Chào Em Vợ Yêu Ngọt Ngào Của Anh

Chương 177: Nguyễn Manh Manh Ngoan Ngoãn Nghe Lời Làm Anh Bực Mình





Lăng Bắc xa xa liền nhìn thấy một bóng người thon dài mà kiên cường, từ trong lớp học đi ra.

Chỉ nhìn thân hình liền biết, đó là Đại thiếu gia nhà bọn họ.

Chỉ là, trong tay Đại thiếu gia, dường như còn ôm thứ gì?
Khoảng cách hơi xa, Lăng Bắc không thấy rõ, nhưng không trở ngại anh lập tức chạy chậm đi tới.

Làm sao có thể để Đại thiếu gia chuyển vật nặng đây, anh đến nhanh chóng nhận lấy, cầm thay Đại thiếu gia.

Kết quả, chờ anh ta chạy tới gần, mới phát hiện trong lồng ngực Đại thiếu gia ôm lại là đại tiểu thư!
Khụ, khụ khụ!
"Đại thiếu gia, đại tiểu thư.

" Lăng Bắc cung cung kính kính gọi người, lui sang một bên, không dám tiếp tục nhắc tới chuyện chia sẻ thay Đại thiếu gia.


Lệ Quân Ngự không đáp, bước chân thon dài ôm Nguyễn Manh Manh đi về phía trước, ngay cả nhìn thẳng cũng không cho Lăng Bắc một cái.

Lăng Bắc sợ hết hồn, tưởng mình làm sai chuyện gì, cũng không dám lên tiếng, rập khuôn từng bước theo ở phía sau.

Chờ đến bên cạnh xe, anh gọn gàng thay Lệ Quân Ngự kéo mở cửa xe, đưa Đại thiếu gia và đại tiểu thư lên xe.

Lúc này mới chạy đến đầu xe, chạy nhanh kéo mở cửa ghế phụ, chuẩn bị đi tới.

"Cậu, xuống xe.

" Tiếng nói lạnh lùng lạnh nhạt thuộc về Đại thiếu gia, từ bên trong xe truyền đến.

Cái gì?
Lăng Bắc sững sờ ở bên cạnh xe, hoài nghi mình nghe lầm.

"Còn có cậu! Cũng xuống.

" Tầm mắt lành lạnh của Lệ Quân Ngự, chuyển hướng tài xế.

Người ngồi ở chỗ tài xế, lập tức cảm thấy gai lạnh ở lưng.

"Vâng, Đại thiếu gia.

" Nhớ tới lần trước ở cửa Ngự Đường, cũng là như vậy, bỗng nhiên liền bị Đại thiếu gia đuổi xuống xe.

Tài xế không dám có bất kỳ chậm trễ, lập tức cởi đai an toàn xuống.

Lần trước anh ta chỉ là nghe nhiều một chút, suýt chút nữa bị ánh mắt Đại thiếu gia Lăng Trì.

Lúc này, nói cái gì cũng không dám tiếp tục nghe lén.


Chờ đến khi hai người đều xuống, toàn bộ trong buồng xe chỉ còn lại hai người Lệ Quân Ngự và Nguyễn Manh Manh.

Ngón tay thon dài của người đàn ông nắm bắt cằm Nguyễn Manh Manh, kéo cô vào ngực mình, khuôn mặt nhỏ chói lọi nhấc lên.

"Vừa nãy ở chỗ đó cáo mượn oai hùm chơi vui sao, hả?"
Tiếng nói trầm thấp từ tính, so với giọng điệu lạnh lùng bình thường mềm hơn mấy phần.

Nhưng câu nói này nghe vào trong tai Nguyễn Manh Manh, lại là một loại cảnh cáo, răn dạy.

Người đàn ông này từ trước đến giờ chính là như vậy, người trước cho cô đủ mặt mũi, người sau lại thích quản giáo cô.

Nghĩ đến, cố ý đuổi Lăng Bắc và tài xế xuống, cũng là vì cho người gọi là đại tiểu thư Lệ gia là cô này một ít mặt mũi đi.

"Chơi vui.

" Nguyễn Manh Manh cũng không né, mắt hạnh nhìn thẳng anh, lúm đồng tiền cười yếu ớt: "Vẫn là phải cám ơn anh cả, làm em có loại cơ hội cáo mượn oai hùm này.

Cùng lắm anh cả yên tâm, em biết đúng mực.

"
"Em còn nhớ anh cả, ở trong thế giới của em, đối ngoại, em là bạn gái, vị hôn thê của anh.

Thế nhưng trở lại thế giới của anh, ở Lệ gia, em chỉ là em gái anh.

"
Trong mắt hạnh long lanh của thiếu nữ tràn đầy ý quật cường, cô đã nghĩ kỹ, phải để những cảm giác khó hiểu kia qua một bên.

Bây giờ quan trọng nhất, là tranh cử Hội Học Sinh, là mỗi lần kiểm tra, cuối cùng có thể triệt để đánh bại Nguyễn Kiều Kiều, làm cho cô ta cũng không bao giờ có thể tiếp tục diễu võ dương oai đạp trên đầu mình nữa.

Cô cần Lệ Quân Ngự!
Cần sự giúp đỡ của anh, cần anh chống đỡ, cần thuốc giải của anh!

Thiếu nữ trả lời, rõ ràng vừa đúng.

Cô không tránh né, không trốn tránh, cũng không cố ý xa cách, im lặng không nói.

Nhưng mà, nghe được cô trả lời, độ cong khóe môi mang nụ cười của Lệ Quân Ngự, lại ngưng lại.

Đây rõ ràng là thái độ anh muốn, nhưng khi Nguyễn Manh Manh thật sự lộ ra mỉm cười vừa đúng, nói cảm ơn với anh, dựa theo anh quy hoạch an phận thủ thường không vượt quá giới hạn.

đáy lòng Lệ Quân Ngự, lại nổi lên một loại phiền muộn khó có thể dùng lời diễn tả được.

"ừm, em biết là được rồi! " Nhưng, tự mình mở miệng, không có cách nào thu lại.

Ngón tay anh nắm trên cằm thiếu nữ, buông ra.

Nhưng cũng không nỡ để cho cô từ trên chân của mình rời đi, dù cho phiền muộn, vẫn muốn ôm cơ thể nhỏ mềm nhũn của cô vào trong ngực.

Vì thế, người đàn ông vẫn còn hờn dỗi, chỉ có thể tìm đề tài khác dời đi sự chú ý của Nguyễn Manh Manh, "Nghe nói, lần trước kiểm tra em nộp giấy trắng?"
Vừa dứt lời, bầu không khí trong buồng xe liền đọng lại mấy phần.

Nếu như Lăng Bắc ở đây, nhất định sẽ cảm thán.

Ai cũng không nghĩ ra, BOSS bạo quân quyết đoán mãnh liệt ở trên bàn đàm phán, lúc dỗ cô gái, lại dễ nói chuyện như vậy.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.