Cháo Lạnh

Chương 13



Phát hiện Chu Mục Thâm sợ hãi, Lương tiềm quyết định không ở lại lâu. Một tay hắn nâng mông cậu, tay còn lại che kín lỗ tai Chu Mục Thâm, cố gắng hết sức giúp cậu ngăn cản các loại âm thanh kì quái đáng sợ. Về phần hai kẻ dư thừa phía sau, Lương Tiềm căn bản không rảnh để ý đến.

Ra khỏi nhà ma, trước mắt sáng ngời lại thêm đông người, Chu Mục Thâm không tiện làm nũng trên người Lương Tiềm nữa, nhưng nếu đã diễn kịch thì phải kết thúc cho thật tự nhiên, hợp lý.

Lương Tiềm dẫn Chu Mục Thâm đến chỗ mát trên ghế dựa ngồi xuống. Cậu rũ đầu tựa vào bên cạnh hắn, nhỏ giọng khóc nức nở, trong lòng vẫn còn dư âm sợ hãi ban nãy.

Chân mày Lương Tiềm đến giờ vẫn luôn nhíu chặt, hắn thật hối hận vì đã dẫn cậu tới đây. Rất lâu rồi Chu Mục Thâm mới dám ra ngoài một lần, lại gặp phải tình huống tồi tệ như vậy, Lương Tiềm sợ rằng cậu sẽ có bóng ma tâm lý, sau này cũng không dám bước ra ngoài nữa.

Lương Tiềm cau mày, dáng vẻ tự trách nói: “Xin lỗi……”

Chu Mục Thâm: “……” Không xong, hình như diễn hơi quá rồi.

Chu Mục Thâm lau khô nước mắt trên mặt, nghiêng đầu nhìn Lương Tiềm, toét miệng cười nói: “Cậu không cần phải xin lỗi, tớ rất vui.”

Cậu đang nói sự thật, nhưng trong mắt Lương Tiềm, vành mắt đỏ hoe, khoé mi còn vương nước cùng nụ cười gượng ép rõ ràng đang nói cho hắn biết, đây là Chu Mục Thâm khẩu thị tâm phi [*], cậu sợ như vậy làm sao có thể vui vẻ.

[*] Khẩu thị tâm phi: Là một câu thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ người miệng nói một đằng nhưng trong lòng lại nghĩ một nẻo, suy nghĩ và lời nói hoàn toàn trái ngược.

“Lần sau sẽ không dẫn cậu đến đây nữa.” Lương Tiềm nói.

Chu Mục Thâm lập tức hối hận đến xanh ruột, diễn cái gì mà diễn, cho mày diễn! Xem xem đã doạ Lương Tiềm ngốc thế nào rồi, sau này cậu ấy sẽ không còn dẫn mày đi chơi nữa, mày diễn khác gì đang lấy đá đập chân mình.

“Tại sao không thể đến nữa!” Khoé mắt Chu Mục Thâm liếc thấy những trò chơi khác bên cạnh, cậu liền chỉ vào đường ray tàu lượn siêu tốc, vội vàng cứu vãn nói, “Không đi nhà ma nhưng chúng ta vẫn có thể chơi trò này mà! Đi thôi đi thôi.”

Lương Tiềm theo hướng cậu thúc giục nhìn qua, tâm tình nháy mắt vỡ vụn, nhờ vào lòng tự trọng mãnh liệt mới miễn cưỡng giúp hắn duy trì vẻ mặt bình tĩnh. Thư Việt và Thạch Ngật đúng lúc này đi tới, vừa vặn nhìn thấy sắc mặt đen thui của Lương Tiềm.

“Ồ, xảy ra chuyện gì? Tại sao mặt cậu lại khó coi như vậy.” Thấy tâm tình Lương Tiềm không tốt, Thư Việt cảm thấy cả người vô cùng thoải mái.

Có Thư Việt nhắc nhở, lúc này Chu Mục Thâm mới chú ý tới vẻ mặt Lương Tiềm, quả thật không được tốt lắm, cậu ngập ngừng hỏi hắn: “Lương Tiềm, cậu không thích chơi tàu lượn siêu tốc ư? Không sao, chúng ta đổi trò khác, cái kia đi, chơi nhảy máy bay được không!”

Chu Mục Thâm cho rằng Lương Tiềm cảm thấy chơi tàu lượn siêu tốc không đủ kích thích, thế nên cậu chọn một trò chơi khác có vẻ kích thích hơn, cách mấy trăm mét vẫn có thể nghe được tiếng người thét chói tai, hẳn là Lương Tiềm sẽ rất thích.

“Tàu lượn siêu tốc đi.” So sánh hai cái, Lương Tiềm lập tức cảm thấy tàu lượn siêu tốc cũng không đáng sợ gì.

Chu Mục Thâm mất trí nhớ, nhưng Thư Việt lại biết Lương Tiềm sợ độ cao, y vừa nghe thấy liền không khỏi khiếp sợ, môi khẽ giật, định nói gì đó nhưng bị Lương Tiềm kịp thời nhận ra, hung hăng trừng mắt, không tiếng động cảnh cáo: Câm miệng.

Thư Việt nhướng mày, trước kia quả thật không nhìn ra Lương giáo bá vậy mà lại vì tình yêu mù quáng tới mức này. Y dường như đã hiểu được vì sao Thâm Thâm lại thích Lương Tiềm. Trước đây y từng lo lắng không yên tâm, nhưng hôm nay nhìn thấy đủ loại biểu hiện của cậu ta, đem Thâm Thâm giao cho Lương Tiềm có lẽ là sự lựa chọn chính xác nhất.

Giống như Thư Việt dự đoán, người khác ngồi tàu lượn siêu tốc để hưởng thụ cảm giác hồi hộp kích thích, còn Lương Tiềm ngồi lại chính là lăn một vòng từ địa ngục lăn ra, quả thật là sống không bằng chết.

Trước đây Lương Tiềm chưa từng chơi tàu lượn siêu tốc, hơn nữa hắn còn sợ độ cao, cho rằng chỉ cần kiên nhẫn một chút sẽ qua, rốt cuộc vẫn là đánh giá quá cao bản thân mình. Tàu vừa dừng lại, hắn liền nhũn chân lao xuống dưới, gấp gáp chạy tới thùng rác nôn thốc nôn tháo, hai chân bủn rủn đứng không vững, mất hình tượng ngã ngồi trên mặt đất, gương mặt tái nhợt, trên môi không còn chút máu, hô hấp dồn dập nặng nề.

Chu Mục Thâm bị dáng vẻ của hắn làm cho sợ hãi, sững sờ ngồi trên ghế không nhúc nhích, cuối cùng vẫn là Thư Việt đi tới kéo xuống.

Đi được vài bước, chân Chu Mục Thâm như nặng ngàn cân, làm thế nào cũng không thể nhúc nhích. Sau khi khiếp sợ ngắn ngủi qua đi là vô vàn hối hận và tự trách ùa về. Cậu biết, Lương Tiềm vì muốn cho cậu được vui vẻ mà cố gắng chống đỡ thân thể khó chịu, nhưng cậu không cần anh phải dùng cách như vậy dỗ dành.

Cậu không hề vui vẻ, chỉ có tràn ngập hối hận và đau lòng.

“Tiểu Thư, Lương Tiềm cậu ấy……” Chu Mục Thâm khàn giọng hỏi, “Sợ những trò chơi mạo hiểm này phải không? Trước kia tớ có biết không?”

Thư Việt im lặng một lúc, nói ra sự thật: “Cậu ta sợ độ cao, cậu biết rõ.”

Chu Mục Thâm theo bản năng cắn môi dưới, mới vừa rồi cậu còn hy vọng mình vĩnh viễn cũng sẽ không nhớ lại, nhưng lúc này lại mong mau chóng hồi phục, cậu không muốn thấy Lương Tiềm vì mình mà lại làm ra chuyện gì tổn hại đến bản thân.

Nghỉ ngơi vài phút, nhịp tim dồn dập cùng cảm giác không trọng lượng đã hơi giảm bớt, Lương Tiềm ngẩn đầu lên liền nhìn thấy bộ dáng sắp khóc đến nơi của Chu Mục Thâm.

Lương Tiềm im lặng thở dài. Hắn biết mình bất đắc dĩ làm anh hùng, hại nhiều hơn lợi, quay một vòng rốt cuộc vẫn khiến cậu không vui. Chân vẫn có chút run rẩy, hắn giữ nguyên tư thế vẫy tay với cậu.

Chu Mục Thâm cuối đầu đến gần, im lặng ngồi xổm xuống. Cậu mở cặp sách của Lương Tiềm, lấy ra chai nước khoáng, mở nắp đưa tới bên miệng hắn.

Lương Tiềm lấy nước súc miệng trước, kế tiếp ngửa đầu uống mấy ngụm, sau đó đưa phần còn lại cho Chu Mục Thâm, nhìn cậu vặn đóng nắp, vẫn như cũ không hề nói chuyện.

“Chậc, dáng vẻ ân hận gì đây, tôi không sao, hôm nay chỉ là ngoài ý muốn, lần sau bảo đảm sẽ dẫn em chơi thoả thích mấy vòng.” Lương Tiềm theo thói quen sỉ diện nói.

“Tớ sẽ không bao giờ chơi nữa!” Chu Mục Thâm vứt chai nước vào trong cặp sách, kéo lại khoá kéo như muốn trút giận, cuối đầu trầm mặc gần một phút mới khóc nức nở nói, “Lương Tiềm tớ xin lỗi…… Tớ không nhớ được cậu sợ độ cao, tớ không nhớ rõ, tớ xin lỗi ……”

“Em mau nín cho tôi! Tôi không sao, không có việc gì phải khóc.” Hắn vừa hung tợn ra lệnh cho cậu vừa ngẩng đầu trừng mắt nhìn Thư Việt, thằng đáng ghét, nhiều chuyện như vậy làm gì.

Chu Mục Thâm ngước lên nhìn, thấy sắc mặt hắn vẫn tái nhợt như cũ, nước mắt lại càng mãnh liệt rơi xuống, Lương Tiềm đành phải vừa mềm vừa cứng, hết mắng mỏ lại dỗ dành nhưng tất thảy đều vô dụng.

Thư Việt và Thạch Ngật tiến lại gần nhìn thấy Chu Mục Thâm khóc, khuyên nhủ: “Thâm Thâm, đừng khóc, là hắn tự làm tự chịu, cậu không cần đau lòng.”

“Nhưng tớ không vui”, Chu Mục thâm lau nước mắt trên mặt, buồn bã ủ rũ trả lời, “Tớ đau lòng, tớ đau lòng chết đi được.”

Lương Tiềm không biết tâm trạng của Chu Mục Thâm như thế nào khi nói ra những lời buồn nôn như vậy trước mặt người khác, dù sao nếu là hắn thì sẽ rất xấu hổ, nhưng nhất định cũng sẽ rất cảm động, nhóc con này sao có thể ngọt ngào như vậy chứ.

Lương Tiềm che miệng, xấu hổ ho khan hai tiếng, hắn nhướng mi, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn bọn Thư việt nói: “Mấy người tự chơi đi, tôi và em ấy nghỉ ngơi một lát.”

Mục đích hôm nay của Thư Việt là đến gặp Chu Mục Thâm, hiện giờ đã gặp được, nhìn thấy cậu khôi phục khá tốt, hơn nữa ngày mốt bọn họ còn cùng nhau đi du lịch nên y cũng không cảm thấy lưu luyến nữa, phát lòng từ bi nhường lại không gian riêng tư cho hai kẻ ngốc yêu đương.

Cái tên chướng mắt cuối cùng cũng chịu rời đi, Lương Tiềm không làm bộ làm tịch nữa, cúi người nhẹ giọng dỗ dành, “Đừng khóc nữa tổ tông của tôi ơi, em khóc tới mức mắt cũng sắp sưng rồi.”

“Lần sau cậu không được như vậy nữa, không được miễn cưỡng chính mình, sợ thì sợ, tớ sẽ không cười cậu.” Chu Mục Thâm rưng rưng nước mắt nhìn hắn dặn dò.

“Không phải tôi sợ, này đơn thuần chỉ là phản ứng của cơ thể, tôi không sợ.” Lương Tiềm cố gắng duy trì chút xíu oai phong còn sót lại của mình.

Chu Mục Thâm thấy hắn còn cãi bướng, vừa tức vừa bực lại tự trách, khiến nước mắt khó khăn lắm mới ngừng được nháy mắt đong đầy hốc mắt.

“…… Được được được, tôi sợ, tôi sợ muốn chết”, Lương Tiềm vội vàng la lên, “Lần sau tôi tuyệt đối không cậy mạnh nữa được không? Em đừng khóc.”

Sau đó không biết Lương Tiềm phải cam đoan, đảm bảo bao nhiêu lần mới khiến Chu Mục Thâm miễn cưỡng tin tưởng. Cậu nín khóc, nghĩ đến cái gì, quyết định thẳng thắn nói, “Chuyện là…… Thật ra hôm nay tớ đã lừa cậu, nhưng nói trước, cậu không được tức giận.”

Lương Tiềm nhướng mày, nhớ lại những việc xảy ra hôm nay, suy nghĩ một chút đại khái đã đoán ra được là chuyện gì. Nhóc tâm cơ chẳng những không làm hắn giận mà còn khiến hắn thêm yêu thích, đây chẳng phải là tình thú của các cặp yêu nhau sao.

Có điều hiện giờ bọn họ còn chưa phải là người yêu.

Mấy ngày trước Lương Tiềm bảo Chu Mục Thâm suy nghĩ kỹ càng, đã qua nhiều ngày như vậy rồi, nhóc con vẫn chưa cho hắn một câu trả lời chắc chắn. Tuy rằng thái độ của đối phương đã rất rõ ràng, cách thức ở chung hiện tại của bọn họ cũng không khác gì tình nhân, nhưng hắn vẫn muốn một câu khẳng định, thậm chí muốn ghi âm lại, tránh cho sau này Chu Mục Thâm khôi phục ký ức liền chối bỏ.

Nghĩ tới đây, Lương Tiềm có chút khó chịu, quyết định trêu chọc câu. Hắn sa sầm mặt, thần sắc nghiêm túc trầm giọng nói: “Hình như tôi chưa từng nói với em, tôi đời này ghét nhất người lừa gạt.”

Chu Mục Thâm vừa nghe xong, theo bản năng ngừng hô hấp, sợ tới mức không dám thở mạnh.

Lương Tiềm tặc lưỡi, nhớ đến lá gan chút xíu của ai kia, sợ bản thân không khéo lại doạ đến hỏng việc, nhanh chóng nói thêm: “Em nói thử xem nào, nếu không phải chuyện gì nghiêm trọng thì tôi sẽ cân nhắc.”

“Đó là, thật ra tớ…… Không sợ quỷ”, Châu Mục Thâm đã ngồi xổm một lúc lâu, hai chân có chút tê dại. Cậu bèn nhích đến gần Lương Tiềm, đặt mông ngồi luôn xuống đất, giữa hè cũng không hề cảm thấy nóng, cẩn thận thẳng thắn nói, “Tớ chỉ là muốn được cậu ôm thôi……”

Lương Tiềm mặt không biểu cảm hỏi: “Ồ, còn gì nữa?”

Chu Mục Thâm nghiêng đầu liếc mắt nhìn xung quanh, người không nhiều lắm, hơn nữa còn cách bọn họ khá xa. Thấy có được không gian riêng tư, cậu tiếp tục ngay thẳng trả lời, “Còn muốn cậu hôn tớ……”

Đây chính là thời cơ tốt, Lương Tiềm liền chờ không kịp, hắn cúi người tới gần cậu, tiếp tục truy hỏi, “Vì sao lại muốn tôi hôn em?”

Còn có thể vì sao?

Chu Mục Thâm nhìn vào mắt Lương Tiềm, trong đó chẳng hề có một tia tức giận, khiến cậu không khỏi thả lỏng thở phào một hơi. Nhưng ánh mắt chăm chú nóng rực của hắn lại khiến trái tim cậu hoảng loạn, bất tri bất giác ý thức được Lương Tiềm muốn nghe điều gì. Đây chẳng phải thể hiện rõ bọn họ tâm tư tương thông hay sao.

Thì ra không phải chỉ có một mình cậu chờ không kịp.

Chu Mục Thâm mím môi cười, ánh sáng trong mắt từng chút một rực rỡ hẳn lên. Lúc này, bọn họ tựa như đã tách khỏi đám đông và những ồn ào huyên náo xung quanh, trước mặt Chu Mục Thâm chỉ còn lại Lương Tiềm và tiếng hơi thở dồn dập của hắn.

Cậu ngửa đầu khẽ chạm vào cánh môi mỏng của Lương Tiềm, nhẹ nhàng nhưng kiên định nói ra bí mật nho nhỏ của bọn họ: “Bởi vì tớ thích cậu.”

Hết chương 13

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.