Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 217: Con tàu Noah (8)



Edit: Sally

Beta: Alva

Dấu hỏi chấm đầu tiên là một đạo cụ, nhưng dấu hỏi chấm thứ hai chỉ là một tờ giấy chứng nhận giải thưởng, bên trên viết tên Đặng Lệ Lỵ.

Tên trên hành lý trùng với tên trên giấy chứng nhận giải thưởng, chứng tỏ chiếc vali này thuộc về cô gái tên Đặng Lệ Lỵ.

Dấu hỏi chấm thứ ba là “Những điều hành khách cần biết”.

【Những điều hành khách cần biết】

Chào mừng tất cả các hành khách đã lên tàu Noah. Chúng ta sẽ có chuyến hành trình kéo dài 45 ngày. Toàn bộ đội ngũ nhân viên trên tàu Noah sẽ hết lòng phục vụ mọi người.

Để đảm bảo an toàn cho tất cả hành khách, vui lòng đọc kỹ các hướng dẫn sau:

1. Hành khách vui lòng bảo quản tốt đồ đạc của mình, nếu như phát hiện đồ vật không phải của mình, vui lòng gọi ngay cho nhân viên tới xử lý.

2. Khi thời tiết xấu, vui lòng không đến boong tàu ngắm cảnh.

3. Trên tàu Noah không có hành khách nào có vấn đề về tâm thần.

4. Nhân viên công tác sẽ không gõ cửa phòng vào đêm khuya, nếu nghe thấy tiếng gõ cửa vui lòng không mở cửa.

Chỉ có bốn điều cần biết, tạm thời chưa thể kiểm chứng.

Ngân Tô đem mấy mób đồ cất đi, ánh mắt rơi xuống mười mấy chiếc vali vẫn chưa mở, liệu trong vali của người chơi có thể có nhiều manh mối hơn không nhỉ.

Ngân Tô chống cằm suy nghĩ, cuối cùng vẫn kiềm chế mà thở dài, dù sao cô cũng là một người bạn nhỏ hoạt bát lanh lợi.

Nhưng mà… Cô cũng có thể tìm ra manh mối, sau đó chia sẻ với bọn họ!

Ngân Tô cảm thấy việc này có thể thực hiện được, đang định để nhân viên phục vụ tiếp tục mở vali thì chợt nghe thấy giọng nói của Hứa Hòa Diệpn.

“Có người tới, nhiều hơn hai người.”

Ngân Tô vểnh tai lên nghe, tiếng bước chân hỗn loạn truyền từ xa tới gần, rõ ràng không chỉ có hai người.

Ngoài tiếng bước chân còn có tiếng đánh nhau.

Tiếng đánh nhau dần tới gần, có ánh sáng quét lung tung tới từ phía bên kia kệ đựng đồ. Cái bóng chiếu trên trần nhà bị ánh sáng kéo ra thành hình thù kỳ lạ, phóng đại lên gấp nhiều lần giống như một con quái vật gớm ghiếc.

Tiếng bước chân ngày một gần hơn…

“Loảng xoảng ——”

Kệ đựng đồ bị đẩy đổ hàng loạt để lộ ra hai người chơi đang bị truy đuổi.

Họ lao từ phía bên kia kệ đựng đồ qua, giẫm lên đống vali đã bị mở ra trải đầy đất chạy về phía đám người Ngân Tô.

Vẻ mặt Tề Diệu thay đổi liên tục: “Mấy người đang làm cái gì vậy hả, sao lại kéo nhiều NPC vào đây như vậy! Muốn hại chết chúng tôi à?”

Chu Hưởng thở ra một hơi, vội vàng nói: “Chúng tôi cũng không biết bọn họ nhảy từ đâu ra nữa, chúng tôi vừa đi xuống, bọn họ đã xuất hiện rồi.”

“Vậy tại sao mấy người lại chạy đến chỗ chúng tôi!” Tề Diệu oán trách bọn họ.

Một người chơi khác tên Từ Thừa Nghiễm cũng rất tức giận, rống lại: “Là Kim Văn Vũ nói dưới này an toàn, bảo chúng tôi xuống lấy hành lý! Mẹ kiếp, nó lừa ông đây đúng không!”

Nếu không phải lối ra bị NPC chặn lại thì bọn họ cũng sẽ không chạy vào đây!

Bên kia, vài tên NPC mặc đồng phục đuổi tới, bọn họ dừng lại ở bên ngoài, không lập tức tấn công bọn họ.

Một tên trong đám NPC u ám lên tiếng: “Khoang chứa hàng không phải là nơi hành khách nên đến, mời mọi người ra ngoài với chúng tôi.”

“Bọn họ muốn bắt chúng tôi nhưng dường như lại không muốn làm chúng tôi bị thương…” Chu Hưởng nói: “Nhưng không thể đi cùng bọn họ được.”

Vừa rồi những NPC này trực tiếp ra tay, chỉ nói là không được làm bọn họ bị thương, điệu bộ đó hoàn toàn không giống như muốn đưa họ ra ngoài.

Bây giờ có lẽ thấy bọn họ có nhiều người nên mới chịu lên tiếng.

Nhưng ai biết theo bọn họ ra ngoài… Cuối cùng sẽ phải đi đâu chứ.

NPC chỉ chờ tìm được cơ hội là ngay lập tức dồn người chơi vào chỗ chết, lúc này chỉ có đồ ngốc mới đi theo bọn họ.

Từ Thừa Nghiễm liếc mắt nhìn xung quanh đếm số người: “Chúng ta có nhiều người, cùng nhau lên mới có thể đối phó được bọn họ.”

Tề Diệu nhướng mày, giọng điệu bất thiện: “Cậu nói nghe nhẹ nhàng thật đấy, bọn họ cũng đâu có ít người hơn chúng ta.”

Nếu những NPC này dễ giết như vậy thì hồi nãy bọn họ đã không bị truy đuổi rồi.

Từ Thừa Nghiễm liên tục bị xem thường, tâm trạng đã không tốt giờ lại càng tệ hơn: “Vậy cô nói xem phải làm sao bây giờ? Đi theo bọn họ chắc?”

Nếu bọn họ không đi đánh lạc hướng NPC thì đã không gặp phải những NPC này rồi.

Bây giờ lại đổ lỗi cho bọn họ?

“Cậu…”

“Được rồi, bây giờ nói chuyện này cũng vô dụng.” Hứa Hòa Diệp ngăn bọn họ nói tiếp, lật cổ tay, nắm chặt trường kiếm, “Chỉ có thể đánh thôi.”

“Có vẻ như các vị khách này không định nghe theo lời khuyên rồi.”

Những NPC ở phía đối diện tản ra rồi tiến lên, bao vây lấy bọn họ.

Hứa Hòa Diệp xoay thanh trường kiếm của mình, dưới chân đạp một cái, lao về phía một tên trong đám NPC.

NPC trông có vẻ như là một người bình thường nhưng khi thanh trường kiếm chém xuống lại có thể tránh đi một cách vô cùng quỷ dị đồng thời xuất hiện bên cạnh cô ấy, cánh tay bổ tới.

Hứa Hòa Diệp thậm chí còn không nhìn rõ được quỹ tích chuyển động của anh ta.

Rõ ràng những NPC này không dễ đối phó như trong tưởng tượng.

Hứa Hòa Diệp không biết làm thế nào mà vị Lâm tiểu thư kia có thể dễ dàng gi ết chết NPC như vậy.

***

***

Ngân Tô ngồi trên một chiếc vali, nhân viên phục vụ đứng sau lưng cô, đáy mắt điên cuồng cuộn trào những cảm xúc u ám, nhiều lần giơ tay định tấn công Ngân Tô.

Nhưng mỗi lần anh ta giơ tay, Ngân Tô đều quay đầu lại nhìn anh ta, chính xác như thể mọc mắt đằng sau vậy.

“Đừng giở trò sau lưng tôi, tôi có thể nhìn thấy anh đó.” Ngón tay Ngân Tô chỉ lên mắt mình, “Ngoan một chút thì mới có thể sống lâu được.”

Nhân viên phục vụ: “…”

Có thể là vì có một nhân viên phục vụ đứng đằng sau Ngân Tô nên những NPC đó không tấn công cô.

Mục tiêu của họ là đám Hứa Hòa Diệp.

Ban đầu bốn người kia còn đứng chung một chỗ nhưng hiện giờ đã bị tách ra. Trong bóng tối, không biết từ đâu xuất hiện thêm vài tên NPC, áp lực của người chơi bên này tăng gấp đôi.

Hứa Hòa Diệp đã giết một NPC, ánh sáng lóe lên trong khoang chứa hàng, dần dần nhiễm thêm mùi máu tươi.

Bắt đầu từ khi Hứa Hòa Diệp giế t chết NPC đầu tiên, những NPC kia nhanh chóng tỏ ra luống cuống, nóng nảy. 

Nếu trước đó chúng chỉ là muốn bắt bọn họ lại, không định giế t chết thì vào giờ phút này, chúng đã bắt đầu không quan tâm nữa.

Ngân Tô ngửi ra được một chút mùi rất khó chịu trong mùi máu… Giống như mùi thối rữa trộn lẫn với mùi cháy khét.

“Lâm tiểu thư, chúng ta rời khỏi đây trước đi?” Nhân viên phục vụ chủ động lên tiếng, giọng điệu có chút lo lắng.

Ngân Tô liếc nhìn anh ta một cái, bật đèn pin lên, chiếu về phía kệ đựng đồ bên kia.

Dãy kệ đựng đồ xung quanh đổ ngang đổ dọc bởi trận đánh của nhóm người chơi với đám NPC nhưng những dãy kệ ở đằng xa vẫn còn thẳng hàng thẳng lối.

Ánh sáng từ đèn pin chiếu vào lối đi giữa những dãy kệ đựng đồ, chẳng có gì hết.

“Lâm tiểu thư, đi nhanh thôi.” Nhân viên phục vụ thúc giục Ngân Tô, “Nếu cô còn không đi thì sẽ không kịp nữa đâu.”

Ngân Tô cầm đèn pin soi lung tung, giọng điệu vẫn bình tĩnh như trước: “Tại sao lại không kịp?”

“Tôi là vì sự an toàn của cô, xin hãy nghe lời tôi.” Nhân viên phục vụ càng sốt ruột hơn.

Nếu không phải sợ tự mình bỏ chạy trước, Ngân Tô ở phía sau sẽ đâm một đao thì anh ta hoàn toàn không muốn thúc giục cô.

Nếu cô ta sẵn lòng ở lại chỗ này vĩnh viễn luôn thì càng tốt!!

“Anh thật tốt.” Ngân Tô cảm động nói: “Nhưng ngoài trừ là một người lương thiện thì tôi còn thích mạo hiểm nữa.”

Nhân viên phục vụ: “…”

Cô chết ở đây là tốt nhất!!

Ngoại trừ mùi máu tươi càng ngày càng nồng trong không khí thì mùi cháy khét trộn với mùi thối rữa khó ngửi cũng ngày càng nồng hơn.

Cuối cùng nhân viên phục vụ cũng không đợi được nữa, nhanh chóng bỏ chạy. Chỉ cần anh ta nhanh chân là có thể xuyên qua khu vực kệ đựng đồ, rời khỏi khoang chứa hàng.

Nhưng anh ta còn chưa chạy được hai bước thì đã bị Ngân Tô túm lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.