Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 130: Thôn Vĩnh Sinh (20)



Edit: Fang

Beta: Wendy

Trương Minh Họa. 

Cái tên trên bia đá đó.

Tòa nhà bỏ hoang này có quan hệ gì với Trương Minh Họa?

Ngân Tô lấy ghim cài áo ra nhìn, là một cái ghim cài áo cổ điển được chế tác tinh xảo nhưng trông kiểu dáng lại giống như dùng cho đàn ông hơn.

Ngân Tô vừa định ra khỏi tủ quần áo thì nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, cô lại rụt vào trong tủ quần áo, còn kéo cửa tủ khép lại một nửa —— Chủ yếu là cửa tủ hỏng rồi, không đóng được.

Tiếng bước chân ngoài cửa đi qua đi lại một hồi trong phòng bên cạnh, rồi nhanh chóng tiến vào trong gian phòng này, sau một tiếng vang nhỏ, tiếng bước chân dừng trước cửa tủ quần áo.  

Giây tiếp theo cửa tủ quần áo bị mở ra, người ngoài cửa phát hiện bên trong có một bóng đen, trong tay lập tức tụ ra một quả cầu ánh sáng, lúc sắp nện vào trong thì dưới sự chiếu rọi của quả cầu ánh sáng, anh ta nhìn rõ thứ… ừm, người bên trong.  

Ống thép trong tay Ngân Tô cũng xém chút là đâm ra ngoài, thấy là người quen mới đột ngột dừng lại ở cửa tủ.  

“…”  

“…”  

Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí vô cùng ngượng ngùng.   

Bạch Lương Dịch thu quả cầu ánh sáng về trước, phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này: “Lộ tiểu thư, cô ngồi trong đây làm gì?” Dọa chết người ta rồi, đây là loại hành vi kỳ quái gì!!  

Chỉ cần anh ta không nhìn thêm một cái là quả cầu ánh sáng này sẽ ném thẳng vào trong…  

Ngân Tô ra khỏi tủ quần áo, phủi bụi bặm trên người: “Tôi nghe thấy có tiếng động, còn tưởng là con cá lớn nào, ai biết là anh.”  

“…”  

Cho nên cô trốn trong đây là định bắt cá phải không?  

“Một mình anh thôi à?” Ngân Tô không nhìn thấy tung tích những người chơi khác, bên ngoài cũng không có tiếng động.   

“Ừ.” Trong lòng Bạch Lương Dịch vẫn còn sợ hãi nhìn thoáng vào trong tủ quần áo, chỉ lo trong đó còn giấu một người nữa: “Cô cũng một mình à?”  

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Ngân Tô, Bạch Lương Dịch mới thu lại ánh mắt đang nhìn tủ quần áo về: “Cô có phát hiện ra được gì ở đây không?”

Cả chặng đường tới đây, anh ta không gặp được bất kỳ một thứ gì hết, cũng không phát hiện ra gì hữu dụng.  

Không gặp được gì ở dây quả thực là chuyện rất không bình thường —— Còn là vào buổi tối! Vậy thì lại càng không bình thường!  

Ngân Tô mở bàn tay ra, ghim cài áo và bức thư nằm trong lòng bàn tay cô, Bạch Lương Dịch nhìn cô hai lần mới cầm lấy.  

“Trương Minh Họa…”  

Bạch Lương Dịch chưa từng nghe qua cái tên này, sau khi xem xong thì trả bức thư và ghim cài áo lại cho Ngân Tô: “Trương Minh Họa này, là người trong ngôi nhà này?”  

“Có lẽ vậy.”  

Ngân Tô đi ra ngoài cửa, Bạch Lương Dịch nhìn lướt gian phòng một lần, đoán chừng cảm thấy có thể trong đây không có manh mối gì hết nên đi theo Ngân Tô ra ngoài.  

“Anh muốn đi theo tôi?” Ngân Tô thấy Bạch Lương Dịch đi theo, hỏi một câu. 

“… Cô không muốn tôi đi theo?” Bạch Lương Dịch chỉ cảm thấy nếu đã đụng mặt rồi thì tạm thời hành động với nhau luôn cũng không sao. Đương nhiên chủ yếu là anh ta cảm thấy cô gái này khá thú vị. “Nếu cô không muốn thì chúng ta cũng có thể tách ra hành động.”  

“Thật ra cũng không phải.” Giọng điệu Ngân Tô vẫn thờ ơ, liếc anh ta một cái, đột nhiên cười: “Chỉ sợ lát nữa anh sẽ hối hận thôi.”  

“???”  

Tại sao anh ta phải hối hận?  

Bạch Lương Dịch vẫn có tự tin vào thực lực của mình, cho dù cô gái này muốn động thủ với anh ta, anh ta cũng có thể an toàn thoát thân.  

Ngân Tô không nói gì nữa, trở về phòng chính, lấy cây nến lúc trước có được ở trước cổng thôn ra.

Bạch Lương Dịch còn chưa kịp hỏi gì, Ngân Tô đã mò ra một chiếc bật lửa ra châm nến.  

“…” 

Ánh sáng yếu ớt của cây nến xua tan bóng tối xung quanh, rõ ràng không có gió nhưng ngọn nến lại lay động dữ dội, dường như có thể dập tắt bất cứ lúc nào, Ngân Tô phải lấy tay che mới xem như là ổn định hơn một chút.  

Bạch Lương Dịch nhìn ánh nến lập lòe không ổn định, sau đó chuyển ánh mắt sang cô gái cầm cây nến: “Cây nến này… có tác dụng gì?” 

“Nó nói là nếu đốt trong hoàn cảnh đặc biệt thì có thể gặp ma.” 

“…” 

“???” Thế mà cô cũng dám tùy tiện đốt?  

Ngân Tô quan sát xung quanh, ngôi nhà bỏ hoang vẫn yên tĩnh, không có chút tiếng động nào cả. 

“Chậc.” Ngân Tô nhìn chằm chằm ngọn nến đang không ngừng lay động, thắp sáng không có phản ứng, hay là thổi tắt thử xem…

“Đừng thổi.” Bạch Lương Dịch ngăn cản Ngân Tô chuẩn bị thổi nến: “Mô tả của cây nến này là gì?”  

“Một cây nến đỏ chưa cháy hết, châm nến trong hoàn cảnh đặc biệt, duy trì không tắt, biết đâu có thể gặp ma đó.” Ngân Tô đọc mô tả của cây nến không sót một chữ.  

“Duy trì không tắt… Nếu tắt thì sẽ thế nào?”

Ngân Tô đột nhiên nhếch môi cười rộ lên, trong con ngươi đen phản chiếu ánh nến vàng ấm, mơ hồ phát sáng: “Dập thử không phải là biết rồi sao.” Nói xong, một hơi thổi tắt ngọn nến. 

“!!!” Bạch Lương Dịch nghẹn một ngụm máu, xém chút gào lên thành tiếng.  

Tia sáng yếu ớt biến mất, Bạch Lương Dịch lập tức cảm thấy ớn lạnh sởn tóc gáy, dường như có thứ gì đó lướt qua sau lưng anh ta, lòng bàn tay Bạch Lương Dịch vô thức tụ ra quả cầu ánh sáng cỡ nắm tay.   

Ngân Tô không quan tâm tới sự thay đổi xung quanh, trái lại tò mò quả cầu ánh sáng trong tay Bạch Lương Dịch. Lúc trước cô nhìn thấy quả cầu ánh sáng này còn tưởng là đạo cụ, nhưng bây giờ nhìn thì lại thấy giống kỹ năng hơn, kỹ năng liên quan đến ánh sáng…

Bạch Lương Dịch cảnh giác quan sát xung quanh: “Hoàn cảnh xung quanh thay đổi rồi.”  

Lúc này Ngân Tô mới ngẩng đầu nhìn xung quanh, từ vị trí chính giữa căn phòng cũ nát đột nhiên xuất hiện màu sắc, nơi được màu sắc phủ lên dần dần xuất hiện thêm rất nhiều vật dụng gia đình được bày biện, ngay cả bức tường cũng không hề cũ nát như vừa rồi.

Trong nháy mắt, cả gian phòng đã hoàn toàn thay đổi. 

Dường như bọn họ xuyên qua thời gian, quay trở lại thời điểm lúc tòa nhà này vẫn còn nguyên vẹn.  

Bên tai mơ hồ có tiếng người, có người từ ngoài cửa tiến vào, đi về phía Ngân Tô và Bạch Lương Dịch.  

Nhưng dường như đối phương không nhìn thấy bọn họ, đã đi đến trước mặt họ rồi mà vẫn tiếp tục đi về phía trước, không cần bọn họ tránh né, người kia đã đi xuyên qua bọn họ. 

Là ảo ảnh.  

Bọn họ đã tiến vào một thời điểm nào đó trước đây của tòa nhà này.  

Ngân Tô đi xem hai người vừa nãy tiến vào, bọn họ đang thay đ ĩa hoa quả. 

“Hôm nay những người đó đều tới từ thành phố đấy, bọn họ mang theo rất nhiều thứ, tôi cũng chưa từng nhìn thấy bao giờ, rất hiếm lạ.” Một cô gái trong đó mở lời, mang theo sự khao khát và ngưỡng mộ.

“Tiểu thư nói bọn họ là đội khảo sát gì đó, cũng không biết là muốn khảo sát cái gì, chỗ này của chúng ta làm gì có gì để mà khảo sát chứ?”  

“Cái đó thì ai biết được…”  

“Không biết thành phố có dáng vẻ thế nào ta.”  

“Không phải nói rằng đội khảo sát muốn sống ở đây một khoảng thời gian sao? Về sau chúng ta có thể hỏi bọn họ, hỏi xem thành phố có dáng vẻ thế nào.”  

“Người ta cũng phải nói chuyện với cô mới được.” 

“Tôi thấy bọn họ đều rất dễ hòa hợp mà…”

Đội khảo sát…

Đội khảo sát được nói đến trên báo dường như đã tới thôn Vĩnh Sinh, hơn nữa nơi dừng chân rất có khả năng chính là nơi này.  

Ngân Tô muốn ra ngoài xem thử, kết quả phát hiện mình không có cách nào rời khỏi gian phòng. Bọn họ cần phải đi theo hai cô gái kia, tuy tầm nhìn không bị khoanh vùng nhưng không thể cách bọn họ quá năm mét.  

Đây là ảo ảnh, Ngân Tô và Bạch Lương Dịch đều không có cách nào thay đổi, chỉ có thể đi theo hai cô gái kia mà hành động.  

Bọn họ đổi đồ xong liền ra ngoài, trên đường có thể nhìn thấy tòa nhà này có không ít người, cách ăn mặc của những người này hoàn toàn không ăn khớp với thời hiện đại, cũng không biết là cách hiện tại bao nhiêu năm rồi. 

Hai cô gái mà bọn họ đi theo, một người tên A Hà, một người tên A Đào. Hai cô gái này rất bận, người bọn họ có thể gặp được đều là những người có thân phận tương đương với bọn họ, không nhìn thấy chủ nhân của tòa nhà này đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.