Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 157: Công ty Trúc Mộng (6)



Edit: Blueberry

Beta: Wendy

“Bị đào thải chính là chết đó…”

“Tôi không muốn chết đâu.”

“Tại sao… Tại sao tôi lại xui xẻo như vậy bị kéo vào trò chơi này chứ. Hu hu hu… Tôi vừa tìm được việc, đó là công việc ước mơ của tôi. Tai sao… Tại sao lại là tôi!!!” Chàng trai sụp đổ ngồi sụp xuống đất khóc lớn, vẫn không thể chấp nhận được sự thật bản thân đã bị kéo vào trong trò chơi này.

Tâm trạng của những người khác cũng bị anh ta ảnh hưởng, nhỏ giọng sụt sùi khóc.

***

***

“Một lần nữa chào mừng mọi người gia nhập công ty…” Trưởng phòng Tôn đứng ngay phía trước, gương mặt mỉm cười nhưng khi đi qua cô gái ngồi ở hàng thứ nhất, nụ cười lại phai nhạt dần. Cô ta hít một hơi rồi nói tiếp: “Dự án ‘Ươm mầm ước mơ’ là dự án nhằm trợ giúp nền tảng cho những người đang ấp ủ mơ ước giống như mọi người, hy vọng rằng mọi người có thể thực hiện ước mơ của mình ở đây.”

“Ước mơ gì cũng có thể thực hiện được hết sao?” Ngân Tô giơ tay đặt câu hỏi.

Gương mặt trưởng phòng Tôn hơi run lên một cái, nặn từ trong kẽ răng ra mấy chữ: “Đúng vậy.”

Ngân Tô chống cằm bằng một tay: “Muốn cô chết thì sao?”

“…”

Tất cả mọi người đều cảm nhận được nhiệt độ xung quanh đang giảm mạnh, phần lớn người chơi cảm thấy vừa sợ, vừa giận đối với hành vi tự đi tìm đường chết của Ngân Tô, một số ít người quan sát phản ứng của NPC.

Ngân Tô thấy trưởng phòng Tôn sắp nổi giận thì cười ra tiếng: “Tôi chỉ đùa chút thôi mà, chắc trưởng phòng Tôn sẽ không so đo tính toán với một nhân viên mới như tôi đâu nhỉ?”

Trưởng phòng Tôn: “…” Cô ta muốn so đo!!

Người chơi khác: “…” Cô thật sự rất dũng cảm đó!

Phòng họp này rất lớn, sức chứa lên đến hai trăm người, hai hàng trước không có ai ngồi hết, chỉ có một mình cô ngồi ở hàng đầu, rất dễ khiến người khác chú ý.

Bọn họ thật không ngờ lại có người thích gây sự chú ý trong trò chơi.

Mặc dù trưởng phòng Tôn rất muốn so đo với Ngân Tô nhưng cô ta không có lý do để ra tay —— Dù sao thì sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào tay cô ta thôi!

Trưởng phòng Tôn nén cơn giận xuống, nói tiếp câu nói lúc nãy: “Nhiệm vụ tiếp theo của mọi người chính là nuôi dưỡng hạt giống mộng tưởng. Trước khi hạt giống mộng tưởng được nuôi dưỡng thành công thì tất cả mọi người đều phải ăn ở trong công ty.”

“Nhà ăn của công ty ở tầng hai, không có quy định thời gian ăn cơm, mọi người muốn tới ăn lúc nào cũng được, nhân viên của nhà ăn sẽ cung cấp thức ăn ngon cho mọi người.”

“Tầng ba là phòng nghỉ ngơi và giải trí, vì để đảm bảo tất cả các nhân viên đều có cơ thể khoẻ mạnh, công ty quy định mỗi ngày nhân viên đều phải vận động tập thể dục 30 phút.”

“Tầng bốn là khu vực thu hoạch dịch dinh dưỡng.”

“Tầng năm đến tầng mười ba là phòng của mọi người, lát nữa tôi sẽ chia phòng cho mọi người.”

“Đây là sổ tay đào tạo nhân viên, xin hãy đọc cẩn thận, mong tất cả mọi người đều có thể tạo ra hạt giống mộng tưởng hoàn mỹ, thực hiện giấc mơ của mình.”

Đám NPC lễ tân hồi nãy đã bắt đầu phát sổ tay đào tạo nhân viên cho mọi người, Ngân Tô ngồi ở hàng đầu tiên nên dĩ nhiên sẽ là người đầu tiên nhận được.

Sổ tay đào tạo nhân viên cũng chỉ là một tờ giấy, trên đó ghi vài lưu ý ngắn gọn.

【Sổ tay đào tạo nhân viên】

1. Mỗi người chỉ có một hạt giống mộng tưởng duy nhất, nếu đánh mất, để bị hư hỏng hoặc chết thì bạn sẽ phải rời khỏi công ty.

2. Hãy cung cấp dung dịch dinh dưỡng cho hạt giống đúng giờ, một ngày ba lần.

3. Hạt giống mộng tưởng không biết nói, nếu nghe thấy hạt giống nói chuyện, hãy lập tức gọi cho bảo vệ.

4. Hạt giống mộng tưởng ưa đất ẩm.

Sau khi đọc xong những quy tắc này, Ngân Tô ung dung gấp tờ giấy lại làm đôi rồi bỏ vào trong túi.

Giọng của trưởng phòng Tôn từ trên cao vọng xuống: “Để chào mừng mọi người gia nhập công ty, hôm nay công ty đã chuẩn bị sẵn cho mọi người một phần dịch dinh dưỡng và đã được đặt sẵn trong phòng. Về sau cần dịch dinh dưỡng, mọi người phải tự cố gắng thu hoạch.”

Ngân Tô tâng bốc: “Công ty tốt quá, tôi có thể làm việc cho một công ty như này cho đến khi phá sản!”

Trưởng phòng Tôn không cảm thấy Ngân Tô đang khen ngợi gì mà chỉ thấy cô rất kỳ lạ.

Trưởng phòng Tôn đã nói hết những gì cần nói nên không nói thêm mấy lời thừa thãi gì nữa. Cô ta cầm mấy tờ giấy A4 trên bàn lên: “Bây giờ chúng ta bắt đầu phân chia phòng. Tô Mẫn Nhân, 1304.”

Trưởng phòng Tôn liếc nhìn Ngân Tô một cái đầy hung dữ, rõ ràng là đang dành cho cô sự chăm sóc đặc biệt.

“Giang Chỉ Hành, 1102.”

“Hạ Hạ, 7009.”

“Nghiêm Đại Thanh, 9012.”

“Ly Khương, 1305.”

“Chúc Y Nguyệt, 5014.”

“Chu…”

Hơn một trăm người, trưởng phòng Tôn phải mất một lúc lâu mới đọc được hết tên.

Sau khi bố trí phòng xong xuôi, có vẻ như trưởng phòng Tôn không muốn nói thêm gì nữa, bảo mọi người hiện tại có thể trở về phòng rồi vội vàng rời khỏi đi.

Ngân Tô lập tức ra ngoài, đuổi theo trưởng phòng Tôn: “Trưởng phòng Tôn, chúng tôi nhận việc rồi mà cô không cấp cho chúng tôi thẻ nhân viên sao?”

Trưởng phòng Tôn nhìn chằm chằm Ngân Tô đang hỏi, nếu ánh mắt có thể giết người thì chắc lúc này chắc cô ta đã thiên đao vạn quả cô rồi.

Trưởng phòng Tôn cẩn thận cân nhắc những lời Ngân Tô vừa nói, nghĩ đi nghĩ lại, quả thực không có từ nào có thể kích hoạt cực hình phanh thây xé xác nên cuối cùng cô ta chỉ có thể kìm nén trả lời: “Thẻ nhân viên vẫn đang được làm”

“Nhưng công ty có quy định nhân viên trong công ty phải đeo thẻ nhân viên, hiện tại chúng tôi đều đã chính thức gia nhập công ty, theo quy định thì phải đeo thẻ nhân viên…” Ngân Tô cong mắt cười: “Nên đây là sự lơ là thiếu trách nhiệm của trưởng phòng Tôn sao? Một nhân viên không làm tròn trách nhiệm như vậy mà sao công ty vẫn còn giữ nhỉ?”

“…”  Ánh mắt của trưởng phòng Tôn lướt qua phát hiện một người chơi đã đi ra, muốn rời đi ngay lập tức.

“Quản lý, cô dừng đi, chúng ta còn chưa nói xong mà…” Ngân Tô giữ trưởng phòng Tôn lại không để cô ta đi: “Trả lời câu hỏi của nhân viên mới là việc cô phải làm đúng chứ? Sao cô có thể lơ là trách nhiệm còn bỏ quên nhiệm vụ như thế hả?”

Trưởng phòng Tôn hận không thể đánh chết Ngân Tô nhưng Ngân Tô không phạm quy nên cô ta không thể động thủ với Ngân Tô được. Mặc dù trưởng phòng Tôn đang hận đến mức hai mắt đỏ lừ như sắp rỉ máu thì lúc này cô ta cũng chỉ muốn Ngân Tô đừng làm phiền mình nữa, nhanh chóng nói một câu: “Thẻ nhân viên không dùng để xác minh danh tính.”

Nói xong liền hất tay Ngân Tô ra, vội vàng rời đi, hai chân di chuyển nhanh đến mức có thể nhìn thấy cả tàn ảnh.

Ngân Tô thấy vậy thì sững sờ, quả không hổ là công ty chú trọng tới sức khỏe của nhân viên.

… Nếu thẻ nhân viên không xác minh danh tính, vậy nghĩa là có thể lấy thân phận của người khác nhỉ?

Ví dụ nhóm NPC đến trước người chơi…

“Ha…”

***

***

Giang Kỳ dẫn đồng đội của mình ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy Ngân Tô đang vui vẻ đi về phía thang máy… Thật sự là rất vui vẻ, trên người cô từ trên xuống dưới chỗ nào cũng viết mấy chữ này.

“Anh Giang, e rằng người chơi này không phải là…” Độ Hạ chỉ chỉ vào đầu, cực kỳ cảnh giác: “Người chơi có bệnh rất khó đối phó.”

Giang Kỳ nhìn Ngân Tô biến mất trong thang máy, trầm giọng nói: “Đừng trêu chọc cô ta. Nguyên Thanh về phòng trước đi, Độ Hạ và tôi sẽ đi lấy thẻ nhân viên.”

NPC hoàn toàn không nhắc tới thẻ nhân viên, có lẽ là muốn họ phải tự nghĩ cách.

“Nhiều người chơi mới như vậy phải làm sao bây giờ?” Độ Hạ có chút không đành lòng: “Mặc kệ họ thật sao?”

“Chúng ta chỉ có thể chia sẻ manh mối với bọn họ.” Giang Kỳ bình tĩnh nói: “Người chơi mới không thể kiểm soát được, chúng ta không thể để hao tổn người.”

Độ Hạ thấy Giang Kỳ nói rất có lý, nếu cho những người chơi kia thấy họ có thể giúp mình thì những người chơi mới đó sẽ đặt hết hy vọng vào bọn họ và coi bọn họ như phao cứu mạng, cuối cùng… Kéo cái phao cứu mạng này xuống cùng chết.

Đó là sự thật phải dùng vô số sinh mạng của Cục điều tra cấm kỵ để kiểm chứng.

Cho dù có không đành lòng thì cũng chỉ có thể chia sẻ manh mối với mấy người đó, còn bọn họ chỉ khi tự mình hành động mới có hy vọng sống sót.

Cứ coi như lần này giúp bọn họ qua ải đi thì ải tiếp theo sẽ như thế nào? Bọn họ vẫn sẽ chết…

Trong trò chơi cấm kỵ này, không thể đặt hy vọng của mình lên người khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.