ấm và chữa lành những vết thương.”

Triệu Vũ Kiệt nhìn Ninh Thư, thấy cô ngẩn người nhìn vô định, liền gọi một tiếng: “Chị Kiều?”

Ninh Thư ngẩng đầu, đột nhiên hỏi: “Anh ấy có quần áo ấm mặc không?”

Triệu Vũ Kiệt sửng sốt, sau khi phản ứng lại liền nở nụ cười: “Làm việc bên ngoài không cần mặc quá nhiều, rất dễ đổ mồ hôi, phiền phức.”

Điều này đồng nghĩa với việc không có.

Ngực Ninh Thư như bị một luồng khí chặn lại, cô có chút tức giận, nhưng lại không biết nên giận ai. Cơn tức đó bị ghim chặt trong tim, không thể nào thoát ra được. Cô đặt đũa xuống, như đang giận dỗi đi về nhà lấy chiếc áo lông vũ dày nhất của Nghiêm Kiều ra, cùng với mũ và khăn anh đã mua cho cô.

Ninh Thư bắt taxi tới bệnh viện, thấy Nghiêm Kiều đang ở khu vực truyền dịch. Ngoài quần áo cô còn mang theo hai phần cơm trưa, một phần cho Nghiêm Kiều, một phần cho La Minh. Đồ ăn của Nghiêm Kiều có thêm rất nhiều đậu phộng rang muối.

Ninh Thư nhìn thấy Nghiêm Kiều đang ngồi trêи ghế truyền dịch trong góc, kim truyền cắm ở cổ tay, dường như anh có vẻ rất mệt mỏi, lúc này đang dựa người vào tường, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ninh Thư không thấy La Minh đâu cả, cô đoán ra điều gì đó liền gọi điện cho La Minh, hỏi xem anh ta đi truyền nước với Nghiêm Kiều thế nào rồi.

La Minh nói trong điện thoại rằng sắp truyền xong rồi, còn chê Nghiêm Kiều uống nước nhiều quá, suốt ngày bắt anh ta đưa vào nhà vệ sinh. Ninh Thư cầm điện thoại nhìn Nghiêm Kiều đang ở cách đó không xa. Anh khẽ di chuyển, quay đầu cầm chai nước suối bên cạnh lên, tay đang truyền dịch không thuận tiện nên anh dung tay còn lại vặn nắp chai nước, sau đó ngửa đầu uống một ngụm nhỏ. Trước giờ cô chưa từng thấy Nghiêm Kiều uống ngụm nước nhỏ như vậy, anh thường xuyên vận động, rất thích uống nước, một hơi đã có thể uống hết nửa chai. Cô đã hiểu ra vấn đề, anh chỉ có một mình, trong lúc truyền dịch không tiện vào nhà vệ sinh, nên mới không uống nước.

Ninh Thư bước tới, đứng trước mặt Nghiêm Kiều. Nghiêm Kiều đang bị bệnh, lúc này lại trong trạng thái mơ màng nên phản ứng có hơi chậm chạp, anh không nhìn thấy cô cho đến khi cô đứng yên trước mặt mình.

Anh hơi hoảng hốt, như bị ai đó bắt tại trận khi đang làm chuyện xấu, nhưng nghĩ đến bản thân mình chẳng làm điều gì khuất tất nên lập tức bình tĩnh trở lại, sắc mặt đã khôi phục lại trạng thái bình thường, anh mỉm cười với cô: “Chẳng phải đã không cho em đến rồi sao, bệnh viện đâu đâu cũng thấy bệnh.”

Anh lại giáo huấn cô: “Đến cũng không thèm đeo khẩu trang.”

Nói xong, liền lấy từ trong túi ra một chiếc khẩu trang mới dự phòng, lại cảm thấy vừa rồi giọng điệu của mình có chút cứng nhắc, nên lập tức dỗ dành cô: “Ngoan, đeo vào đi.”

Ninh Thư nhận lấy, đưa tay tháo chiếc khẩu trang trêи mặt Nghiêm Kiều xuống, nhìn chằm chằm anh vài giây rồi mới đeo lại cho anh.

Nghiêm Kiều khẽ cười: “Sao thế, nhớ anh rồi à, muốn nhìn thấy anh sao?”

Anh tháo khẩu trang của mình xuống, nhìn hộp cơm trêи tay cô, cười nói: “Bạn gái bé nhỏ của anh mang đồ gì ngon tới cho anh đó?”

Ninh Thư trầm mặc nhìn Nghiêm Kiều:”Không phải anh nói La Minh đưa anh đi sao, anh lại nói dối.”

Nghiêm Kiều giải thích: “Cậu ta có việc đột xuất, nên bảo nhân viên lễ tân trong tiệm xăm đến, nhưng lại bị anh đuổi về.”

Ninh Thư nhíu mày: “Người ta đã đến rồi, sao lại bảo người ta về, có một mình anh, uống nước, ăn cơm, đi vệ sinh, tất cả đều bất tiện.”

Nghiêm Kiều nhìn Ninh Thư: “Nhân viên lễ tân trong tiệm của La Minh là con gái.”

Ninh Thư: “Vậy, bảo người ta về là đúng rồi.”

Cô cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, lại nói: “Không đúng, đáng lẽ cô ấy không nên đến đây.” 

Nghiêm Kiều nhịn không được đưa tay xoa má mềm mại của Ninh Thư: “Bạn gái anh thật đáng yêu.”

Anh đứng dậy: “Anh ngồi mỏi hết người rồi, em ngồi đi.”

Anh đang ngồi, còn cô thì đứng, khiến anh cảm thấy rất khó xử. Anh không thể để cô đứng trong khi bản thân mình lại đang ngồi, kể cả là anh đang phải truyền nước.

Ninh Thư đẩy Nghiêm Kiều ngồi lại ghế, nhìn món đậu phộng rang muối trong hộp cơm, thấp giọng nói: “Anh lúc nào cũng vậy, việc gì cũng tự mình gánh vác.”

Thậm chí mấy ngày này anh còn không cho Lễ Lễ về nhà, vì sợ cậu sẽ biết mình đang bị bệnh.

Ninh Thư nhìn lướt qua chai nước khoáng mà Nghiêm Kiều mới uống vài hớp, đột nhiên cảm thấy mình thật kém cỏi, những gì cô đã bỏ ra so với những gì anh đã bỏ ra quả thực quá cách biệt. Anh cho cô mười, thì cô chỉ làm cho anh được một.

Mỗi ngày anh đều ở dưới lầu gọi điện thoại cô cũng không biết, anh cảm cúm, phát sốt mấy ngày liền cô cũng không phát hiện ra, còn hiểu lầm anh đưa Lâm Thu Hàm đến bệnh viện khám bệnh, sau đó nổi nóng với anh.

Anh để cô sống trong nhà anh, tổ chức sinh nhật cho cô và tặng cô hai mươi bốn món quà bù đắp cho những lần sinh nhật từ khi cô ra đời tới giờ. Anh đã cùng cô đối phó lại với gia đình và đồng hành với những bất hạnh trong quá khứ của cô. Nhưng cô thậm chí còn không nghĩ ra mình có thể làm gì cho anh.

Cuối cùng cô cũng biết mình tức giận vì điều gì, cô giận chính bản thân mình, cô không hiểu rõ anh, cũng không đối xử đủ tốt với anh.

Nghiêm Kiều thấy Ninh Thư nhíu mày, liền xoa xoa tóc cô: “Bảo bối nhỏ của nhà chúng ta tức giận rồi, phải dỗ dành thế nào đây?”

Ninh Thư cúi đầu, nghẹn giọng nói: “Không tức giận.”

Cô đút cho Nghiêm Kiều vài miếng cơm, cuối cùng cũng nghĩ ra mình nên làm gì cho anh, cô nhìn anh đầy mong đợi: “Muốn đi vệ sinh không, em đưa anh đi.”

Bệnh viện có nhà vệ sinh đặc biệt dành riêng cho bệnh nhân và người nhà bệnh nhân kèm nhau đi, để thuận tiện cho những người nhà khác giới đưa bệnh nhân vào nhà vệ sinh.

Anh đã truyền dịch được một lúc, nếu nhịn tiểu sẽ rất khó chịu, lại ảnh hưởng tới sức khỏe.

Thấy Ninh Thư nói vậy, Nghiêm Kiều liền mỉm cười, thấp giọng nói: “Nhất định phải đưa anh đi vệ sinh, có phải muốn nhìn trộm "bảo bối lớn" không?”

Ninh Thư đỏ mặt khi bị Nghiêm Kiều trêu chọc, vội vàng phản bác: “Không phải, tất nhiên là không phải.”

Nghiêm Kiều nhìn lên đôi má ửng hồng, đến đôi môi căng mọng và chiếc cổ trắng nõn của cô gái, tầm mắt dần di chuyển xuống dưới, dạo quanh cơ thể cô một vòng, cuối cùng cong môi khẽ cười một tiếng.

“Đừng vội em gái, khi nào có thời gian thích hợp anh sẽ sắp xếp cho "hai người" gặp mặt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.