Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 214: Con tàu Noah (5)



Edit: Tờ Hanh

Beta: Alva

Ngân Tô còn chưa đi tìm họ, nhân viên phục vụ đã chủ động tới tìm cô: “Lâm tiểu thư, cô ở đây à.”

“Anh tìm tôi làm gì?”  Ngân Tô ra vẻ như một vị khách VIP. 

“Là như vầy, cứ cách ba ngày là chúng tôi sẽ tổ chức một buổi hội đánh giá.” Nhân viên phục vụ lấy ra một tấm thiệp mời màu vàng đồng, gương mặt tươi cười: “Cô là một trong những vị khách may mắn có thể tham gia hội đánh giá này.”

May mắn? Haiz… Không phải xui xẻo à?

Còn cách ba ngày tổ chức một lần…

Đây còn không phải là hoạt động xui xẻo tổ chức cho người chơi sao?

Ngân Tô không nhận thiệp mời. Cô hơi hất cằm, kiêu căng hỏi: “Đánh giá cái gì?”

“Đây là một buổi đánh giá ẩm thực. Mọi món ăn đều được làm bởi những bậc thầy đầu bếp hàng đầu thế giới mà chúng tôi đã mời tới.”

Ngân Tô phản nghịch đáp: “Tôi không muốn đi.”

“…” Nhân viên phục vụ cố gắng thuyết phục Ngân Tô: “Cơ hội này rất hiếm, quý khách không đi nhất định sẽ hối tiếc lắm.”

“Có gì mà phải hối tiếc chứ? Có dạng bậc thầy nào mà tôi chưa giết à?” 

Nhân viên phục vụ: “???” Cô có muốn thử nghe xem cô vừa mới nói cái gì không?

Ngân Tô đổi lời: “Nhưng mà…” 

Con ngươi của nhân viên phục vụ sáng lên, mong chờ câu nói tiếp theo của Ngân Tô.

Ngân Tô mỉm cười, nói tiếp: “Nếu buổi đánh giá này đưa lên vài món ăn đặc biệt thì tôi có thể cân nhắc một chút.”

Không rõ nhân viên phục vụ không hiểu thật hay là giả vờ không hiểu, anh ta lịch sự hỏi lại: “Xin hỏi quý khách muốn món ăn đặc biệtgì ạ?”  

Ngân Tô vỗ nhẹ lên vai anh ta, lấp loáng trong đôi đồng tử hiện lên vài vẻ ác: “Anh cứ đoán thử đi?” 

Khóe miệng nhân viên phục vụ hơi nhếch lên: “Lâm tiểu thư, buổi đánh giá của chúng tôi chỉ là một buổi đánh giá chính quy, không cung cấp những món ăn quá đặc biệt.” 

Chính quy à… 

Bản thân mấy người còn chẳng phải thứ chính quy gì thì sao buổi đánh giá mấy người tổ chức có thể chính quy được.

“Vậy tôi đến đó làm gì?” Hai tay Ngân Tô đút trong túi áo khoác, thờ ơ cười: “Mời tôi đến để chọn nguyên liệu nấu ăn à? Xong chế biến ngay tại chỗ đúng không?”

Nhân viên phục vụ: “…” 

Tự nhiên cảm thấy cô ta không đi cũng được.

Nhân viên phục vụ miết tấm thiệp mời, ngay lúc anh ta đang nghĩ thử xem mình có nên tự ý bỏ qua không mời Ngân Tô nữa hay không thì tấm thiệp cầm trong tay bị lấy mất.

“Trêu anh chút thôi.” Cô gái cười nói: “Việc may mắn như vậy, sao tôi có thể bỏ qua được chứ?”

Nhân viên phục vụ: “…” 

Dù sao cũng hoàn thành nhiệm vụ rồi.

Buổi đánh giá mà có xảy ra chuyện gì thì cũng chẳng liên quan đến anh ta.

Nghĩ tới việc những đồng nghiệp khác phải chịu cực chịu khổ, tâm trạng của nhân viên phục vụ lập tức tốt hơn rất nhiều: “Vậy mong quý khách đến đúng giờ.”

Nhân viên phục vụ nói xong, xoay người định rời đi. Không ngờ bị Ngân Tô chặn lại: “Anh là người gửi mấy thiệp mời này cho những hành khách may mắn được tham gia buổi đánh giá tối nay phải không?” 

Nhân viên phục vụ không rõ Ngân Tô hỏi việc này để làm gì, chần chờ một lát rồi đáp: “… Đúng vậy.”

“Vậy để tôi giúp anh gửi nha.” Đôi mắt Ngân Tô tỏa sáng lấp lánh, đưa tay về phía anh ta: “Tôi thích nhất là giúp đỡ người khác, không cần phải khách sáo đâu.”

“…” Ai cần cô phát giúp chứ!! 

Hai phút sau.

Nhân viên phục vụ mặt mũi sưng vù, anh ta chật vật nằm rạp trên đất, gương mặt đầy vẻ thù hận nhìn hung thủ đang cầm một xấp thiệp mời, phóng khoáng rời đi.

Sao cô ta không chết luôn cho rồi!! 

Ngay lúc nhân viên phục vụ chửi thầm cả tổ tông nhà Ngân Tô thì trước mắt anh ta bỗng tối sầm lại… Kẻ điên đó quay lại rồi.

“Tôi mới nhớ ra là tôi không biết bọn họ, anh đi chung với tôi đi.” Ngân Tô cười tít mắt, kéo anh ta từ dưới đất dậy.

Nhân viên phục vụ: “…”

***

***

Ngân Tô đếm số thiệp mời trong tay, tính thêm cả tấm của cô nữa là có tổng công mười chín tấm thiệp. Nhân viên phục vụ nói rằng anh ta đã gửi hai tấm rồi nên tổng cộng có hai mươi mốt tấm thiệp.

Nhân viên phục vụ đi theo Ngân Tô, phụ trách xác định người chơi.

“Bên đó có mấy vị khách.” Nhân viên phục vụ chỉ vào về một phía, ở đó có vài người chơi đang lén lén lút lút đi vào trong góc khuất không người.

Ngân Tô đuổi theo họ: “Hello các bạn.” 

Khi Ngân Tô đến gần, có vài người chơi nhận ra sự xuất hiện của cô, họ bảo những người khác dừng lại rồi quay lại nhìn Ngân Tô.

“… Là cô à.” Mấy người này đều là những người chơi đã từng gặp Ngân Tô trên boong tàu nhưng họ vẫn vô cùng cảnh giác với cô: “Cô có chuyện gì không?”

Sao cô ta lại đi cùng nhân viên phục vụ?

Nhân viên phục vụ trông như mới bị đánh một trận vậy… Trong giây lát mọi người nhớ lại chuyện Ngân Tô giết NPC ban nãy. Thôi thì hình như việc đánh NPC cũng không khó chấp nhận như vậy.

Cơ mà NPC ở phó bản này yếu vậy sao? 

“Tôi tới đưa thiệp mời cho mọi người nè.” Ngân Tô quơ quơ mấy tấm thiệp trên tay, vẻ mặt cảm thông: “Mấy người cũng xui xẻo lắm mới phải tham gia buổi đánh giá tối nay đó.”

Người chơi: “…” Buổi đánh giá gì cơ?

“May mắn.” Nhân viên phục vụ với mặt mũi bầm tím uốn nắn lại câu nói của Ngân Tô: “Là những vị khách may mắn mới đúng.”

“Cũng chả khác gì lắm.” Ngân Tô chờ nhân viên phục vụ nhận diện người chơi rồi tìm thiệp mời tương ứng đưa cho họ.

Mãi cho tới khi Ngân Tô phát thiệp xong, những người chơi kia vẫn đang trong trạng thái hoang mang.

Mấy việc gửi thiệp này là do người chơi làm hả?

Ngân Tô đưa thiệp xong liền đi, chẳng để người chơi khác có cơ hội thăm dò.

Những người chơi nhìn điệu bộ vui vẻ của Ngân Tô, rơi vào trầm tư.

***

***

Hứa Hòa Diệp đang tìm hành lý cùng với một vài người chơi khác. Có hai người đi đánh lạc hướng NPC còn họ đang định thừa cơ bẻ khóa.

Mày mò nửa ngày trời vẫn không xong, người chơi đang cạy khóa bắt đầu từ bỏ: “Không ổn rồi, thứ đồ chơi này không cạy được.” 

“Có đạo cụ nào sử dụng được không…” 

“Xoẹt ——”

Ổ khóa bị kiếm quang chém đứt, chính giữa ổ khóa ngay tức vỡ ra, cánh cửa cót két mở ra. 

Đám người chơi nhìn Hứa Hòa Diệp đang thu kiếm: “…”

“Vào thôi.” Hứa Hòa Diệp đẩy cửa ra: “Chẳng mấy chốc nữa NPC sẽ quay trở lại.” 

Đám người chơi liếc nhìn nhau, quyết định đi cùng Hứa Hòa Diệp. Bên trong là bậc thang kéo dài xuống phía dưới, tối đen như mực, không nhìn thấy gì hết. 

Bọn họ men theo bậc thang đi xuống. 

Không gian phía dưới rất rộng, xung quanh lại rất tối nên mọi người lấy đạo cụ chiếu sáng của mình ra. 

Chỗ này chắc là khoang chứa hàng. 

Thứ đầu tiên họ trông thấy là một chiếc kệ sắt, trên đó có rất nhiều hòm khác nhau, một số đựng thực phẩm, một số khác lại để vật dụng.

“Nơi này quá rộng, chúng ta tách ra tìm đi.”

Mọi người đều tán đồng với đề nghị này, lập tức tách ra tìm kiếm.

Trên kệ sắt không có thứ họ muốn tìm. Sau một hồi tập trung lại, ai ai cũng lắc đầu: “Không có.”

“Tôi cũng không thấy.”

Tất cả bọn họ đều không tìm thấy gì hết. Đúng vào lúc này, có người chơi đột nhiên lên tiếng: “Mọi người có cảm thấy là trong nhóm chúng ta có thêm một người không?”

“!!!”

Trong hoàn cảnh tăm tối nơi đây, bầu không khí bỗng trở nên u ám nặng nề hơn đôi phần.

Sau một hồi căng thẳng cao độ, đám người chơi đồng loạt dùng công cụ chiếu sáng của mình chiếu rọi lẫn nhau. Nhịp tim ngày càng đập nhanh, mạnh, không thể kiểm soát.

Lúc tiến vào, đội ngũ của họ chỉ có bốn người nhưng lúc này lại phát hiện thêm người thứ năm.

Vừa rồi họ cùng nhau hành động, đã quen thuộc với tướng mạo và dáng người của nhau nên lập tức tìm ra người thứ năm. 

Mọi ánh sáng đều tập trung vào người thứ năm.

Hứa Hòa Diệp nhận ra người đối diện là ai, ngăn một người chơi định động thủ lại: “Là cô.”

Những người còn lại cũng thấy rõ hơn người thừa ra là ai khiến tim họ càng đập nhanh hơn: “Sao cô lại ở đây?”

Lén lút trà trộn vào đội ngũ của họ để làm gì?

Muốn xử gọn bọn họ ở đây sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.