Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 128: Thôn Vĩnh Sinh (18)



Edit: Fang

Beta: Wendy

“Chị có khỏe không?”  

“Em biết rất lâu rồi em chưa tới thăm chị, chị đừng tức giận, em mang cho chị vịt quay với bánh ngọt mà chị thích ăn nhất nè.”  

“Chị họ cũng sắp phải gả đi rồi, em chưa dám đi thăm chị ấy…”  

Trương Dương huyên thuyên về một số chuyện vụn vặt nhưng giọng nói lại dần trở nên nghẹn ngào, cuối cùng thậm chí còn khóc lên thành tiếng.  

Tiếng khóc nức nở của chàng trai được bọc lại trong một lớp áo khoác âm u, bay ra xa, không hiểu sao lại khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi.

May mà Trương Dương không khóc quá lâu, cậu ta nhanh chóng thu dọn đồ rời đi.

Ngân Tô đợi cậu ta đi xa rồi mới đi qua bên đó, đi qua một bụi cỏ dại, tầm mắt nhanh chóng được mở rộng ra không ít, nhưng thứ đập vào mắt lại là một rững nhưng tấm bia không khắc chữ.

Trong rừng cây rậm rạp không có ánh sáng xuyên qua, những tấm bia không chữ lẳng lặng đứng sừng sững.   

Bất cứ ai nhìn thấy cảnh tượng như vậy đều sẽ cảm thấy sởn tóc gáy.   

Nhưng Ngân Tô vẫn tỉnh bơ đi qua.  

Lúc Trương Dương rời đi có để lại đồ ăn nên Ngân Tô nhanh chóng tìm thấy bia mộ của chị Trương Dương, cũng là bia không chữ.  

Chị Trương Dương có họ có tên, tại sao lại lập một cái bia không khắc chữ chứ? Có phải cô ta là cô dâu từng bị chọn trúng hay không? Nếu là như vậy thì những tấm bia không tên ở đây đều là của cô dâu đã gả đi?  

Chỗ này ít nhất cũng phải có hơn trăm cái bia không chữ…

Ngân Tô xuyên qua một rừng bia mộ không chữ đi tới cuối cùng, không nhìn ra những tấm bia mộ này có gì đặc biệt, kích thước và chất liệu đều không khác nhau nhiều, chỉ có độ mới cũ không giống, bia mộ càng ở sau càng bị phong hóa nghiêm trọng. 

Ngân Tô lại đi về phía trước một đoạn nữa, phía trước chỉ có cây cối, không còn những thứ khác.  

Chính vào lúc Ngân Tô chuẩn bị quay về thì dưới chân dường như giẫm phải gì đó, cô cúi đầu nhìn, trong bụi cỏ hoang, có thể lờ mờ nhìn thấy một vài mảnh đá.  

Chất liệu của mảnh đá này vô cùng giống với chất liệu của bia mộ.  

Mảnh đá bị những dây leo chằng chịt quấn quanh, Ngân Tô suy nghĩ một lúc, cuối cùng rút ống thép gạt đám dây leo ra.  

Lúc này mười mấy mảnh đá to nhỏ khác nhau hoàn toàn hiện ra hết trước mắt Ngân Tô, cô nhìn thấy trong số đó còn có một vài mảnh đá có khắc chữ.

Ngân Tô lại tốn sức ghép các mảnh đá lại, đây cũng là một tấm bia mộ nhưng không phải bia không chữ, bên trên có tên.  

“Trương Minh Họa.” 

Vù ——  

Gió lạnh từ trong rừng thổi tới, lướt qua bên tai Ngân Tô, cơn giá lạnh thấu xương chui thẳng vào trong cơ thể.  

“Trương Minh Họa.”  

Ngân Tô khép áo gió lại, rất không sợ chết gọi thêm một tiếng, đồng thời mong chờ quan sát xung quanh, định tìm một người bạn phi nhân loại.  

Tuy nhiên xung quanh trừ gió ra thì không hề có thứ gì khác xuất hiện.   

“Chậc.”  

Ngân Tô suy nghĩ một lát, cuối cùng quyết định thu bia mộ vào trong cung điện, dù sao thì cũng do cô vất vả cực nhọc ghép lại.  

Dường như cung điện rất ghét bỏ việc Ngân Tô ném rác vào trong, lắc lắc mấy lần nhưng cuối cùng có thể là do nghĩ tới ai đang cho nó ăn nên đành phải yên tĩnh lại, miễn cưỡng chấp nhận sự tồn tại của thứ rác rưởi.

Ngân Tô đã nhét rất nhiều thứ linh tinh vào trong cung điện, trừ ‘đạo cụ không thể lấy ra ở thế giới hiện thực’ thì những thứ khác đều không bị hạn chế, thậm chí có thể mang đồ ở thế giới hiện thực vào phó bản, là một không gian rất hữu dụng. 

***

***

Lúc Ngân Tô nhặt rác xong, trở về nhà Trương Dương, sắc trời đã tối, dường như những người chơi khác cũng không có phát hiện gì quá lớn, người nào người nấy cũng mặt ủ mày chau ngồi im. Trên người Trình Tinh và Chu Hiên đều hơi bẩn, không biết hồi chiều đã trải qua chuyện gì, trông sắc mặt có vẻ nhợt nhạt hơn những người chơi khác một chút.

Tuy Ngân Tô tò mò nhưng cũng không hỏi nhiều.  

Ngân Tô đi quanh một vòng, nhìn thấy một đôi nam nữ trung niên lạ mặt ở trong bếp, hẳn là cha mẹ của Trương Dương.   

Ngân Tô cũng nhanh chóng được xác nhận từ miệng Lô Khê, đó chính là cha mẹ của Trương Dương, bọn họ giúp đỡ nhà chị họ Trương Dương xong thì vội vã trở về.  

“Mấy đứa tới ăn cơm đi.” Mẹ Trương cười ha hả đi ra gọi mọi người. 

Đồ ăn tối nay thịnh soạn hơn tối qua, mẹ Trương và cha Trương trông có vẻ đều là người thuần phác nhiệt tình, bưng thức ăn lên bàn liên tục kêu bọn họ ăn.  

“Hai ngày nay bận chuyện của chị họ Dương Dương nên chiêu đãi các cháu không chu đáo, các cháu đừng giận nhé.” Cha Trương có chút áy náy.   

“Không đâu chú.” Triệu Thần rất lễ phép đối với cha mẹ Trương Dương, hoàn toàn không giống người dẫn đầu tẩy chay Trương Dương: “Trương Dương chiêu đãi chúng cháu rất tốt.” 

Trương Dương cúi đầu bới cơm, buổi sáng tên mập đánh cậu ta nhưng không đánh vào mặt nên người ngoài hoàn toàn không nhìn ra được gì hết. Mà từ sau buổi sáng, Trương Dương càng trở nên trầm mặc ít nói, không ai biết cậu ta đang nghĩ gì.  

Dường như cha Trương không chú ý đến sự im lặng của con trai mình: “Vậy thì tốt vậy thì tốt, thôn nhà bắc không so được với các thành phố lớn, cũng không có gì chơi hết, cứ sợ các cháu không quen.”  

Bữa cơm tối này cũng coi như là yên bình, ngay cả Liễu Lan Lan cũng không tác oai tác quái.  

Sau bữa tối, cha mẹ Trương nói ngày mai bọn họ vẫn phải đi giúp đỡ nên sẽ ngủ sớm một chút, bảo bọn họ cứ tùy ý, chỉ căn dặn bọn họ đừng ra ngoài vào buổi tối. 

***

***

Buổi tối Ngân Tô không tham dự vào cuộc họp nhỏ với người chơi khác, cô đi tìm Trương Dương, hỏi cậu ta chuyện có hỏi được thêm tập tục gì từ chỗ cha mẹ cậu ta hay không.   

Trương Dương nói cậu ta chưa kịp hỏi, Ngân Tô cũng không truy vấn nhiều, về thẳng phòng nói chuyện với Lô Khê. Không bao lâu sau Trình Tinh cũng trở lại, người cuối cùng đi vào là Liễu Lan Lan.  

Liễu Lan Lan trở về liền nhìn chằm chằm Ngân Tô, khóe miệng treo nụ cười quái dị: “Lộ Dao, quan hệ của cô với Trương Dương tốt như vậy từ khi nào?” 

Ngân Tô nhìn cô ta một cái, đoán là có thể vừa nãy cô đi tìm Trương Dương đã bị Liễu Lan Lan nhìn thấy nên giờ cô ta mới đột nhiên thốt ra một câu như vậy.  

Ngân Tô cong môi, chạm mắt với Liễu Lan Lan, tò mò nói: “Cô đang quan tâm tôi à?” 

Dường như Liễu Lan Lan bị buồn nôn, ghét bỏ tại chỗ: “Tôi quan tâm cô làm cái gì.”  

Độ cong nơi khóe môi Ngân Tô lập tức kéo thẳng lại, hết sức lạnh nhạt vô tình: “Thế cô hỏi cái gì.”  

Liễu Lan Lan ha ha một tiếng, châm chọc nói: “Tôi chỉ lo lắng ánh mắt của cô quá kém, chó mèo gì cũng nhìn trúng.”  

Lô Khê giống như nghe không lọt tai, hừ một tiếng, gia nhập vào: “Dao Dao con lâu mới giống cô, chó mèo gì cũng lên được.”  

Ngân Tô: “…”  

Ngân Tô lặng lẽ dựng ngón cái với Lô Khê, cậu đúng là biết mắng người thật đấy.  

Liễu Lan Lan giống như con mèo bị giẫm trúng đuôi, mặt biến sắc, thét lên chói tai: “Lô Khê cô nói lung tung gì đấy!!”  

Hai tay Lô Khê khoanh trước người ra vẻ sợ hãi nhưng lời nói ra lại đầm mùi khiêu khích: “Ôi chao, người ta nói lung tung cái gì vậy? Người ta chỉ nói sự thật thôi mà, cô cho rằng không ai biết chút chuyện đó của cô thật à? Còn nữa, cô bớt tự ảo tưởng Dao Dao thành kẻ địch của mình đi, cũng chỉ có cô mới coi Triệu Thần là bảo bối thôi, không phải ai cũng thích cậu ta giống cô đâu!”  

“Cô…”  

“Tôi cái gì mà tôi? Cô ồn ào lớn tiếng thêm chút nữa để Triệu Thần cũng tới nghe thử công lao vĩ đại của cô đi.”  

“…”  

Liễu Lan Lan cắn môi, gắt gao trừng Lô Khê. Có lẽ là thật sự sợ kinh động đến Triệu Thần, Lô Khê nói ra lời nào đó bất lợi đối với cô ta nên cuối cùng đành phải nghẹn lại đến đỏ cả mặt ném ra một câu: “Tôi không thèm tranh cãi với loại đàn bà đanh đá như cô!”  

Lô Khê làm mặt quỷ ở đằng sau, quay đầu liền tám chuyện với Ngân Tô: “Bạn trai cũ của Liễu Lan Lan… Có đến mấy bàn tay cũng không đếm đủ, bây giờ chính là thấy Triệu Thần có chút tiền, muốn bám lấy cậu ta. Chậc chậc… Chắc cô ta cho rằng Triệu Thần là thứ gì tốt rồi, hai người này đúng là xứng đôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.