Chào Em Nhà Nghiên Cứu!

Chương 57: 57: Con Của Cô Phải Làm Sao




Sáng sớm ra Hạ Du Nhiên đã thấy Trần Tuấn đứng ngay cửa, trên tay cầm phần ăn sáng.

Đã hai tuần rồi, đều đặn mỗi ngày anh đều đến đưa cô đồ ăn sáng, lại bất ngờ gửi hoa đến.

Hạ Du Nhiên ban đầu còn chẳng thèm để tâm, nhưng lâu dần cũng thành thói quen.
"Anh đưa em đi học" Trần Tuấn mỉm cười lấy lòng.
"Hôm nay em không đi học.

Anh về đi"
Người nọ như không nghe thấy, đưa phần ăn sáng truyền nhanh sang tay cô.

Anh biết cô ngoài cứng trong mềm, bắt điểm yếu này anh cứ luôn tỏ vẻ đáng thương.
Cô nhìn phần ăn trong tay, mím mím môi lại nhìn sang người nọ ánh mắt mong chờ, không chút phản ứng gì chỉ có điều trong mắt đã dịu đi mấy phần.
"Vậy em đi đâu, anh chở em"
"Không cần đâu, em chỉ ra ngoài đổ rác thôi"
Hạ Du Nhiên giơ cao túi rác trong tay, sau đó đi thẳng đến thùng rác bỏ vào rồi đi thẳng vào nhà.
Trần Tuấn nhìn cô một loạt động tác diễn ra, rồi lại nhìn cánh cửa khép chặt có chút bất lực lắc lắc đầu, bản thân cũng lên xe trở về công ty.

Hạ Du Nhiên len lén mở cửa nhìn chiếc xe vừa mới rời khỏi, khóe môi nhếch lên.

Thật lòng muốn xem thử anh sẽ dùng chiêu gì tiếp theo để theo đuổi cô.
***
Hạ Du Dật bước qua bật thềm, ngôi nhà đã ngay trước mắt.

Từ xa xa cậu bỗng thấy một bóng dáng thân quen, đang định bước lên phía trước, bước chân cậu dừng lại.
Hân Dinh nhận lấy bó hoa trên tay Trường Tư Vân, hôn lên má anh một cái.

Trước khi vào nhà cũng không quên cho anh một nụ cười ngọt ngào.

Sau dự án quay video tuyên truyền, hai người họ đã chính thức ở bên nhau.

Cô cũng muốn buông bỏ quá khứ, quay lại quỹ đạo vốn có.
"Anh về đây, em mau vào nhà đi"
Trường Tư Vân lên tiếng giụt, nếu cứ đứng đây bịn rịn anh e là bản thân khó lòng nhịn được cảm giác muốn bắt cô về nhà.
"Tới nơi nhớ gọi điện"
Hân Dinh đưa tay làm động tác gọi điện thoại, dặn dò anh.
Hai người bên này bịn rịn chia tay, còn Hạ Du Dật ở phía không xa nhìn chằm chằm hai người bọn họ nụ cười trên môi có chút chua chát.
Những ngày sau đó cậu trằn trọc thật lâu, dứt khoát quyết định thẳng thắn một lần.

Bước ra phòng khách, cô đang ngồi xếp bằng trên sô pha trên tivi đang chiếu bộ phim tình cảm Hàn Quốc, không biết cớ sự gì mà nam chính lại chết khiến mắt cô đỏ hoe.
Bước tới gần, cậu hắng giọng một tiếng, đợi người trên sô pha phản ứng lại cậu đã ngập ngừng ngồi sang bên cạnh.
"Cậu có gì muốn nói với tôi sao?"
Hân Dinh thắc mắc, cậu nhóc này chẳng khác nào thiếu nữ, nói chuyện dạo nàu cứ ấp a ấp úng.
"Người hôm bữa đưa chị về là ai vậy?"
"Cậu thấy rồi sao?"
"Ừm"
"Là bạn trai của tôi đó"
Hạ Du Dật nhìn cô, ánh mắt cô lấp lánh khi nhắc về người đó.

"Chị thích anh ta nhiều chứ"
"Đương nhiên là thích, nếu không tôi cũng không cùng anh ấy ở bên nhau"
Hân Dinh một bên thao thao bất tuyệt kể về Trường Tư Vân, không chú ý tới ánh mắt ưu sầu của người bên cạnh.

Hạ Du Dật nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, rồi lặng lẽ cất vào túi.

Cậu mong chờ gì chứ, ôm một chút hy vọng nhỏ nhoi có cũng như không chẳng có ý nghĩa gì.

Tình cảm vừa mới nhen nhóm cứ thế kết thúc.
***
Trong góc tối, ánh sáng yếu ớt phát ra từ đèn đường khiên không khí xung quanh càng trở nêb u ám.

Người phụ nữ nở nụ cười ma mị, ánh mắt sắc bén nguy hiểm ra lệnh cho người đàn ông thô kệt ở phía đối diện.
"Ra tay cho sạch sẽ gọn gàng vào"
"Cô yên tâm, chúng tôi đã nhận việc thì sẽ làm sạch sẽ, đảm bảo không để lại dấu vết nào đâu"
Người đàn ông với cánh tay đầy những hình xăm đáng sợ, nụ cười cùng giọng nói ồm ồm vang lên, khiến người nghe sởn da gà.
***
Monica cùng Lý Triết ra ngoài trở về, trên tay cầm đủ thứ vật phẩm, chủ yếu là rau củ cùng gia vị nấu ăn.

Thời gian này để xoa dịu tâm trạng cho Lý Triết, Monica thường lôi kéo cậu ra ngoài tham gia đủ loại hoạt động, dù không mấy tình nguyện nhưng cậu cũng không tỏ ra khó chịu gì.
"Hôm nay chị sẽ nấu món sườn xào chua ngọt"

Nghĩ đến món sườn xào mềm mại cùng hương vị đậm đà khiến bước chân cô bất giác nhanh hơn.

Đã qua thời kỳ thai nghén nên khẩu vị của cô đặc biệt tốt, ăn uống cũng ngon miệng hơn.
"Ting"
Đèn báo hiệu bên đường bật xanh biểu tượng dành cho người đi bộ, Monica bước sang đường mà không một chút đề phòng.
Từ phía xa một chiếc xa trọng tải lớn chạy với tốc độ kinh người đang lao tới, mọi thứ diễn ra nhanh đến mức cô không kịp phản ứng, chỉ có thể đứng đó trơ mắt nhìn chiếc xe lao về phía mình.

Chân chẳng thể di chuyển, tay vô thức đưa tay che bụng, chờ đợi sự phán xét của tử thần.
Cô sẽ chết ở đây sao?
Con của cô phải làm sao?
Chỉ trong mấy mươi giây ngắn ngủi mà trong đầu cô đã hiện lên vô vàn những lo lắng, chỉ có thể thầm cầu nguyện.

Tích tắc một lực lớn tác động vào người cô, trước mắt trở nên tới đen, con đau đớn mạnh mẽ ập tới.

Mọi thứ xung quanh yên tĩnh lạ thường, quả nhiên đến cuối cùng, kí ức ấm âp và đẹp đẽ chỉ có mỗi người đó.
Trương Khải!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.