Văn Sơ cúi đầu, kín đáo nhìn Lỗ Như Hoa. Hóa ra...... Lông mi cô dài như vậy, dưới ánh đèn đường, cô khép mắt, lông mi hạ xuống dệt trên gương
mặt một vầng tối mờ mờ. Cô cắn môi dưới, vẻ mặt hoàn toàn tương phản với sự điềm tĩnh bề ngoài, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt tay lái, giống như
cái tay lái kia là cả thế giới của cô......
******
Nhập học
vài tuần, cuộc sống Văn Sơ trong trường S cuối cùng cũng dần thích ứng.
Hắn bình thường trọ ở trường, cuối tuần về nhà với Văn Phỉ. Có điều Văn
Phỉ chỉ ở nhà phân nửa thời gian, thời gian còn lại mặc hắn ra sức “phá
hoại”.
Nhưng cuộc sống của hắn dường như thiếu đi một thứ gì đó.
Chỉ là không biết, đến tột cùng là thiếu cái gì? Nếu hắn cứ bàng quan
hai chị em nhà kia, “tận hưởng” cuộc sống, có lẽ...... thú vị hơn chăng?
Mùa hè đã hết. Thu về. Năm nay mùa thu chợt lạnh.
Phù dung
bên hồ Phong Diệp dần dần phiếm hồng, mặt trời chiều ngã về phía tây,
rọi trên hồ nước lăn tăn gợn sóng, rực lên một màu tuyệt đẹp. Văn Sơ đặc biệt thích nơi này, không vì lý do gì khác, chỉ vì màu sắc.
Hắn cảm thấy, một bức tranh quan trọng nhất là màu sắc.
Chỉ có điều vẽ tranh cần một không gian yêu tĩnh, mà hoàn cảnh hiện tại hiển nhiên là không phù hợp, bởi vì Lỗ Như Hoa bên kia đang cầm trên
tay một đống thư từ, lải nhải nói chuyện.
Thời tiết trở lạnh, cô
cũng thay đổi trang phục. Sơ mi rộng thùng thình chuyển thành áo khoác
rộng thùng thình, trên cổ quàng một cái khăn len màu đen, tóc đã dài hơn một chút, miễn cưỡng cột lên, ở sau đầu túm lại thành một cái “bàn chà
nhỏ”.
“Ê, người viết lá thư này là hoa khôi khoa múa của trường
mình nè. Anh có biết hoa khôi khoa múa là khái niệm gì không? Trường
mình đẹp nhất là nữ sinh khoa múa, mà cô này lại là khoa khôi của khoa
đó nữa! Tôi điều tra rồi, dòng dõi thư hương, có tri thức hiểu lễ nghĩa, tính cách không tệ, sáng sủa hào phóng, da trắng......”
“Lỗ Như Hoa, cô nhận của cô ta bao nhiêu tiền?” Văn Sơ lơ đãng chấm cọ vào bảng màu, tô lên tấm vải vẽ.
Lỗ Như Hoa đột ngột im lặng .
Văn Sơ quay đầu nhìn, lúc này cô đang nhìn chằm chằm vào tấm vải vẽ
tranh sơn dầu, biểu tình kia...... Không được bình thường. Xót xa?
Thương tiếc? Kinh ngạc? Hay là gì khác?
“Cô lại muốn nói cái gì nữa ?!” Văn Sơ thở dài một hơi.
“Anh phí phạm màu vẽ quá, một lọ mắc lắm, biết bao nhiêu tiền không......”
“Lỗ Tự Ngọc cũng học mỹ thuật, bao nhiêu tiền một lọ cô hẳn là rành như tôi.”
“Không giống nhau!” Lỗ Như Hoa rõ ràng đang cực kỳ kinh ngạc, “Tự Ngọc nhà tôi là vẽ tranh!”
Văn Sơ mắc nghẹn: “Xin hỏi tôi đang làm gì?”
“......” Lỗ Như Hoa ngượng ngùng, “Anh cũng ..... Anh cũng vẽ
tranh...... Nhưng tranh của Tự Ngọc tương lai chắc chắn là đo li tính
tiền !
Văn Sơ nhăn mặt nhíu mày, hắn không biết hiện tại nên cảm thấy tức
giận hay buồn cười. Lỗ Như Hoa với Lỗ Tự Ngọc thì kiêu ngạo, đối với hắn thì khinh khi, quả thực là coi thường hắn quá đáng.
“A, nói tiếp chuyện hồi nãy ! Hoa khôi đó......” Lỗ Như Hoa tiếp tục thao thao bất tuyệt.
“Cô mở trung tâm môi giới hôn nhân khi nào vậy? Bạn Lỗ Như Hoa, tôi
không thể không nhắc nhở cô, trong trường học tiến hành loại giao dịch
này là không có đạo đức.” Văn Sơ hết kiên nhẫn nổi, ngón tay dính màu vẽ trực tiếp quẹt lên mặt Lỗ Như Hoa.
Hai má cô mềm mịn, chỗ hắn vừa chạm tới âm ấm.
Lỗ Như Hoa đẩy tay Văn Sơ ra, lén lút liếc nhìn xung quanh.
Văn Sơ hơi kinh ngạc, ánh mắt tìm tòi xung quanh một chút, bóng cây xa
xa kia quả nhiên có người đang núp. Nhìn biểu lộ của Lỗ Như Hoa, trong
lòng đại khái đã hiểu, coi bộ cô này mời cả chủ nhân lá thư đến đây!
Văn Sơ mỉm cười.
“Lỗ Như Hoa.” Văn Sơ gác bút vẽ lên kệ tranh, kề sát Lỗ Như Hoa.
“Gì?” Lỗ Như Hoa cảnh giác lui về sau nửa bước.
“Gần đây buôn bán không tệ, nhìn cô rất mệt, tôi làm «vật lý trị liệu» cho cô.”
“A? Trị liệu?”
“Chúng ta « làm » nhé.” Văn Sơ cười tủm tỉm. Nhẹ giọng nói xong, không
đợi Lỗ Như Hoa phản ứng, hắn nhanh chóng kéo cô về phía mình, hai tay ôm lấy đầu cô, bắt đầu sờ trái mó phải, cùng lúc đó, mặt hắn cũng chậm rãi tiến lại gần mặt Lỗ Như Hoa.
Học mỹ thuật, quan trọng nhất là cấu trúc, tỉ lệ, và góc độ.
Hoàn mỹ!
Kết quả là, trong lúc Lỗ Như Hoa ngơ ngác, đã bị an bài xong xuôi,
người nhìn lén sau bóng cây cũng đã thấy hình ảnh Văn Sơ đang ôm mặt Lỗ
Như Hoa mãnh liệt…
Bóng người che mặt, quay đầu liêu xiêu chạy mất dạng.
Văn Sơ nhìn bóng dáng hoa rơi nước chảy của hoa khôi trong truyền thuyết, trong lòng kêu lên một tiếng khoan khoái.
Vẻ mặt ngơ ngác của Lỗ Như Hoa cuối cùng đã có phản ứng, nhìn mặt Văn
Sơ sáng rỡ, đôi mắt khóe môi cong lên nụ cười xấu xa, lại quên phải
“thẹn quá hóa giận”.
Không nên giận sao? Tên Văn Sơ này làm hỏng
danh dự kinh doanh của cô rồi. “Hồng Nương” và “Trương Sinh” là một
đôi...... vậy “Thôi Oanh Oanh” làm thế nào cho phải? Sau này còn người
nào tin tưởng Lỗ Như Hoa nữa không? Giận, nhất định phải giận.
Nhưng ...... Đối phương không phải người khác, là Văn Sơ...... Lỗ Như
Hoa bỗng nhiên cảm thấy mặt bắt đầu phát sốt...... Văn Sơ, hắn là người
như vậy ...... Toàn bộ nữ sinh trường S như hổ rình mồi nhìn chằm chằm
vào hắn ..... Không được, không thể hư vinh như vậy! Làm người phải kiên định!
Lỗ Như Hoa cố không nghĩ ngợi lung tung, nhưng máu trong đầu dường như nhảy nhót lung tung, không biết khi nào mới có thể lưu hồi
tại chỗ......
“Không phải chứ, Lỗ Như Hoa, mặt cô đỏ kìa? Cô cũng
biết đỏ mặt sao?” Văn Sơ cười váng lên, từ trước tới nay chỉ có mình hắn cam chịu, hôm nay một động tác nho nhỏ trêu cợt của hắn lại kích thích
Lỗ Như Hoa, thu hoạch ngoài ý muốn làm hắn mở cờ trong bụng.
Tim Lỗ Như Hoa đập loạn, vẻ mặt bối rối, muốn mắng Văn Sơ lại không biết nói sao, ảo não không chịu nổi.
“Lỗ Như Hoa cũng biết đỏ mặt, ha ha...”
“Văn Sơ, anh học mỹ
thuật tạo hình sao mắt kém vậy. Mặt đỏ hồi nào, buồn cười! Lỗ Như Hoa
tôi...... trời kinh quỷ khiếp! Tôi sẽ đỏ mặt sao? Tôi vì sao phải đỏ
mặt!”
“Ha ha, Lỗ Như Hoa cũng biết đỏ mặt.”
“Vì mặt trời! Không phải tôi đỏ mặt, Ánh mặt trời hồng! Nhìn hồ nước kia, cũng là “bán giang lạnh rung bán giang hồng” đó.”
“...... Là ý gì?”
“ Một bóng nắng chiều rơi trong nước
Nửa dòng sông run rẩy, phiếm hồng
Nói cho đúng là ở thời điểm chiều tà, mặt nước một nửa là màu xanh biếc, một nửa là hồng, Văn Sơ đầu heo!”
(Nguyên văn :
Một đạo tà dương phô trong nước
Bán giang lạnh rung bán giang hồng)
“Nửa dòng sông...... Màu sắc? Màu lục?”
“Làm ơn học thêm chút tiếng Trung đi, thật sự là không biết sao ?!” Lỗ
Như Hoa lảng chuyện thành công, móc từ ba lô ra một tập thơ đưa cho Văn
Sơ, “Nè, trong này có! Đem về học cho tốt, nhìn bức tranh của anh đi,
nửa dòng sông xao xác, phiếm hồng, quá sức hài hòa, người xưa vốn trong
thơ có hình, đã tả xong một bức tranh hồng - lục giao hòa. Còn anh? Rất
không chuyên nghiệp.”
“Tôi không chuyên nghiệp? Tôi ở nước ngoài
lấy được bao nhiêu tiền thưởng cô biết không? Tôi ở Pháp và Italia học
với thầy nào cô biết không? Tôi ở.......”
“Không biết, tôi chỉ biết anh bị ba anh bắt về Trung Quốc !” Lỗ Như Hoa buông tay, nhún vai.
Văn Sơ biến sắc, “Làm sao cô biết?”
“Anh trai anh nói.”
“Anh trai? Anh tôi làm sao có thể liên lạc với cô!”
“Vậy anh hỏi anh trai anh đi. Anh ấy điện thoại cho tôi, nhờ tôi chăm
sóc anh. Tôi và anh ta không quen biết, không thể mặt dày mà đi thu phí. Như vầy đi, anh nói với anh trai anh, tôi làm bảo mẫu không phải không
được, nhưng hãy để tôi muốn xem lịch làm việc, còn về phương diện giá
cả......”
“Ê......” Văn Sơ nhéo má Lỗ Như Hoa “Cô gái tham tiền! Quên lời anh tôi nói đi, tôi không cần cô chăm sóc, không cần!”
“Vậy mua tập thơ này đi, rẻ thôi, hai mươi tệ.”
“Vì sao tôi phải mua?”
“Vì tôi giúp anh vẽ tranh, giúp anh nhìn rõ tranh anh không thể hiện được ý cảnh. Cái này anh có thể học tập Tự Ngọc, tôi cho rằng trong
tranh của nó rất có...... tình!”
“Có tình? Có tình sao cậu ta không chịu vẽ cô? Tôi thấy câu ta mới là không có tình!” Văn Sơ giận nhất
chuyện Lỗ Như Hoa cứ hở ra là nhắc tới Lỗ Tự Ngọc, không nhịn được bèn
mở miệng châm chọc.
Quả nhiên, hắn đụng trúng tử huyệt Lỗ Như Hoa.
Vì thế, trong buổi hoàng hôn, đứng bên hồ, Văn Sơ cuối cùng đã cảm nhận được cái gì là “nửa mặt lạnh rung nửa mặt đỏ”!
(So sánh với câu thơ ở chương trước:
Một đạo tà dương phô trong nước
Bán giang lạnh rung bán giang hồng )
Diễn viên họ Lỗ Như hát khúc âm tình bất định......
“Lỗ Như Hoa, cô phá hỏng bức tranh của tôi!”
“Văn Sơ, tôi chỉ theo cách của anh, đem tình cảm vào tranh.”
“Aaa! Lỗ Như Hoa, tôi vẽ hết cả buổi chiều!”
“Gì ? Vẽ nguyên buổi chiều không bằng tôi quẹt một giây.”
“Lỗ -- Như -- Hoa!”
“Quẹo à, quẹo!” Lỗ Như Hoa cưỡi xe đạp, giọng cô dần dần biến mất sau rừng phong.
Văn Sơ cầm tập thơ, nhìn bức tranh bị Lỗ Như Hoa tô thành một tấm vải xanh lè, khóc không ra nước mắt......
***
Văn Sơ buồn bực trở lại ký túc xá. Cá voi và Phó Tâm Thành không thấy
đâu, Lỗ Tự Ngọc đang ở rửa bút vẽ, trên bàn là mấy bức chân dung vừa
hoàn thành.
Văn Sơ liếc nhìn. Ở miệng Lỗ Như Hoa, em trai cô là Da Vinci chuyển thế!
Hắn và Lỗ Như Hoa chiến tranh không nên dính thêm Lỗ Tự Ngọc vào, nhưng không biết tại sao, nhìn Lỗ Tự Ngọc, trong lòng Văn Sơ thấy không thoải mái, vì thế lơ đãng đánh giá những bức tranh cậu vẽ. Hắn không thể
không thừa nhận: Màu sắc, độ sáng tối, nước da, thủ pháp...... của bức
tranh này giống như thật.
Nghĩ nghĩ một hồi, hắn mở miệng, “Vừa vẽ à?”
Ký túc xá chỉ có hai người, Lỗ Tự Ngọc thấy Văn Sơ nói chuyện, hơi ngạc nhiên nhưng vẫn mỉm cười gật đầu.
“Đều là vẽ chân dung, vì sao cậu không chịu vẽ chị cậu?” Văn Sơ ho nhẹ, bỗng nhiên cảm giác mình giống như kẻ khả nghi can thiệp vào chuyện
riêng của người khác, không lịch sự cho lắm.
Kỳ lạ là, Lỗ Tự Ngọc vẫn rất thản nhiên, hoàn toàn bình tĩnh.
Văn Sơ cảm thấy trong lòng bốc lên một cơn giận vô cớ, cố đè nén, “Đừng hiểu lầm, tôi không phải chất vấn, chỉ là tò mò thôi.”
“Cám ơn.” Lỗ Tự Ngọc lau đầu bút, chậm rãi đáp, “Cám ơn cậu quan tâm đến chị tôi.”
“Tôi quan tâm đến chị cậu?” Văn Sơ cường điệu chỉ vào mũi mình, “Cô ta
luôn tìm cách tra tấn tôi...... ủa quên...... Tra tấn người khác. Cậu
không biết đâu, nhắc tới cậu, cô ta sẽ nổi điên. Một bức tranh thôi mà,
đâu có mất nhiều thời gian, coi như chiều cô ta, tùy tiện vẽ đại đi.”
Lỗ Tự Ngọc chăm chú nhìn Văn Sơ, lại mỉm cười lắc đầu.
Văn Sơ bực mình, nhưng trong lòng tự cảnh cáo: Bình tĩnh ! Đây là
chuyện nhà người ta, chuyện riêng...... của người ta ...... của Lỗ Như
Hoa!
Đêm, phòng 205 mọi người đều đã say giấc.
Trừ một mình Lỗ Tự Ngọc.
Mất ngủ.
Từ trước tới giờ đều là thế.
Lỗ Tự Ngọc đặt tay lên ngực, nhịp tim dồn dập liên hồi, rồi dừng lại......
Đập rất nhanh, nhưng, so với người bình thường luôn luôn chậm hơn.
Tuy nhiên … chậm lại vẫn tốt hơn là ngừng vĩnh viễn.
Cố thêm một chút, được không? Nếu không chị hai làm sao bây giờ? Lỗ Tự
Ngọc, cố lên chút nữa, cố thêm năm năm nữa thôi, ít nhất phải đến khi
chị hai tốt nghiệp đại học, trở thành kiến trúc sư vĩ đại, cuộc sống
thảnh thơi hơn bất cứ người nào.
“Bán giang lạnh rung...... Bán
giang hồng. Lưng ta, lưng ...... Đẹp...... Màu sắc......” Văn Sơ bỗng
nhiên nói mớ, dọa Lỗ Tự Ngọc nhảy dựng.
Hắn đang đọc thơ? Lỗ Tự
Ngọc bật cười. Văn Sơ này thật thú vị, từ lúc về phòng cứ cầm tập thơ
lật lật. Cậu ta hứng thú với thứ này từ lúc nào?
Nếu ...... Cậu ta thực sự quan tâm chị hai thì sao?
Nhìn bóng Văn Sơ trên giường, Lỗ Tự Ngọc bỗng nhiên cảm thấy, có lẽ sắp tới cậu và chị cậu sẽ phải đối mặt với một điều gì đó.
****
Lễ Giáng Sinh sắp đến. Trong quá khứ, chưa bao giờ phòng 205 lại náo
nhiệt như thế. Quà tặng từ “bốn phương tám hướng” ào tới "F4”. Nhất
là Văn Sơ. Nhiều người biết hắn từ nước ngoài về, cho rằng hắn coi trọng ngày lễ nước ngoài, vì vậy hắn nhận được hàng đống quà tặng đủ loại,
lớn thì cây thông Noel, nhỏ thì chuông bạc.
Hắn lười mở ra, cứ để
thành đống trên bàn. Ban đầu hắn có vài ý tưởng với đống quà tặng “phế
phẩm vô dụng” này, như...... Đưa cho Lỗ Như Hoa tham tiền cầm về, nhưng
dạo này hình như cô bộn bề công việc, đã vài ngày không tới công viên .
“Lỗ Tự Ngọc, chị cậu hai ngày nay bận việc gì vậy?” Cá voi ăn quà tặng chocolate, nằm ườn trên giường hỏi Lỗ Tự Ngọc.
Văn Sơ đang đọc thơ một cách lơ đãng vô thức dỏng tai lên, trong lòng
chợt thấy cao hứng mà không biết tại sao, thầm nghĩ: Cá voi thật đúng là người tốt......
“Buôn bán.” Lỗ Tự Ngọc đang đọc sách, lơ đãng trả lời.
“Ha ha, nói đến Lỗ Như Hoa, tôi gặp cô ấy hai ba lần rồi, mỗi lần sau
xe đều cột một cây thông Noel. Tự Ngọc, chị cậu Noel này thật là quá
thoải mái, bán được mấy cây rồi?” Phó Tâm Thành nói chen vào.
“Cái xe tồi tàn cỡ đó mà cô ta còn « thồ » thêm cây thông Noel?” Văn Sơ nhịn không được.
“Cây nhỏ thôi, vẫn đi được, cậu cũng không phải không biết Lỗ Như Hoa sức lực hơn người.” Cá voi vừa ăn vừa xua tay.
Văn Sơ cảm thấy trong lòng buồn bực, không biết làm thế nào. Nhìn thần sắc Lỗ Tự Ngọc không chút gợn sóng, hắn càng tức giận.
Được rồi, Lỗ Như Hoa, cô không phải tài giỏi lắm sao? Tôi tạo cơ hội cho cô kiếm lời!
Hắn lấy di động, hung tợn bấm dãy số « gọi là có mặt », sau đó cố ý gào to, “Nè, Lỗ Như Hoa.”
Lỗ Tự Ngọc nhìn sách, chẳng buồn ngẩng đầu.
“Lập tức lại đây! Ừ...... Đương nhiên, nếu không có việc tôi gọi làm gì...... 20 phút, nhớ đó.” Văn Sơ cúp điện thoại.
Lỗ Tự Ngọc vẫn chăm chú đọc. Không ai chú ý, đã một lúc lâu cuốn sách vẫn chưa lật sang trang mới.
Quả nhiên, 20 phút sau, phòng 205 vang lên tiếng đập cửa, Văn Sơ lập tức nhảy xuống giường, nhanh chóng mở cửa, kéo tay người đứng ngoài
vào, sau đó đóng cửa. Động tác liền mạch lưu loát, làm cho Lỗ Như Hoa
hơi choáng: “Nè......Bộ ký túc xá cháy hả ?”
Văn Sơ không nói, từ trên cao nhìn xuống đánh giá.
Vài ngày không gặp, hình như cô gầy hơn.
Chiếc khăn quàng đen vẫn được quấn lung tung trên cổ cô, tôn thêm gương mặt nhỏ nhắn. Tóc bị gió thổi tung, bồng bềnh, hơi hỗn độn, ba lô vẫn ở trên lưng, trên tay còn ôm mấy tấm tranh khắc cứng. Đã không còn sớm,
có lẽ bên ngoài khá lạnh, hoặc vì cô gấp rút chạy tới mà hai má đỏ hồng, trên môi vẫn là nụ cười « chuyên nghiệp » mọi khi.
“Chuyện gì? Sao mà gấp vậy! Ký túc xá sắp đóng cửa, suýt nữa là không vào được!” Lỗ Như Hoa bước đến giường Lỗ Tự Ngọc, đưa tập tranh trên tay cho cậu : “Của
em đó. Cá voi nói cần.”
Lỗ Tự Ngọc cầm tập tranh, yên lặng nhìn về phía Cá voi, Cá voi nhún vai.
“Về sau chị đừng mua nữa, mấy thứ này trên mạng có đầy.” Lỗ Tự Ngọc ngẩng đầu, thản nhiên nói.
Lỗ Như Hoa phớt lờ, “Không giống đâu, cá voi nói giáo viên giới thiệu tên sách tranh để tham khảo, chắc phải dùng đến.”
“À...... là giáo viên yêu cầu”, Cá voi lại gần, tò mò lấy một quyển
trên tay Lỗ Tự Ngọc lật xem, vừa xem vừa cảm thán, “Có điều anh không
nghĩ rằng em đi mua thật, nguyên bộ tranh này ...... Chắc đủ cho em sinh hoạt trong một tháng?”
“Cái này tính làm gì?” Văn Sơ đứng sau Lỗ
Như Hoa, nghiêm mặt bồi thêm, “Tranh của Tự Ngọc tương lai là phải đo li mà bán, đúng không, Lỗ Như Hoa? Chỉ là không biết, số tiền kia có làm
cho cô choáng không.”
Lỗ Như Hoa ngạc nhiên quay đầu lại, “Văn Sơ, hận mà chỉ dám để trong lòng là khuyết điểm chết người của đàn ông!”
Văn Sơ nắm chặt tay. Hắn thừa nhận lời Lỗ Như Hoa không sai. Nhưng
...... không biết vì sao hắn lại tức giận! Nhìn Lỗ Tự Ngọc vẻ mặt thờ ơ
hắn càng tức giận hơn!
“Gọi tôi đến có chuyện gì?” Lỗ Như Hoa trở lại chủ đề, “Nói mau đi, chút nữa khóa cửa tôi không ra được.”
“Đơn giản!” mặt Văn Sơ lạnh lẽo “Giúp tôi làm cây thông Noel.”
“Gì, không phải có rồi kìa?” Lỗ Như Hoa nhìn mấy cây thông trong góc ký túc xá, ngạc nhiên.
“Không thích, nhỏ quá.” Văn Sơ mặt không chút thay đổi trả lời.
“Vậy......Đống cây kia làm sao bây giờ......”
“Tùy ý xử lý.”
“Ơ......” Lỗ Như Hoa ngỡ ngàng, nhìn Văn Sơ không giống như đang nói
đùa, thậm chí hoàn toàn nghiêm túc, mà không khí phòng 205...... hình
như hơi kỳ lạ.
Nơi này không nên ở lâu, Lỗ Như Hoa ngượng ngùng lùi lại, “Ngày mai tôi tới mang mấy thứ này đi, mọi người nghỉ ngơi đi,
tôi......”
“Cô mang đi luôn!” Văn Sơ ngắt lời Lỗ Như Hoa, “Mấy thứ đó nhìn chướng mắt quá, đêm nay mang đi hết!”
“A?” Lỗ Như Hoa kinh ngạc, đống cây thông kia thoạt nhìn cũng không
phải ít, “Ngày mai mang đi? Xe đạp của tôi bị xẹp, hết hơi rồi, tôi
không đạp được.”
“Không đạp về được thì đẩy về!” Văn Sơ kéo ba lô
của Lỗ Như Hoa xuống, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đi về phía
đống quà, chọn lựa một lúc, rồi nhét vào ba lô, “Đám quà này cô cũng
cũng giúp tôi xử lý, tôi không thích phòng ốc chật chội.”
Những người khác ngây ngẩn cả người.
“Văn Sơ, cô ấy không mang nổi đâu, thôi đi.” Cá voi dựa vào thành giường, hắng giọng khuyên can.
“Không mang nổi thì tìm người hỗ trợ .” Văn Sơ “tao nhã” mỉm cười,
“Đúng không, bạn Như Hoa? Huống hồ đám quà này rất dễ bán, đừng quên ở
trường S ngoài cô ra còn có những người khác cũng muốn thu mua, nếu đêm
nay không lấy đi, tôi không thể cam đoan ngày mai cô còn nhìn thấy chúng nữa.”
Lỗ Như Hoa do dự. Vừa vào phòng đã bắt đầu cảm thấy không khí quái
dị, quả nhiên là thật. Văn Sơ uống nhầm thuốc sao? Nghĩ một hồi, cô hạ
giọng thương lượng, “Chờ một đêm được không ? Ngày mai tôi nhất định lại đây lấy, đêm nay quả thật...... Đã trễ thế này, ký túc xá nữ mọi người
cũng ngủ rồi, đem nhiều đồ như vậy vào phòng, không may bạn tôi thức
giấc, huống chi mấy món quà này......”
“Cô có định kiếm tiền
không?” Văn Sơ mỉm cười, “Quảng cáo của cô viết « gọi là có mặt », trọng lời hứa trọng danh dự, chuyện nhỏ như vậy cũng không làm nổi? Chuyện
này đối với cô quá sức có lợi, cô thu quà lại bán đi, kiếm tiền mà mua
nhiều sách cho người « đo li tính tiền » tương lai - em trai thân ái của cô.
Lỗ Như Hoa trầm mặc. Cô cuối cùng cũng hiểu : Văn Sơ nhằm vào
Lỗ Tự Ngọc. Thẳng thắn mà nói, hiện tại cô rất muốn, cực kỳ muốn, vô
cùng muốn tát một cái vào mặt hắn. Nhưng nếu là mâu thuẫn giữa Văn Sơ và Lỗ Tự Ngọc thì phải để chính hai người giải quyết. Hay thật, xem ra hôm nay quả là cái ngày làm trâu ngựa. Đầu tiên vì mua tập tranh cho Lỗ Tự
Ngọc mà chạy khắp trường S, về trường học lại phải chuyển gấp mấy đơn
hàng. Lúc Văn Sơ gọi điện thoại, cô đang chuẩn bị đi ngủ sớm một chút,
hôm nay phá lệ vì thật sự hơi mệt. Điện thoại vừa cắt, vội vàng thay
quần áo chạy tới ký túc xá, đã vậy còn lủng lốp xe.
Nghĩ ngợi một
hồi, cô vẫn cầm chiếc ba lô căng phồng từ tay Văn Sơ, giơ lên và mỉm
cười “Anh nói đúng, mấy món quà này với anh không phải của hiếm, còn với loại nghèo khổ như tôi lại là thứ quá cần. Được rồi, tôi sẽ mang toàn
bộ đi, đêm nay, lập tức!”
Phòng 205 bỗng chốc im lặng. Lỗ Như Hoa xắn tay áo, lấy laptop trong ba lô, mở gói từng món quà rồi ghi lại.
“Cây thông Noel bằng nhựa, cao ước chừng 1,5m, siêu thị bán khoảng ba mươi tệ. Văn Sơ, tôi mua mười tệ.”
“ Hộp chocolate này siêu thị bán bảy mươi, tôi mua chỗ anh ba mươi.”
“Con búp bê nhung này là quà tặng người ta tự tay làm, tôi không lấy,
tâm ý của người khác, không thể tính toán giá tiền. Vả lại nếu tôi bán
mà người làm ra nó nhìn thấy thì không hay lắm.”
“Mô hình đồ chơi
này tôi chưa thấy qua, không biết bao nhiêu tiền, nếu anh tin tưởng, để
tôi bán, bán được rồi nhất định trả tiền cho anh.”
“Chị hai, để em
giúp.” Lỗ Tự Ngọc buông cuốn sách trong tay, đứng lên. Cậu giúp Lỗ Như
Hoa mở bao quà, cùng cô quy giá tiền, hai chị em nhỏ nhẹ bàn bạc, đến
chỗ ngẫu nhiên hiểu ý thì nhìn nhau cười.
Phó Tâm Thành đang gọi
điện, không biết khi nào thì dừng, có vẻ còn bận rộn hơn hai chị em Lỗ
Như Hoa. Cá voi định qua giúp một tay, lại không biết nên giúp từ đâu,
hai chị em Lỗ Như Hoa phối hợp ăn ý làm cậu ta cảm thấy bản thân chen
ngang có vẻ dư thừa, dựa vào giường, ngơ ngác nhìn qua.
Lúc này, người cảm thấy mình thừa thãi nhất có lẽ là Văn Sơ.
Hắn xấu hổ đứng tại chỗ, cảm thấy bằng lòng với giá cả Lỗ Như Hoa đưa
ra cũng không phải, mà không bằng lòng lại càng không hay. Hắn không nên gọi điện thoại bắt Lỗ Như Hoa đến vào lúc trễ như vậy, cũng không nên
nói muốn bán quà tặng này nọ giúp cô “kiếm tiền” .
Nhưng ......
cuối cùng sao lại đến mức này, vì sao hắn có thể vô vị như vậy, vô vị
đến mức dùng cách ép buộc Lỗ Như Hoa đến để kích động Lỗ Tự Ngọc? Kích
động Lỗ Tự Ngọc với hắn có gì tốt?
Lỗ Như Hoa bây giờ không nhìn
hắn, lúc đổi quà ra tiền tuy rằng vẫn mỉm cười, nhưng lại làm Văn Sơ cảm thấy nụ cười đó thật xa cách.
“Tổng cộng bằng đó tiền, anh thấy đủ chưa?” Lỗ Như Hoa kiểm tra xong, ngước mặt hỏi Văn Sơ.
Văn Sơ tự nhủ « thôi rồi!», gật đầu một cách bất an. Thật lòng, hắn
hoàn toàn không nghe được cái gì bao nhiêu tiền, cũng chẳng còn tâm
trạng hỏi lại cô.
Lỗ Như Hoa lặng lẽ nhìn hắn, nhét tất cả vào ba
lô một lần nữa. Những thứ còn lại, cô nhanh nhẹn đánh thành hai bao lớn, dùng dây buộc lại, tay trái một bao, tay phải một bao, cây thông cao
mét rưỡi thì để Lỗ Tự Ngọc mang giúp, cuối cùng quay lại chào Cá voi và
Phó Tâm Thành, nhanh chóng mở cửa, bỏ đi.
Văn Sơ bỗng dưng bực bội, quay sang hỏi Cá voi và Phó Tâm Thành, “Cô ta thật mất lịch sự, đúng
không? Mình giúp cô ta kiếm tiền, vậy mà đi về cũng chẳng chào mình một
câu tạm biệt.”
Hai người kia bất đắc dĩ nhìn hắn.
Dù sao...... Đã cố Lỗ Tự Ngọc hỗ trợ, mấy món đồ kia...... Chỉ là nhìn thì thấy
nhiều vậy thôi, chắc không nặng lắm ...... Đúng! Nhất định là nhẹ. Văn
Sơ âm thầm tự nhủ.
5 phút sau, Lỗ Tự Ngọc đẩy cửa bước vào.
“Nhanh vậy?” Văn Sơ kinh ngạc.
“Ừ.” Lỗ Tự Ngọc chỉ ừ mũi, dường như không định nói thêm.
“Làm sao có thể? Cậu đưa cô ấy về ký túc xá rồi về đây, ít nhất phải mất nửa giờ.” Văn Sơ tính toán thời gian.
“Tôi chỉ đưa chị hai đến dưới lầu. Ký túc xá sắp đóng cửa rồi, nếu tôi
ra thì không vào được.” Lỗ Tự Ngọc giải thích đơn giản, bước đến gian
rửa mặt, đóng cửa lại.
Cơn giận trong lòng Văn Sơ cuối cùng cũng bùng phát mãnh liệt.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy dở khóc dở cười, lý trí nói với hắn chuyện này
không liên quan gì đến hắn, nhưng ...... Lỗ Tự Ngọc sao có thể như vậy,
cậu ta dựa vào cái gì! Sợ không vào được nên mặc kệ, cậu ta ngủ bên
ngoài một đêm không được sao? Đêm hôm khuya khoắt, cậu ta là em trai lại để chị gái một mình......
“Ơ, Văn Sơ, cậu làm sao vậy?” Cá voi ngơ ngác nhìn Văn Sơ.
Giờ phút này Văn Sơ ngang phè như cua, mọi người lập tức nghĩ đến điều
này. Hình như, hắn đã hoàn toàn quên ai mới là thủ phạm đầu sỏ hại Lỗ
Như Hoa.
“Mình ra ngoài, có công chuyện.” Sáu chữ cái theo kẽ răng Văn Sơ phun ra, hắn khoác áo ngoài, lao ra khỏi phòng 205.
“Ơ......” Phó Tâm Thành lơ đãng nhìn theo, chỉ thấy bóng dáng Văn Sơ,
nghi hoặc hỏi Cá voi, “Cậu ta hình như còn đi dép lê, làm sao ra ngoài
làm công chuyện? Công chuyện gì?”
Cá voi bật cười, tiếng cười càng
lúc càng to, hít sâu, cố gắng nói giữa tràng cười, “Người nhàm chán tự
nhiên đi làm chuyện nhàm chán.”
Phòng rửa mặt, Lỗ Tự Ngọc chống tay lên chậu rửa mặt, nhìn hình ảnh mình trong gương.
Vệt tím trên môi đang dần dần phai đi, thuốc quả thật công hiệu rất nhanh.
Lần này có tác dụng, lần sau có tác dụng, những lần sau nữa không biết thế nào......
Lỗ Như Hoa dắt xe đạp đi về hướng ký túc xá nữ, công viên ngang đường
đi thật yên tĩnh, cũng rất lạnh. Cô lấy tay kéo khăn quàng cổ, nhưng
không kéo được vì xe đạp buộc quá nhiều đồ. Cô tự nhủ : Là của Văn Sơ
cho cô, phải cám ơn hắn, đúng không? Vì cô lại kiếm thêm được ít tiền.
“Người ta giúp mình, mình phải cảm ơn!” Lỗ Như Hoa thì thào lặp đi lặp
lại, “Người ta giúp mình như vậy, mình cảm ơn còn không hết.”
Những lời dạy của cha mẹ lúc còn sống, lúc này đọc lại, Lỗ Như Hoa cảm thấy
trong lòng đắng chát. Tay cô ghì chặt tay lái, rối bời, không biết thật
sự phải cảm ơn, hay là tức giận, tức giận hắn hay chính bản thân cô.
Chưa đi được xa, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng chân chạy, Lỗ Như Hoa giật mình quay đầu lại, từ ánh đèn đường rọi xuống, cô có thể thấy, đằng kia là người cô cần phải “cảm ơn”, nhưng lúc này cô thật chỉ muốn
mắng - Văn Sơ.
Văn Sơ đuổi theo Lỗ Như Hoa, hắn biết, cô không thể
nào đi nhanh, cũng biết hắn đuổi theo như vậy đủ khiến Lỗ Như Hoa chê
cười không còn mặt mũi, nhưng hắn vẫn chạy tới .
Dưới ánh đèn
đường, bóng dáng nhỏ gầy của cô hiện lên: Tóc rối hỗn độn, khăn quàng cổ gần như đã tuột khỏi cổ, đôi mắt kinh ngạc mở to, trừng trừng nhìn hắn. Cô gái lần đầu tiên gặp mặt đã nhìn hắn trống trơn, cô gái trong đầu
chỉ có hai chữ kiếm tiền, không chút lãng mạn, lại có khả năng làm cho
tinh thần hắn thất thường.
Văn Sơ tới gần, cũng không nói gì, trực tiếp đỡ chiếc xe đạp “thân mang trọng trách”.
Tim Lỗ Như Hoa đập loạn, khăng khăng giữ tay lái không chịu buông. Nếu
bây giờ người đứng ở đây là Lỗ Tự Ngọc, cô sẽ cảm thấy rất ấm áp, nếu
bây giờ người giúp cô là Cá voi hoặc Phó Tâm Thành, cô sẽ cảm thấy cảm
động.
Nhưng lại là Văn Sơ.
Mà bởi vì là Văn Sơ, trong lòng cô, một ngọn lửa nhỏ đang chậm rãi bốc lên, không phải cảm động, cũng không phải ấm áp, mà là chua xót, thêm chút tủi thân.
Tủi thân? Loại cảm giác này đã bao nhiêu năm cô không trải qua? Cha mẹ mất rồi, Lỗ Như Hoa cảm thấy cô cơ bản là không có tư cách tủi thân, bởi vì cô còn Tự ngọc, cũng chỉ vì Tự ngọc.
“Buông ra đi.” Giọng Văn Sơ rất thấp, nhưng trong đêm vắng vẫn rất đột ngột.
Lỗ Như Hoa im lặng không lên tiếng, tay lái bên phải đã bị giật, cô nắm chặt tay lái bên trái không chịu buông ra.
Văn Sơ cúi đầu, kín đáo nhìn Lỗ Như Hoa. Hóa ra...... Lông mi cô dài
như vậy, dưới ánh đèn đường, cô khép mắt, lông mi hạ xuống dệt trên
gương mặt một vầng tối mờ mờ. Cô cắn môi dưới, vẻ mặt hoàn toàn tương
phản với sự điềm tĩnh bề ngoài, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt tay lái,
giống như cái tay lái kia chính là thế giới của cô......
“Cô không
buông tay, tôi gọi Lỗ Tự Ngọc xuống giúp.” Văn Sơ thở dài, giơ tay lên,
trực tiếp nắm lấy bàn tay mảnh khảnh nhỏ bé, sượt qua một cách nhẹ
nhàng, rồi rút về.
Tay cô rất lạnh.
“Ngoài dằn vặt tôi, anh không còn muốn làm gì khác sao?” Lỗ Như Hoa
lùi lại, trong ánh mắt hiện lên sự tức giận trước đây chưa từng có.
Tim Văn Sơ đập loạn, hắn không thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ đơn
giản vỗ trán Lỗ Như Hoa, thấp giọng: “Đầu heo!” Trong giọng nói lộ ra vẻ dịu dàng ngoài ý muốn.
Đáp lại lời hắn là một cú đá thật mạnh.
“Lỗ Như Hoa! Cô có phải là con gái không? Sao có thể độc ác như vậy?”
Văn Sơ vịn tay lái, một tay sờ cái chân trái bị Lỗ Như Hoa đá trúng, đau tới hít hà, may mà chỉ đá vào chân......
“Đầu heo cũng biết tức
giận. Văn Sơ, tôi và anh không thù không oán, anh rảnh rỗi đi chọc giận
cợt tôi, được, tôi không thèm chấp! Nhưng hôm nay anh cố tình hướng mục
tiêu về Tự Ngọc!” Lỗ Như Hoa híp mắt, kề sát mặt Văn Sơ, toàn thân phát
ra hơi thở nguy hiểm, “Anh là khách hàng của tôi, là Thượng Đế, tôi từng nhắc nhở anh, Thượng Đế cũng có một việc không thể làm, đó là khi – dễ
-- Lỗ -- Tự -- Ngọc!”
“Không đúng, lần trước cô nói chuyện Thượng Đế không thể làm là nói xấu Lỗ Tự Ngọc!”
“Như nhau cả thôi!” Lỗ Như Hoa nâng tay túm cổ áo khoác của Văn Sơ,
động tác này nếu người thực hiện vóc dáng cao lớn thì rất có hương vị,
chỉ là đổi thành Lỗ Như Hoa, so với Văn Sơ cao hơn cô mấy chục phân, cứ
như là cô đang bị Văn Sơ vắt lên cổ .
“Ai đó?” một vệt sáng đèn pin hắt thẳng đến, ngay sau đó một thanh âm xa lạ vang lên.
“Tiêu rồi, giám thị kiểm tra!” Lỗ Như Hoa vô thức định núp sau lưng Văn Sơ, chưa kịp cử động, tay phải đã bị Văn Sơ nắm lấy.
“Chạy mau!” Giọng Văn Sơ kiên quyết.
Sự việc tiếp theo rất đơn giản, để không bị bắt, Lỗ Như Hoa và Văn Sơ
biểu diễn một màn đẩy xe chạy như điên ngoạn mục vòng quanh công viên.
Thật ra mỗi tuần trường S chỉ thực hiện một lần kiểm tra trong khuôn
viên trường, hai người này xui xẻo mới bị đụng mặt giám thị, đêm nay quả nhiên không còn hiu quạnh. Lỗ Như Hoa chưa bao giờ nghĩ tới, còn có
phương thức này để xua tan tịch mịch, càng không nghĩ được người cùng cô xua nỗi tịch mịch lại là Văn Sơ. Tay bị Văn Sơ nắm chặt, lòng bàn tay
rất ấm áp. Cô vừa chạy vừa vụng trộm nhìn người bên cạnh, lúc này đã hơi có chút chật vật, cảm giác chua xót trong lòng rốt cục cũng tan biến,
chỉ còn cảm giác … Không biết là gì.
“Lỗ Như Hoa, đi đâu đây?”
“Đi thuê phòng.”
“...... Không về ký túc xá nữ sao?”
“Anh ngốc thật hay giả bộ ngốc vậy, ký túc xá đóng cửa lâu rồi, làm sao tôi vào được?”
“Không được nói chuyện quá đáng, tôi là khách hàng của cô!”
“...... Xin ngài bớt giận......”
Vì thế, đến cuối cùng, Lỗ Như Hoa vẫn là Lỗ Như Hoa, Văn Sơ vẫn là Văn Sơ.
20 phút sau, Văn Sơ đứng ở « nhà » Lỗ Như Hoa.
Nói là nhà, chi bằng nói là kho hàng thì đúng hơn. Văn Sơ đặt cây thông Noel ở một góc, cẩn thận đánh giá căn phòng nhỏ, « bùi ngùi xúc động ». Cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao ba lô vạn năng của Lỗ Như Hoa lại chất
nhiều hàng hóa đến vậy, hóa ra sự thần kỳ đều đến từ căn phòng nhỏ này.
“Cái đó…, cô đặt cao như vậy, không sợ rơi ra sập xuống đầu sao ?”
Văn Sơ kinh ngạc chỉ « tòa tháp » bên phải, mấy chục hộp giấy xếp chồng
lên nhau theo những góc độ kỳ quái, cao gần tới trần, hỏi Lỗ Như Hoa.
Lỗ Như Hoa hổn hển lết vào phòng, đặt đống « hàng hóa » vừa thu mua
xuống, nhìn thoáng qua hướng hắn vừa chỉ, trả lời đơn giản: “Tôi tính
toán qua rồi, không sập đâu.”
“Tính...... Toán?”
“Tôi học kiến trúc!” Lỗ Như Hoa vỗ ngực, híp mắt bày ra bộ dáng tiểu lưu manh, “Văn
đại nhân, nghe nói những người học văn chương và nghệ thuật đều đặc biệt sùng bái các nguyên lý khoa học? Anh có cảm thấy sùng bái tôi không?”
Văn Sơ lấy biểu cảm cương thi (quỷ nhập tràng) và ánh mắt lạnh băng,
dùng giọng điệu máy móc trả lời: “Đúng vậy, tôi sùng bái cô.”
Đúng là không biết hài hước! Lỗ Như Hoa cắn răng. Tên Văn Sơ này chắc đến từ sao hỏa.
“Trong cái rương đó là cái gì?” Văn Sơ nhìn một vòng, ánh mắt tập trung một hộp giấy đặt ở góc sáng sủa nhất, mặt trên còn được vẽ hình một cái đầu lâu.
Lỗ Như Hoa bỗng đỏ mặt, lời nói cũng có chút lắp bắp, “Cái đó...... A...... rất nguy hiểm.”
Lòng hiếu kỳ của Văn Sơ nổi lên, “Tôi xem thử.”
Vừa nói vừa đi về phía cái hộp, gian phòng vốn nhỏ, chỉ hai bước đã đến nơi, vừa giơ tay chuẩn bị mở, Lỗ Như Hoa bỗng nhiên lao đến, điệu bộ
hùng hổ như gà mẹ dang cánh bảo vệ con, che cái hộp sau lưng.
“Không thể nhìn...... Rất nguy hiểm.”
“Tin cô mới lạ! A..... Chẳng lẽ cô có tiền vốn đầu cơ trục lợi vũ khí
quân sự?” Văn Sơ dở khóc dở cười, “Nhìn một cái thôi, đừng nhỏ mọn như
vậy.”
“Không được, không được.” Lỗ Như Hoa hơi nóng nảy, trong
rương đương nhiên không phải súng ống đạn dược gì hết, chỉ là...... Nhìn bìa ngoài cũng đủ để phát hỏa ...... Đĩa AV (*) ...... Nguyên một
rương!
(*) Cho những ai chưa biết : AV = Adult Video = Phim người lớn +_+
“ Nhìn một cái thôi.”
“Không được.”
“Chỉ nhìn chút xíu thôi.”
“Không được.”
Văn Sơ hướng sang trái, Lỗ Như Hoa chạy sang trái, lách sang phải, cô
cũng chuyển người theo. Giằng co qua lại, Văn Sơ càng lúc càng tiến gần
cái hộp, cũng không chú ý khoảng cách với cô ngày lúc càng gần, gần đến
mức chỉ cần đưa cánh tay ra là có thể ôm choàng lấy cô. Chờ đến lúc Lỗ
Như Hoa ý thức được, Văn Sơ và cô cơ hồ đã muốn dính vào nhau.
Đầu
Lỗ Như Hoa nhanh chóng « tua lại » đoạn phim điện ảnh Mông Thải Kỳ: Hai
người tại nhà Văn Sơ phát sinh sự kiện “ôm hôn”. Cùng lúc Văn Sơ cũng
bắt đầu nhớ ra, mắt hắn lóe sáng, ngừng di chuyển, nhưng cánh tay vẫn
giơ lên cứng ngắc, trong lồng ngực, những sợi tóc rối tung trên cái đầu
nhỏ đang từ từ tiến lại gần hắn, hình như định nói gì đó.
Văn Sơ
bỗng nhiên cảm thấy khẩn trương, hắn mơ hồ đoán được điều Lỗ Như Hoa sắp nói. Hắn không hiểu nổi sự rung động bất chợt nổi lên trong lòng, bởi
vì lâu rồi không kết giao bạn gái sao? Tại sao trước mặt Lỗ Như
Hoa...... Cảm giác như có một lò lửa, thiêu đốt trong lòng làm hắn phát
đau.
“Thưa ngài!” Lỗ Như Hoa nuốt nước miếng, gọi Văn Sơ bằng danh xưng đã gần quen thuộc.
Văn Sơ ừ một tiếng nhẹ như không thấy.
“Tiểu nữ...... Bán hàng, không bán thân......”
Văn Sơ thề, hắn sắp siết cổ Lỗ Như Hoa.
“Tôi giống sắc lang đến vậy sao?” Văn Sơ nghiến răng, rít từng chữ một.
Lỗ Như Hoa không trả lời, nhưng trong đôi mắt hiện lên một chữ: Giống!
“Anh đi được rồi!” Lỗ Như Hoa mỉm cười đẩy tay Văn Sơ, xoay người rất
nhanh lấy một cuộn băng keo trong suốt, nhanh chóng dán kín vỏ hộp, vụng trộm thở dài một hơi nhẹ nhõm, nghiêm mặt nói: “Trời đã khuya, anh về
nhà nghỉ đi!”
“Được, nhưng ký túc xá đóng cửa rồi, cô bảo tôi đi chỗ nào?” Văn Sơ dài giọng hỏi lại.
“...... Anh có tiền mà, ra khách sạn ngủ đi, xung quanh trường học nhiều lắm.”
“Cô nhìn tôi giống mang theo nhiều tiền lắm sao?”
Lỗ Như Hoa thầm kêu một tiếng thôi rồi. Quần áo bên trong áo khoác Văn
Sơ mặc là đồ ngủ ở nhà ...... Còn thêm một đôi dép lê dưới chân.
“Ha ha, anh ...... Anh nhìn tôi đi, tôi cũng không mang tiền. Hơn nữa,
anh cũng không phải là người không biết xấu hổ mượn tiền con gái chứ ?
Ha ha...”
“Cô đưa tiền ra, tôi không ngại chuyện mượn tiền con gái.” Vẻ mặt Văn Sơ thật sự chân thành.
“Tôi thực sự không có tiền!” Lỗ Như Hoa sốt ruột, móc hết túi quần túi
áo ra cho hắn thấy, “Tiền không mang ...... Chứng minh thư cũng quên
luôn.”
“Không mang tiền, vậy cô ngủ ở đâu?” Văn Sơ buồn cười cô.
“Ở đây.” Lỗ Như Hoa chỉ ngón tay vào cái giường duy nhất trong phòng.
Giường!
Là một cái bàn bi da!
Trên mặt bàn còn vương mấy cuộn len và mấy món đồ chơi loại lặt vặt.
Văn Sơ hoàn toàn bó tay, “Cái này thật sự có thể nằm?”
“Vì sao không thể?” Lỗ Như Hoa cười thản nhiên.
Văn Sơ lắc đầu một cách bất đắc dĩ, “Quên đi, coi như đưa Phật lên
Thiên Trúc...... Chỗ này làm sao mà ngủ, theo tôi, về nhà anh trai tôi.”
“Không đi.” Lỗ Như Hoa lắc đầu.
“Vì sao?”
Lỗ Như Hoa im
lặng, một hồi sau nhỏ giọng nói với hắn: “Văn Sơ, cám ơn anh quan tâm
đến tôi. Lần trước ở nhà anh...... Đã quấy rầy anh. Chỉ là...... Như
Hoa, kỳ thật không bằng hoa, Như Hoa là người bình thường, ở sa mạc cũng có thể sinh tồn. Nếu anh thật sự coi tôi là bạn, xin hãy cư xử với Tự
Ngọc tốt một chút, em tôi không xấu như anh tưởng đâu.”
Văn Sơ cũng không lên tiếng, trong lòng khẽ thở dài. Như Hoa kỳ thật không bằng
hoa, những lời này từ miệng Lỗ Như Hoa nói ra, thật sự rất nặng nề, đè
chặt vào tim Văn Sơ, ép tới nỗi hắn cảm thấy rầu rĩ.