Chào Em, Tôi Là Bạch Dự Nhân

Chương 5



Lục y Bình đưa hai tay ra sau, móc với nhau bằng ngón trỏ. Giọng cô đều đều như thông báo:

-Người của anh đã đến tìm anh.

Mặc Đăng Chính có chút không tin tưởng:

-Sao cô không giao người?

-Là lũ vô dụng.

Khi đáp lại bằng câu đó,Lục Y Bình xoay phắt người,đôi đồng tử đen nhánh nhìn thẳng vào Mặc Đăng Chính.

Mặc Đăng Chính xưa nay tuyển người rất nghiêm ngặt,cô gái bé nhỏ kia dám lên tiếng xem thường con mắt nhìn người của hắn, quả thật là quá hỗn xược.

Giọng Mặc Đăng Chính có thêm âm mũi,lạnh đi mấy phần:

-Cô nói người của tôi,lí do.

Lục Y Bình nheo mắt đáp:

-Dĩ nhiên. Thứ nhất, kẻ làm anh đến nông nỗi này thì khả năng truy sát không thể quá kém đến mức hơn 1 tiếng sau mới đánh hơi đến nơi anh xuất hiện. thứ 2, bọn đi tìm anh rất đông, quá lộ liễu, kẻ muốn giết anh có cần trưng bày ra thế.

Mặc Đăng Chính nhìn cô với ánh mắt sắc lạnh như diều hâu, gằn giọng nhả từng chữ:

-chỉ như vậy cô kết luận là người của tôi?

-Đúng vậy. Lục Y Bình đáp, còn nói thêm một câu:

-tôi là bác sĩ, việc bệnh nhân có sinh mạng trong tình trạng sức khỏe tốt nhất là trách nhiệm của tôi.

Mặc Đăng Chính rốt cuộc cũng hiểu rõ nguyên nhân,là bản thân cô ta quá tự tin kiêu ngạo. Cho dù là người của anh có vô dụng hay không thì cô ta chỉ tin bản thân cô ta. Dù sao cô ta cũng thể hiện việc xem thường cả tư chất lẫn nghiệp vụ người của anh huấn luyện quá rõ ràng.

Mặc Đăng Chính theo đó cũng chính thức bị xem thường, mặt xám lại, tức giận.

Lục Y Bình cảm nhận được tâm tình của hắn, cô quay lưng lại, cả người chìm trong ánh nắng chiều, nói:

-Anh khó chịu thì có ích gì.

Mặc Đăng Chính với tay cầm quyển sách kê bên cạnh giường, dùng một tay vừa giữ vừa lật, y thuật anh không biết nhưng vẫn có thể xem hình ảnh.Mặc Đăng Chính không ngẩng đầu lên, đáp lại một câu:

-tôi đói.

Lục Y Bình nghe thấy nhưng không đáp lại, cô bình thản ngồi vào ghế, thư thái đọc sách.

Mặc Đăng Chính cau mày,không ngờ có ngày bị rơi vào tay nữ nhân cường bạo không xem hắn ra gì, bỏ qua lời hắn nói, còn thẳng thắn nói ra sự xem thường với hắn.

Hắn bị phũ đến điên đầu, không cam lòng nhưng rồi hắn lại cười nhạt, nhìn Lục Y Bình với một con mắt khác. Hắn muốn thu phục con sói này.

Hắn nhắc lại câu nói một lần nữa:

-Tôi đói.

-um.

Lục Y Bình ừ hử như vậy, đôi mắt không rời trang sách, đôi tay không thôi lật sách.

Hắn-không bằng một quyển sách.

Tiếng điện thoại reo, Lục Y Bình bấy giờ mới cầm điện thoại đứng dậy. Cô không bắt máy mà rời khỏi phòng.

Lúc quay trở lại, thì trên tay Lục Y Bình là một khay thức ăn nhưng trên khay chỉ có một tô cháo lớn và hai đĩa hoa quả khác nhau.

Mặc Đăng Chính không khỏi đau lòng, nhìn Lục Y Bình có chút ai oán:

-Có nhất thiết phải đối xử với tôi như vậy không?

Lục Y Bình ngồi xuống mép giường, đặt cẩn thận khay cháo lên đùi hắn.

-Tự xúc đi, nhìn tôi như thế thì cháo cũng không ngon hơn đâu.

Lục Y Bình cầm một đĩa hoa quả của mình đi về phía sô pha:

-ăn nhẹ nhàng sẽ giúp anh nhanh hồi phục.

Mặc Đăng Chính tự giác cầm thìa,rất trách nhiệm với bản thân mà ăn hết.

Còn cảm thấy ngon miệng vô cùng, thoải mái vô cùng.

Lúc Mặc Đăng Chính dùng tay trái đặt khay cháo hết nhẵn lên bàn bên cạnh thì Lục Y Bình đã cuộn người trong lòng sô pha mà ngủ ngon lành.

Hắn định gọi, nhưng lại thôi.

Vết thương vẫn rất đau nhức, hắn hạ giường xuống, đột nhiên trong không gian yên tĩnh vang lên tiếng của Lục Y Bình:

-điều khiển trên bàn,nút đỏ

Mặc Đăng Chính quay sang bàn, nhìn chiếc điều khiển có nút đỏ, vừa bấm nút thì toàn bộ rèm của được tự động kéo vào, che hết khoảng không bên ngoài.

Mặc Đăng Chính nhận ra hắn thích thiết kế tiện lợi này.

Rồi hắn nhìn người đang nhắm mắt không biết là đang ngủ hay không,khẽ cong miệng.

Hắn thích nơi này,

Nửa đêm,hai người thức giấc bởi tiếng chuông điện thoại của Lục Y Bình.

Cô nhanh chóng thức giấc đứng dậy, Mặc Đăng Chính nhau mày:

-Đi đâu?

-bệnh viện có ca cấp cứu.

Sau này thân quen, Mặc Đăng Chính mới biết Lục Y Bình cài chuông riêng khi bệnh viện gọi tới nên Lục Y Bình không cần bắt máy cũng biết là ai.

Trước khi cô rời đi đã để trên bàn một tô cháo còn nóng, thuốc và một li nước hoa quả.

Mặc Đăng Chính nhủ thầm: hóa ra trong nóng ngoài lạnh.

Lục Y Bình trở về đã là tận trưa ngày hôm sau, mang theo cháo.

Hóa ra cô để sẵn cháo cho anh là sợ cô đi lâu anh sẽ đói chết.

Mặc Đăng Chính nhận ra, vị cháo của mỗi bữa đều khác nhau, không sợ ăn chán chết.

Đặt khay cháo quen thuộc lên đùi cho anh, Lục Y Bình thả người trên chiếc sô pha của mình. Nhìn cô xơ xác vì thiếu ngủ, đột nhiên hắn rất muốn làm nũng nhưng lại không thể mở miệng, bởi tiếng thở đều đều của cô đã nói lên việc cô đang chìm sâu vào giấc mộng.

Trong giấc mơ,Lục Y Bình thấy mình đang rơi xuống vực thẳm, rồi hình ảnh mờ ảo của tên bác sĩ đó hiện ra, cùng khuôn mặt một đứa trẻ mà cô đã từng thấy ở đâu đó.

Lục Y Bình giật mình thức giấc, ánh sáng của những vì sao qua cửa kính khiến Lục Y Bình nhận ra hắn đang nhìn cô:

-Anh nhìn tôi làm gì?

Mặc Đăng Chính cười nhạt:

-Cô nghĩ xem.

-um.

Lục Y Bình bật điện, cô xuống lầu lấy đồ ăn khuya.

Mặc Đăng Chính lặng yên ăn cháo, cô yên lặng ăn pizza. Hắn hỏi:

-Cô tên là gì?

-Lục Y Bình.

-Lục Y Bình, cô phát hiện ra điều đó rồi phải không?

Lục Y Bình ngẩng lên nhìn anh, nheo đôi mắt đầy thú vị.Hiếm lắm mới thấy cô cong miệng cười, bởi trong não cô bây giờ hiện lên khuôn mặt sau lớp mặt nạ. Cô đáp

-Dĩ nhiên,sao tôi lại không phát hiện ra được.

Điện thoại Lục Y Bình đổ chuông,là video call. Lục Y Bình thuận tay gạt trên màn hình điện thoại.Là một gương mặt của anh chàngMỹ, tóc vàng, da trắng,mũi thẳng tắp cùng gương mặt cương nghị đang nở nụ cười:

-Hi,Bình Bình.

Lục Y Bình nghe xong câu “ Bình Bình” thốt ra từ miệng Jimson, cô đột nhiên mất cảm tình, đang định tắt máy thì Jimson nói vội vã

-waiting

Lục Y Bình lộ ra ánh mắt khinh bỉ:

-coi như anh hiểu tôi thêm một chút, có án mạng sao?

Jimson cười:

-dĩ nhiên là có.

Lục Y Bình kết nối điện thoại với thiết bị gắn ở đầu giường.

Trên không trung hiện lên thân ảnh của Jimson, cuối cùng Mặc Đăng Chính đã hiểu vì sao ở đây lại có nhiều điều khiển như vậy.

Jimson mặc chiếc áo sơ mi đen,lộ hai cúc đầu.bên ngoài vẫn khoác chiếc áo cảnh phục. miệng tỏ ra hết sức ngạc nhiên:

-Y Bình,người đàn ông đang ngồi trên giường cô.

Mặc Đăng Chính nhìn tên tây kia không chút thiện cảm,lạnh lùng chẳng quan tâm, hắn ăn hoa quả.

Lục Y Bình ngồi xuống cuối giường, đối diện màn hình Jimson,

-Mặc kệ anh ta, anh nói chuyện của anh đi.

Jimson không khống chế sự thất vọng trong đôi mắt, nhưng anh nhanh chóng trở lại bình thường.

-nếu không có vụ án,em sẽ không nói chuyện với anh phải không?

Lục Y Bình thoải mái:

-Tôi chưa nghĩ đến vấn đề này nhưng tôi hứng thú với việc phá án cùng anh.

Coi như đây là một câu khích lệ,Jimson bỗng chốc thấy đời thật nở hoa. Tình yêu đem lại là gì? Chính là khi đối phương lạnh nhạt,lạnh đến nỗi suối đóng băng,song đóng băng, biển đóng băng, cây khô khốc không một sự sống. đợi đến khi một sự tình cảm nho nhỏ mà đối phương ban phát,bạn sẽ tự cảm động chính mình mà vui sướng,như gỗ ngàn năm ra hoa,ánh mắt bạn cũng sẽ lấp lánh như mặt trời chiếu vào băng tan chảy.Lúc đó bạn cũng sẽ nhận ra mình đã tự thủ phục dưới chân đối phương, đời đời kiếp kiếp, nghìn thu vạn trượng cũng không thể thoát ra.

Jimson giơ một số ảnh nạn nhân cho Lục Y Bình xem:

-anh muốn nghe một số suy luận của em trước khi đi tóm tội phạm.

Lục Y Bình chăm chú nhìn những bức ảnh mà Jimson đưa lên.

Mặc Đăng Chính chứng kiến cảnh tượng này,trong lòng tự nhủ, cả đời này có lẽ anh sẽ không bao giờ quên được khoảng khắc này, khoảng khắc mà tất cả mọi thứ bị lu mờ, tất cả xung quanh anh trở nên hư hư ảo ảo. Một người con gái với sự thanh thoát mỏng manh, nhẹ nhàng dùng tiếng anh lập luận những quan điểm của mình, những luận cứ nhỏ bé mà lại logic với nhau đến kì lạ.

Thanh âm của nàng trong đêm khuya tịch mịch cứ đều đều và say mê anh.

Ngoài kia,cây khẽ khàng rung lá, những con bướm đêm từng nhịp chậm chạp mở ra rồi lại khép lại đôi cánh của chúng, những vì sao cứ phút chốc lóe sáng mơ hồ hoa mắt.

Trong mắt anh,chỉ còn người đối diện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.