Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 127: Thôn Vĩnh Sinh (17)



Edit: Dương

Beta: Mids

Ống tay áo gió khoác bên ngoài của cô gái được xắn lên, lộ ra ống tay áo sơ mi trắng bên trong đã bị nhuộm thành một màu đỏ tươi. Vì áo gió màu đen nên khó mà nhìn ra được nó có dính máu hay không nhưng bọn họ nhìn có thể thấy được ở một số chỗ rõ ràng màu sắc có sự khác biệt… 

“…”

Cô ấy đã làm gì vậy!!!

“A! Dao Dao, sao trên người cậu tại lại nhiều máu như vậy?” Lô Khê đi từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Ngân Tô thì chạy qua như một chú bướm nhỏ sặc sỡ: “Cậu làm sao vậy? Có bị thương không?”

Ngân Tô cũng không thèm chớp mắt, tùy tiện bịa ra một lý do: “Ồ, không sao, có thôn dân ngã bị thương nên tớ đã giúp họ, có lẽ bị dính máu của người dân đó.”

Lô Khê cau mày: “Mấy người nhà quê đó, cậu giúp làm cái gì?”

Ngân Tô chỉ cười nói: “Tớ đi thay đồ trước.”

***

***

Đợi đến khi Ngân Tô thay đồ xong ra ngoài thì Trương Dương đã bày biện xong thức ăn. Tất cả các NPC đều có mặt tại đây nhưng mà tình trạng thảm hại của tên mập và Tôn Hạo khiến Ngân Tô phải nhìn thêm mấy lần. Đây là… Đánh nhau rồi?

Ngân Tô hỏi Lô Khê đã xảy ra chuyện gì, Lô Khê lập tức kể lại những chuyện đã xảy ra khi nãy. Hai người tụ lại vừa ăn vừa thì thầm to nhỏ, thỉnh thoảng còn bật cười một tiếng khiến người chơi và các NPC đều không thoải mái.

Người chơi không dám giao tiếp với nhau nhiều, chỉ yên lặng ăn cơm.

Liễu Lan Lan vẫn thể hiện thái độ ghét bỏ đó là đồ ăn cho heo nhưng cuối cùng vì đói nên đành phải miễn cưỡng ăn một chút.

Cơm nước xong xuôi, Triệu Thần vẫn không đề cập gì về việc đi xem bức bích hoạ, Liễu Lan Lan lại như không muốn ở đây thêm một phút một giây nào nữa, trên mặt thể hiện rõ vẻ không vui, cuối cùng cô ta cãi nhau với Triệu Thần… Chủ yếu là Liễu Lan Lan đơn phương làm loạn.

“Anh không đi, em tự đi!!!”  Liễu Lan Lan nói xong thì bỏ thẳng ra ngoài.

Triệu Thần thở dài bất lực đuổi theo.

Trương Dương bắt đầu dọn dẹp bát đ ĩa như một cô vợ bé chịu thương chịu khó. Lô Khê nói là muốn đi hóng chuyện của Triệu Thần với Liễu Lan Lan nên cũng chạy đuổi theo ra ngoài.

“Vừa rồi có một nhóm thôn dân tới tìm cô.” Bạch Lương Dịch vừa liếc nhìn tên mập đang đi khập khiễng ở đằng xa vừa hỏi Ngân Tô với giọng điệu tò mò: “Cô làm gì vậy?”

Ngân Tô không ngờ thôn dân lại đến tận nhà Trương Dương tìm mình, mông lung đưa ra đáp án: “Có lẽ họ muốn mời tôi làm khách.”

Bạch Lương Dịch:  “???”

Tại sao dân làng lại muốn mời cô làm khách???

Ngân Tô đã tìm ra lý do tại sao những thôn dân đó đuổi theo cô. Tất cả đều là vì những gì cô đã nói với bà dì ở trước cổng vào thôn.

Họ nghĩ rằng cô thực sự có nhóm bạn vô hình không phải con người, có vẻ như họ nghĩ rằng cô có thể nhìn thấy thứ gì đó và cũng tỏ ra sợ hãi thứ đó vậy nên họ muốn bắt cô…. Không biết liệu có phải là họ đang có định giết người diệt khẩu không nhỉ?

“Cô không sao chứ?” Trình Tinh nhẹ nhàng hỏi: “Lúc cô trở về, trên quần áo dính đầy máu.”

Ngân Tô nhẹ giọng trả lời: “Của người khác.”

Trình Tinh: “…”

“Chúng ta nói một chút về những thông tin thu thập được sáng nay đi?” Bạch Lương Dịch thay đổi chủ đề.

Ban đầu họ đến nhà chị họ Trương Dương để xem có thể tìm ra manh mối nào không nhưng ở đó lại có quá nhiều người.

Lúc bọn họ mới đến đã bị bao vây lại. Đừng nói đến việc gặp cô dâu, ngay cả cửa nhà của chị họ Trương Dương họ cũng không thể bước vào.

Thế là ngay sau đó, họ đã nhanh chóng rời đi, chia nhau ra tìm manh mối. Hiện tại tất cả người chơi đều đang có mặt cùng một chỗ, bọn họ có thể trao đổi manh mối, từ đó xác định phương hướng để tiếp tục tìm hiểu, như vậy mới có thể tìm ra được chìa khóa qua ải nhanh hơn.

Bạch Lương Dịch nói: “Thôn này hàng năm đều tổ chức hôn lễ, đây là một sự kiện trọng đại của cả thôn.”

Dân làng rất coi trọng hôn lễ này nên nhà nào cũng treo lụa đỏ, cứ như cô dâu gả ra từ nhà mình vậy.

Nhưng kỳ lạ là chỉ có cô dâu mà không có chú rể.

Hơn nữa một khi đề cập đến chú rể, những thôn dân nhiệt tình này sẽ ngay lập tức thay đổi sắc mặt, nếu không phải anh ta phản ứng nhanh thì có lẽ lúc đó đã không thoát ra được rồi.

***

***

Ngân Tô biết nhiều hơn về đám cưới.

Năm nào Thôn Vĩnh Sinh cũng tổ chức một lễ cưới hoành tráng, cô dâu sẽ được chọn ra từ danh sách các cô gái trong thôn có độ tuổi phù hợp, ai xui xẻo sẽ trở thành cô dâu.

Đối tượng kết hôn của cô dâu chính là lực lượng thần bí vô hình trong miệng của dân làng. Dương như lực lượng đó nắm giữ quyền kiểm soát sự sống và cái chết của tất cả thôn dân. Những người dân nơi đây mỗi năm đều sẽ hiến tế một cô dâu để đảm bảo sự bình an cho thôn làng. 

Người được chọn làm cô dâu dù có chấp nhận hay không thì cuối cùng cũng sẽ bị ép gả, không ai có thể trốn thoát được.

Nhà gái còn phải tìm đủ mười của hồi môn, mà hiển nhiên đám người bọn họ chính là ‘của hồi môn’ mà Trương Dương tìm về thay cho chị họ mình.

Mà thôn dân giế t chết ‘của hồi môn’ thì họ sẽ nhận được kỳ an toàn kéo dài trong mười năm, không cần phải tham gia lựa chọn cô dâu.

Những thông tin chắp vá của những người chơi này với thông tin mà cô biết cũng không khác nhau là mấy chỉ khác là họ không biết thông tin về của hồi môn.

Ngân Tô lơ đãng ngồi một bên, tỏ vẻ như là đang nghe bọn họ trao đổi. Thông qua miêu tả, cô biết được những người dân mà họ gặp sẽ chỉ thay đổi sắc mặt khi họ đề cập đến một số từ khóa nào đó.

Không giống như cô, chuyện gì cũng không làm nhưng những thôn dân ấy lại muốn lừa cô rồi giết cô.

Nhóc xui xẻo thở dài rồi rút ​​ống thép ra bắt đầu lau.

Bạch Lương Dịch ngồi bên cạnh liếc nhìn cô mấy lần. Từ đầu đến cuối, cô gái này luôn lơ đễnh, cuối cùng lại còn lấy một ống thép ra, giống như đột nhiên có động lực gì đó, vô cùng hào hứng bắt đầu lau.

Cô lau ống thép còn nghiêm túc hơn cả nghe bọn họ thảo luận manh mối.

Bạch Lương Dịch: “…”

Mãi cho đến khi mọi người trao đổi xong, Ngân Tô mới đột nhiên ngẩng đầu lên nói một câu: “Chúng ta đều là của hồi môn.”

“Của hồi môn.”

Tất nhiên họ biết ‘của hồi môn’ trong đám cưới ở nơi này nghĩa là gì, nhưng họ là của hồi môn… Việc này con mẹ nó thực sự không tốt chút nào!

Ngân Tô cảm thấy cũng đã gần nói xong hết có thể giải tán được rồi, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Trình Tinh vô thức ngăn cô lại: “Cô định đi đâu?”

“Mệt rồi, đi ngủ.”

Mọi người: “???” Trong phó bản ai mà ngủ cho nổi!!

Mỗi một người chơi đều có số mệnh của mình, họ tôn trọng quyết định của Ngân Tô.

***

***

Ngân Tô ngủ trong phòng cả buổi chiều, Lô Khê nửa chừng quay lại tìm cô, nói rằng sau đó Liễu Lan Lan với Triệu Thần vẫn còn giận dỗi nhau một lúc, còn nói cây cầu gỗ đã biến mất, họ hỏi dân làng thì dân làng nói phải mất hai ngày mới bắc lại cầu được nên tạm thời bọn họ không thể rời đi trong khoảng thời gian này.

Lúc Ngân Tô tỉnh dậy, trời vẫn còn chưa tối, người chơi cũng chưa quay lại, trong sân không thấy ai, ngay cả Lô Khê cũng không biết đã chạy đi đâu.

Thậm chí cả Trương Dương cũng không thấy tung tích đâu.

Ngân Tô tìm kiếm xung quanh, và cuối cùng tìm thấy Trương Dương đang lén lút phía sau nhà.

Cậu ta bỏ một ít thức ăn vào trong cái sọt tre, phủ một tấm vải đỏ lên rồi cẩn thận nhìn quanh để chắc chắn rằng không có ai sau đó nhặt cái sọt lên rồi rời đi.

Ngân Tô lập tức theo sau, có một khu rừng phía sau nhà Trương Dương, lúc này cậu ta đang đi vào sâu trong rừng.

Càng đi vào sâu, rừng cây càng trở nên rậm rạp, tán cây như tạo thành một tấm lưới lớn che khuất bầu trời và ánh nắng khiến ánh sáng gần như không thể xuyên qua, không khí tràn ngập mùi ẩm mốc của lá mục.

Cả khu rừng vô cùng im ắng, chỉ thỉnh thoảng có tiếng dẫm lên cành khô.

Trương Dương rất thận trọng, cứ đi được một đoạn là quay đầu lại xem có ai theo sau không nên Ngân Tô không thể tới quá gần.

Không biết đi mất bao lâu, cuối cùng Trương Dương cũng dừng lại. Khoảng cách quá xa lại có cây cỏ che chắn khiến Ngân Tô không thể nhìn thấy rõ Trương Dương đang làm gì.

Nhưng trong khu rừng yên tĩnh, giọng nói của Trương Dương lại vang lên rõ ràng.

“Chị, em về thăm chị rồi đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.