Chào Em, Cô Giáo Của Tôi

Chương 55: Trong văn phòng không có người



Phương Danh Nhã ngước mắt lên, nhìn thấy sắc mặt không mấy tốt Nghiêm Kiều, cũng không muốn dính líu gì tới tình yêu của cặp đôi người ta, nên nói với Ninh Thư: “Tôi chuẩn bị có tiết, đi trước nhé.”

Ninh Thư đang bàn luận chuyện thư pháp với Phương Danh Nhã, có chút chưa đã thèm: “Vậy lần sau thảo luận tiếp vậy.”

Sau khi Phương Danh Nhã rời đi, Ninh Thư quay đầu lại, thấy Nghiêm Kiều, liền mỉm cười với anh: “Anh đến khi nào thế, sao không lên tiếng.”

Nghiêm Kiều lắc lắc chiếc chăn trong tay: “Quay lại xe lấy chăn, để ở văn phòng cho em đắp bụng.”

Ninh Thư thấy sắc mặt Nghiêm Kiều không tốt, ý thức được có lẽ anh đang ghen, nên kéo anh tới một văn phòng nhỏ bỏ không ở cuối hàng lang, sau đó ôm eo, ghé sát vào lòng anh: “Vừa rồi em chỉ nói vài câu với thầy Phương thôi, chẳng làm gì hết.”

Nghiêm Kiều cong môi, trong mắt chẳng hề có ý cười: “Sao nào, hai người còn muốn làm gì đó nữa?”

Ninh Thư buông Nghiêm Kiều ra, ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói hết sức nhẹ nhàng: “Anh nói chuyện đừng có sặc mùi thuốc súng thế có được không?”

Nghiêm Kiều hừ một tiếng, lùi lại phía sau nửa bước, trịch thượng nhìn cô: “Chê anh không dịu dàng, không nho nhã như Phương Danh Nhã?”

Ninh Thư cảm thấy anh đang gây sự một cách vô lý, thậm chí còn không cho phép cô giao tiếp với những người đàn ông khác một cách bình thường, lịch sự. Nếu sau này kết hôn rồi, có phải anh sẽ cấm cô tiếp xúc với bất kỳ người đàn ông nào hay không?

“Phương Danh Nhã không phải người đàn ông thông thường.” Nghiêm Kiều rũ mi nhìn xuống Ninh Thư, ánh mắt chua xót: “Em đã từng viết thư tình cho anh ta.”

Ninh Thư rất hiếm khi nghe thấy Nghiêm Kiều nói chuyện với mình bằng giọng điệu lạnh lùng như vậy, cô cảm thấy có chút ấm ức: “Đã là chuyện của năm năm trước rồi, bây giờ anh lôi ra nói làm gì?”

Người đàn ông đột nhiên tiến lên, ôm cô đến bàn làm việc bên cạnh, anh hơi nghiêng người về trước, đè lên người cô: “Nói, vừa rồi sao em lại cười với anh ta.”

Ninh Thư quay đầu né tránh: “Đang nói chuyện về thư pháp.”

Phòng làm việc này không dùng đến, điều hòa cũng không bật, Nghiêm Kiều nói chuyện đem theo một làn khói trắng: “Sao anh lại nghe như hai người đang nói chuyện yêu đương vậy nhỉ?”

Sắc mặt Ninh Thư thay đổi rõ rệt, cô cau mày nhìn Nghiêm Kiều: “Anh đừng có gây sự vô lý.”

Nghiêm Kiều cười lạnh một tiếng: “Anh gây sự vô cớ?”

Ninh Thư ngồi trêи bàn đá vào chân Nghiêm Kiều: “Thả em xuống, lát nữa em còn có tiết.”

Nhưng anh lại như thể không biết đau, mặc kệ cô đấm đá anh vẫn không hề lay động, giọng nói mang theo một tia phiền muộn: “Lát nữa em không có tiết dạy.”

Ninh Thư sửng sốt, tại sao cô lại quên mất người đàn ông này đã ghi nhớ thời gian biểu của cô từ rất lâu rồi cơ chứ. Cô không muốn cãi nhau với anh trong trường, cửa sổ của văn phòng bỏ không này không đóng, chỉ cần có người đi qua nhất định sẽ nhìn thấy bọn họ.

Anh quay người khóa cửa lại, "xoạt" một tiếng kéo luôn rèm vào, cả căn phòng đột nhiên tối sầm. Anh quay lại phía trước người cô, tiến đến gần, siết chặt cằm cô: “Em học được cách nói dối anh rồi phải không?”

Trước giờ anh giữ cằm cô thường không mấy dùng sức, nhưng lần này anh không hề có chừng mực, khiến cô hơi đau.

Ninh Thư vừa vươn tay nắm lấy cổ tay Nghiêm Kiều, vừa đánh anh, sau đó cúi đầu cắn một cái lên tay anh: “Anh bỏ em ra.”

Trêи mu bàn tay anh hằn rõ dấu răng, anh bị cô cắn đau có chút mất vài phần lý trí. Nghiêm Kiều nắm chặt tay cô, dứt khoát đè cô lên mặt bàn, mặc kệ cô giãy dụa vẫn cúi đầu hôn lên môi cô.

Ninh Thư lo lắng sẽ có người nghe thấy sẽ phát hiện, nên vội vàng mím chặt môi không cho anh hôn. Đây là trường học, bộ dạng của hai người họ lúc này, ngộ nhỡ bị học sinh nhìn thấy sẽ gây ảnh hưởng rất xấu, nếu như để chủ nhiệm Đào bắt được, chắc chắn sẽ bị trừ tiền thưởng.

Ninh Thư giãy đạp chân, hung hăng đá Nghiêm Kiều vài cái, dùng sức quay đầu cố gắng né tránh môi anh: “Anh đứng dậy, tránh ra.”

Lý trí Nghiêm Kiều bị lấp đầy bởi cơn ghen, trong đầu anh chỉ còn lại hình ảnh cô cười với Phương Danh Nhã, giọng nói trầm mặc: “Làʍ ȶìиɦ với em ở đây thì thế nào?”

Ninh Thư liều mạng giãy giụa, sức mạnh từ bàn tay của người đàn ông càng tăng lên, siết chặt cô như thép, khiến cô không thể chạy thoát.

Cô chỉ biết vừa khóc vừa mắng anh: “Anh là đồ cầm thú, khốn nạn!”

Đây là trường học, nếu bị ai đó phát hiện thì sau này cô không dám làm người nữa, đi đến đâu cũng bị người ta chỉ chỏ.

Tay anh đã ôm lấy eo cô.

Trong cơn tuyệt vọng Ninh Thư lại nghe thấy âm thanh khiến cô còn tuyệt vọng hơn. Bên ngoài có tiếng bước chân, cách phòng làm việc này một bức tường: “Có người tới, anh buông ra.”

Nhưng người đàn ông lại dường như không hề nghe thấy, anh tìm đến môi cô, hung hăng hôn vài cái, thấp giọng nói: “Anh ta nói mỹ nữ trâm hoa cái gì đó với em nên em cười đúng không?”

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, xen lẫn tiếng học sinh đi lại, nói chuyện.

Ninh Thư nằm trêи bàn, ngẩng đầu lên, khi đầu lưỡi của người đàn ông chen vào, cô dùng sức cắn mạnh, hai mắt đỏ hoe vừa khóc vừa mắng anh: “Cút.”

Nghiêm Kiều nếm được một chút vị mặn mới buông cô ra, trầm giọng hỏi: “Lần sau còn cười với người ta nữa không?”

Anh đánh mất lý trí nhưng cô thì không, lúc này không nên tiếp tục chọc giận anh nữa: “Không dám nữa.”

Anh đã nghe được câu trả lời hài lòng, quả nhiên không thực hiện bước tiếp theo nữa. Qua nửa phút, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, Ninh Thư từ trêи bàn nhảy xuống, cắn môi nhìn Nghiêm Kiều, nước mắt trêи mặt còn chưa khô: “Không biết câu mỹ nữ trâm hoa nghĩa là gì thì tự lên mang search, đồ mù chữ!”

Nghiêm Kiều cau mày, nhìn điện thoại với vẻ mặt trầm mặc, khi nhìn thấy lời giải thích chính xác. Nếu khen nét chữ của một người chỉ cần nói rằng chữ viết của bạn thật đẹp, không được hay sao, lại còn phải văn vở, dùng một câu anh chẳng hiểu là cái gì để khen.

Anh muốn xin lỗi cô, lại nghĩ tới mình đã hiểu sai nghĩa của cụm từ này, nhưng việc cô nói dối anh không phải là giả, anh không thể chia sẻ nét chữ của cô với người đàn ông khác, bất luận là cô có lý do gì đi chăng nữa. Đã nói là tặng cho anh, vậy mà quay đầu cái lại tặng cho người đàn ông khác một bản giống hết vậy. Nghiêm Kiều trầm mặc không lên tiếng.

Ninh Thư mềm lòng, quyết định cho Nghiêm Kiều một cơ hội. Cô bắt đầu đếm nhẩm, trước khi đếm đến mười, nếu anh xin lỗi cô và hứa sau này sẽ không ghen tuông vớ vẩn nữa thì cô sẽ xem xét việc tha thứ cho anh. Khi cô đếm đến chín, cuối cùng anh cũng lên tiếng.

Nghiêm Kiều: “Anh quyết định cho em một cơ hội.”

“Nếu em viết cho anh một bức thư tình anh sẽ tha thứ cho em.”

Ninh Thư: “…” Trông cô có giống như đang cầu xin sự tha thứ của anh không?

“Anh đừng có mơ.”

Vừa mới bắt nạt cô xong, khiến cô khóc, lại còn muốn cô viết thư tình cho anh?

Ninh Thư xoay người định rời đi, bỗng nhiên một món đồ từ túi cô rơi ra, cô vừa cúi đầu xuống nhìn đã thấy nó bị Nghiêm Kiều nhặt lên rồi.

Có lẽ do ông trời thấy cô khóc chưa đủ thảm thiết, thứ rơi trêи mặt đất kia chính là bức thư tình cô viết cho Phương Danh Nhã năm năm trước. Ninh Thư vươn tay muốn giật lấy, cô nhảy lên muốn cướp, thậm chí trèo lên cả người anh để lấy. Nhưng anh không thả tay ra thì cơ bản là cô chẳng thể lấy lại được.

Nghiêm Kiều giữ chặt bức thư tình, liếc nhìn ngày tháng bên trêи, là năm năm trước. Anh đoán đây chính là bức thư tình mà anh điều tra ra trước đó, bức thư mà người con gái của anh viết cho người đàn ông khác.

Đột nhiên anh cảm thấy bản thân thật đáng thương và nực cười: “Không nỡ vứt đi sao, ngày nào cũng mang theo trong túi?”

Ninh Thư đã quên những gì mình viết trong đó. Dù thế nào thì đây cũng là việc riêng tư của cô, cho dù trêи đó là một đoạn thơ đi chăng nữa, nếu không có sự đồng ý của cô thì chẳng ai được phép đọc, kể cả khi người đó là bạn trai cô, hay là người cô muốn gắn bó cả đời.

Hơn nữa, đây lại là chuyện của năm năm trước, lúc đó cô không hề quen biết Nghiêm Kiều, vậy chẳng lẽ viết thư tình cho người đàn ông khác là việc bất bình thường hay sao?

Ninh Thư không đồng ý với lời nói và hành động của Nghiêm Kiều, nhưng cũng không muốn anh hiểu lầm. Cô ghét bị hiểu lầm, còn cho rằng bất kể là chuyện gì đi chăng nữa, nếu mọi người thẳng thắn nói cho nhau nghe thì sẽ đỡ phiền phức rất nhiều, không cần lãng phí tình cảm cũng như cuộc đời. Nếu việc gì cô cũng giải thích rõ ràng với anh, mà anh vẫn tức giận, vẫn không chịu hiểu thì nhất thời cô cũng chẳng biết phải nên làm thế nào.

Ninh Thư đã bình tĩnh lại rất nhiều: “Nghiêm Kiều.”

Cô gọi cả tên anh, ngước nhìn anh và nghiêm túc giải thích: “Bức thư tình này đúng là do em viết cho Phương Danh Nhã, năm năm trước, em đã mượn anh ta một cuốn sách rồi kẹp nó vào đó.”

Nghiêm Kiều dựa vào bàn nhìn Ninh Thư, thấy cô tình nguyện giải thích nên sắc mặt cũng dịu đi rất nhiều, nhưng vẫn khó coi như cũ.

Anh cau mày nhìn cô, sau đó cong môi: “Lãng mạn quá nhỉ, còn mượn sách, còn kẹp thư tình vào trong, con mẹ nó lãng mạn thật đó.”

Anh còn muốn tán thưởng cô nữa kìa.

Ninh Thư bỏ qua sự vô lý của Nghiêm Kiều, tiếp tục nói: “Anh ta không phát hiện ra nó, cho đến khi sắp xếp lại giá sách, vào khoảng đợt thi giữa kỳ vừa rồi, lúc đó mới biết đến sự tồn tại của bức thư tình này.”

Trong đợt thi giữa kỳ, Nghiêm Kiều đang đi công tác trêи tỉnh, anh nhếch môi: “Lợi dụng lúc anh không ở nhà sao, được lắm, cũng biết chọn thời gian đó chứ.”

Ninh Thư: “Anh im đi, đừng có ngắt lời.”

Cô nắm chặt bàn tay mình lại, sợ bản thân mất khống chế sẽ giết chết anh.

“Anh ta nói chữ viết trêи bức thư rất đẹp, có chút không nỡ trả lại em.”

Nghiêm Kiều lạnh giọng nói: “Không phải chỉ vì mấy nét chữ đó.”

Ninh Thư rất muốn giải thích rõ ràng vấn đề, nên không thèm để ý đến anh: “Nên em nói, sẽ viết một bài thơ tặng anh ta và yêu cầu anh ta trả lại cho em bức thư tình đó, sự tình chính là như vậy.”

Nghiêm Kiều nghe xong: “Hôm đó ở phòng làm việc, rõ ràng là nói tặng anh, tại sao lại phải nói dối, nói rằng đó là viết cho anh.”

“Chẳng phải là vì em nghĩ nhiều một chuyện thà rằng bớt đi một chuyện còn hơn sao.” Ninh Thư nhìn Nghiêm Kiều một cái, đưa tay sờ lên cánh môi nơi bị anh cắn, lại nghĩ tới vừa rồi anh ấn cô xuống bàn nói rằng muốn làʍ ȶìиɦ với cô, càng nghĩ lại càng tức giận: “Anh tự nhìn lại cái bộ dạng hóa điên này của anh đi.”

“Chỉ cần mất đi một chút lý trí lập tức sẽ nói mấy câu lưu manh.”

Ai ngờ rằng cơn ghen của anh vẫn chưa dứt, lại hỏi cô: “Trêи đời này có bao nhiêu đàn ông, tại sao lại phải viết cho anh ta?”

Vì sự trong sạch của bản thân, Ninh Thư lại tiếp tục giải thích: “Năm đó ba mẹ em thúc giục em yêu đương, dĩ nhiên là em sẽ phải chọn người có đủ điều kiện cần nhất, ngoại hình đẹp trai nhất, để dễ dàng lấy lòng ba mẹ.”

“Hơn nữa, chữ viết của thầy Phương lại đẹp hơn tất cả những giáo viên nam đang còn độc thân khác.”

Nghiêm Kiều tiến lên phía trước, đè thấp giọng, nói: “Nói lại lần nữa, ai đẹp trai nhất?”

Ninh Thư: “Lúc đó em vẫn chưa quen anh, cũng chưa từng gặp anh.”

“Nếu khi đó mà quen anh thì…”

Thành thật mà nói, em cũng chẳng nghĩ sẽ chọn anh, Ninh Thư nuốt xuống bụng nửa câu còn lại. Lúc mới quen anh, cô chỉ muốn tránh anh càng xa càng tốt.

Ninh Thư giải thích xong tất cả, liền vươn tay giật lấy phong thư trong tay Nghiêm Kiều: “Có thể trả lại cho em được rồi chứ, hoặc là anh xé nó đi cũng được.”

Nghiêm Kiều nhìn chằm chằm vào đôi mắt Ninh Thư, mang theo vài phần rà xét: “Vội vàng tiêu hủy chứng cứ?”

Sự kiên nhẫn của Ninh Thư cuối cùng cũng cạn kiệt, nếu còn tiếp tục nói chuyện với anh sẽ bị anh làm cho chết tức chết tưởi mất.

“Cái gì cần giải thích em đều đã giải thích rõ ràng cả rồi, anh nghĩ thế nào không phải là việc em có thể kiểm soát, em quay lại văn phòng chấm bài đây.”

Nói xong liền mở cửa ra ngoài.

Nghiêm Kiều nhặt chiếc chăn rơi dưới đất lên, vỗ nhẹ để phủi bụi, rồi lẳng lặng đi theo Ninh Thư, đợi cô ngồi vào bàn làm việc sau đó đem chăn đặt lên đùi cô, rồi rời đi mà không nói một lời nào.

Cô giáo Quách nhìn Ninh Thư nhỏ giọng hỏi: “Hai người làm sao thế?”

Ninh Thư kéo kéo chiếc khăn trêи bụng: “Anh ấy không biết điều, ghen tuông bừa bãi, không cho em cười với người đàn ông khác.”

Cô giáo Quách mỉm cười: “Tuổi trẻ thích thật.”

Ninh Thư: “Thích cái gì, vừa rồi em suýt chút nữa bị anh ấy làm cho tức chết rồi.”

Cô giáo Quách nhấp một ngụm trà, chia sẻ kinh nghiệm sống của mình: “Sau này khi kết hôn rồi, không cần đến mười mấy hai mươi năm, chỉ cần sau bảy, tám năm thì tình yêu sẽ biến thành tình thân.”

Ninh Thư: “Tình thân cũng tốt mà.” Đây là điều mà cô mong còn chẳng được.

Ninh Thư tiếp tục chuyên tâm làm việc, buổi chiều tan học thì nhận được điện thoại của Từ Mỹ Lan, cô cầm điện thoại đến cửa văn phòng liền dứt khoát dập máy. Từ Mỹ lan lại gọi cho cô cuộc thứ hai, nhưng Ninh Thư vẫn không trả lời.  Cô không biết Từ Mỹ Lan tìm cô làm gì, hay muốn nói gì với cô, giữa bọn họ đã chẳng còn gì để nói với nhau nữa rồi.

Cô sẽ mãi mãi ghi nhớ Từ Mỹ Lan nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa cô vào chiều ngày 25 tháng 11 cũng như không bao giờ quên tiếng máu chảy từ tay cô xuống sàn nhà hôm đó. Cả đời này cô không muốn quay lại căn nhà đó nữa, cũng không muốn nhìn thấy bất cứ ai trong gia đình đó.

Ninh Thư đang lan man suy nghĩ thì cô giáo Ngô của khối mười từ phía sau đi tới.

Cô giáo Ngô nhìn thấy Ninh Thư thì dừng lại nói chuyện với cô: “Chào cô Ninh, tình trạng gần đây của Ninh Sương không được ổn lắm, có phải ở nhà đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Cô giáo Ngô là giáo viên chủ nhiệm của Ninh Sương, lần trước Ninh Thư đã liên hệ với cô ấy để nhờ đổi chỗ ngồi cho Ninh Sương.

“Từ giờ trở đi, việc của Ninh Sương chỉ cần nói với tôi là được.” Nghiêm Kiều từ văn phòng của giáo viên Thể ɖu͙ƈ bên cạnh đi ra nói với cô giáo Ngô: “Tôi là anh rể của em ấy.”

Cô giáo Ngô nhìn Ninh Thư rồi lại nhìn Nghiêm Kiều, mỉm cười: “Được.”

Nghiêm Kiều liếc nhìn Ninh Thư, thấp giọng nói: “Ở đây gió to, em vào đi.”

Ninh Thư quay người trở lại văn phòng, nhìn Nghiêm Kiều đang trò chuyện với cô giáo Ngô qua tấm kính cửa sổ, không biết bọn họ đang nói những gì. Sau khi cô giáo Ngô rời đi, Nghiêm Kiều quay đầu lại liếc nhìn về phía Ninh Thư, tóm gọn ánh mắt chưa kịp rời đi của cô. Trước đây, mỗi lần anh bắt gặp cô đang nhìn mình sẽ lập tức trêu đùa cô mấy câu, khiến cô đỏ bừng mặt. Nhưng lần này anh chỉ liếc cô một cái rồi quay người rời đi.

Sau khi bình tĩnh lại, anh mới nhận thức được, khi nãy ở trong văn phòng làm việc bỏ trống mình đã có chút kϊƈɦ động, ghen tuông thái quá. Anh rất sợ, anh chưa từng có cảm giác sợ mất đi một người nào đến thế. Anh không muốn trải qua cảm giác đột ngột mất đi người mình yêu thương một lần nữa.

Trước giờ tan học buổi tối, Ninh Thư ở trong lớp trông học sinh làm bài tập: “Gặp câu nào khó thì cố gắng động não suy nghĩ một chút, nếu vẫn không làm được thì giơ tay hỏi cô, đừng có bỏ đó không làm, không chừng thi đại học lại đúng bài đó thì sao?”

Ninh Thư đi vòng quanh lớp, đến hàng ghế đầu tiên thì thấy Đinh Hạo Sơ đang vò đầu bứt tai, trông rất đau khổ và sốt ruột.

Ninh Thư gọi Đinh Hạo Sơ ra ngoài: “Gần đây em học hành thế nào? Có gặp khó khăn gì không?”

Đinh Hạo Sơ: “Cũng được ạ.”

Ninh Thư liếc nhìn xuống đầu ngón tay cậu ấy, thấy bên trêи có một chút vệt máu, tám phần là do vừa rồi bò đầu bứt tai.

Cô nhẹ nhàng nói: “Thành tích của em vốn đã rất tốt, đừng tạo áp lực cho bản thân, chỉ cần em không buông lỏng, thì nhất định sẽ đậu vào trường đại học mà em muốn.”

Áp lực của những học sinh lưu ban lớn hơn rất nhiều so với học sinh bình thường khác, vì bọn họ chỉ có một cơ hội duy nhất này.

Đinh Hạo Sơ giấu bàn tay ra sau lưng: “Em biết rồi, cảm ơn cô Ninh.”

Rõ ràng là cậu ấy không muốn nói thêm việc này nữa.

Ninh Thư liếc mắt nhìn mái tóc cậu ấy, phát hiện chân tóc bên thái dương có một vết bầm nhỏ, cô cau mày hỏi: “Đầu em làm sao vậy?”

Đinh Hạo Sơ mím chặt môi, ngẩng đầu nói: “Do em không cẩn thận đụng phải góc tủ.”

Ninh Thư nhìn chằm chằm vào cậu ấy: “Thật không?”

Đinh Hạo Sơ gật đầu: “Thật ạ, cô Ninh còn việc gì khác không ạ, nếu không em phải vào lớp làm bài tập tiếp đây.”

Ninh Thư không biết lời của em ấy nói có đúng hay không, thấy cậu không muốn nói thêm chỉ đành dặn dò: “Nếu có người nào bắt nạt em, bất luận là đầu gấu ngoài trường hay là trong trường, đều phải nói với cô và phụ huynh, biết chưa?”

Đinh Hạo Sơ vâng một tiếng rồi quay người vào lớp.

Ninh Thư cũng đi vào tiếp tục quan sát tình hình, đi đến bàn của Phương Hãn Vũ thì dừng lại, chỉ chỉ vào bài tập của cậu ấy, bên trêи có một lỗi chính tả. Phương Hãn Vũ nhanh chóng sửa lại, Ninh Thư nhìn cậu ấy bằng ánh mắt tán thưởng, cảm thấy mặc dù đứa trẻ này có hơi nghịch ngợm, nhưng thái độ học tập của cậu ấy đã tốt hơn trước rất nhiều. Nếu tiếp tục duy trì được đà này, thì nhất định có thể đỗ vào một trường Cao đẳng không tồi, sau đó tiếp tục cố gắng, có thể học tiếp lên đại học cũng không là việc gì khó.

Ninh Thư lại đi quanh lớp và giúp một số học sinh trả lời những câu hỏi khó. Không khí học tập trong lớp tốt hơn trước rất nhiều, lúc này chỉ còn lại 188 ngày nữa là đến kỳ thi đại học.

Tạ Thành Thành giơ tay: “Cô Ninh, em có một câu không làm được ạ.”

Ninh Thư bước tới xem qua: “Đây là bài tập toán, hôm sau đi hỏi thầy Triệu.”

Đương nhiên là Tạ Thanh Thành biết giáo viên Ngữ văn không thể làm được bài tập Toán, cậu quay đầu liếc nhìn ra cửa sổ một cái: “Thầy Nghiêm chắc chắn biết làm, em muốn đến hỏi thầy Nghiêm.”

Cậu thường thấy thầy Nghiêm giảng Toán cho Nghiêm Lễ, rất nhiều câu hỏi khó, nghe chẳng hiểu gì.

Ninh Thư thấy Nghiêm Kiều đang dựa vào lan can ngoài cửa lớp, không biết anh đến từ lúc nào, cứ nhìn cô chằm chằm, dường như đang chờ cô tan làm.

Ninh Thư gật đầu với Tạ Thành Thành: “Đi đi.”

Tạ Thành Thành vui vẻ cầm tập đề bài ra ngoài, cậu chỉ cảm thấy lớp học quá nhàm chán, muốn ra ngoài hóng gió, hỏi bài chỉ là cái cớ mà thôi.

Qua cửa sổ lớp học, Ninh Thư thấy Nghiêm Kiều đang giải bài cho Tạ Thành Thành, anh viết hết lần này tới lần khác trêи trang giấy nháp, hạ bút thành văn, như thể chẳng có câu hỏi nào có thể làm khó anh.

Cô chợt nghĩ đến câu mù chữ mình mắng anh trong văn phòng bỏ trống hôm nay. Anh có thể đạt điểm tối đa trong bài thi Toán, cũng đã từng nhận được lời mời của đại học Thanh Hoa.

Nghiêm Lễ cũng đi ra ngoài, nhưng không phải là để hỏi bài, trêи tay cậu không cầm theo bất cứ thứ gì. Cậu đứng bên cạnh Nghiêm Kiều, nhoài người nằm bò lên ra lan can, nhìn lên màn đêm và những vì sao phía xa xa. Người khác không nhìn ra, nhưng cậu liếc một cái đã có thể nhận ra, anh trai cậu đang không vui, rất không vui.

Tạ Thành Thành thấy Nghiêm Kiều đột nhiên dừng lại, không viết tiếp nữa, nghi ngờ hỏi: “Thầy Nghiêm sao thế ạ, bút hết mực rồi sao?”

Nghiêm Kiều nhíu mày một cái, giọng nói trầm thấp như rơi vào hư không: “Chữ viết của thầy không đẹp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.