Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 255: Hiện thực · Thu hồi rác thải



Edit: Fang

Beta: Qing

Sức chiến đấu của thôn dân rất yếu, Ngân Tô đập còn đơn giản hơn chơi trò đập chuột, chẳng mấy chốc trên trên mặt đất đã có một đám người nằm cứng đờ.

Thôn dân vây đánh Ngân Tô cũng không nhiều, đa số thôn dân đều đi về phía ngôi nhà, không lâu sau từ trong ngôi nhà đã truyền ra tiếng đánh nhau và tiếng la hét.

Ngân Tô giải quyết thôn dân vây quanh người mình, đi về phía ngôi nhà, thôn dân đuổi theo sau cũng bị cô đập cho bất tỉnh ngã đầy đất.

Nhưng phần lớn thôn dân đã vào trong nhà.

Ngân Tô vừa đến cửa, quái vật tóc vẫn luôn giả vờ không tồn tại đột nhiên chui ra khỏi tóc cô, mấy chùm tóc vù vù điên cuồng kéo dài ra lao về phía mặt hông ngôi nhà.

“!!!”

Má!!

Ngân Tô vội vàng bắt lấy một chùm tóc lại, lôi nó trở về.

Quái vật tóc không hiểu, thò một chòm tóc ra, tạo thành hình dấu hỏi chấm trước mặt Ngân Tô. 

“…Đây là khẩu phần lương thực của anh em của mi, không được ăn!”

Quái vật tóc vung vẩy tạo ra một chuỗi dấu hỏi chấm trước mặt Ngân Tô, đồng thời nổi giận đùng đùng gầm gừ: “Tôi lấy đâu ra anh em? Dựa vào đâu mà nó được ăn, còn tôi lại không được ăn? Cô thiên vị!!”

Ngân Tô cười gằn: “Vì nó không ăn, ta và mi đều phải chết.”

Quái vật tóc: “???” Còn có thứ có thể áp chế cô luôn hả? Lúc không cho tôi ăn, không phải cô khí phách lắm sao?

Ngân Tô nhìn về phía vừa nãy quái vật tóc muốn đi, bắt đầu hưng phấn hỏi: “Ở bên đó đúng không?”

Quái vật tóc: “…”

***

***

Ngân Tô lách ra đằng sau ngôi nhà, ánh trăng không chiếu được tới chỗ này, dường như trong bóng đêm đang ẩn giấu thứ gì đó đáng sợ, gió thổi qua cũng mang theo cảm giác âm u lạnh lẽo.

Ánh mắt Ngân Tô lướt qua đống đồ linh tinh chồng chất lên nhau, cuối cùng rơi trên một cái giếng nước.

Cô vừa chuẩn bị đi qua bên đó thì bên trên đỉnh đầu đột nhiên “rầm” một tiếng, một người rời từ trên tầng xuống ngay trước mặt cô.

Chân tay tiếp đất, mặt tiếp xúc thân mật với mặt đất.

Ngân Tô nhìn thôi cũng thấy đau răng rồi.

Phùng Phi Phi thảm hại từ dưới đất bò lên, không ngờ lại chạm phải ánh mắt của Ngân Tô, rống to một tiếng theo bản năng: “Cô ở đây làm gì?”

“Xem anh…” Ngân Tô nhìn lên trên tầng: “Nhảy lầu?”

“…” Phùng Phi Phi mất mặt vì rơi xuống trước mặt Ngân Tô, cao giọng để che đậy sự xấu hổ của mình: “Không nhìn thấy chúng tôi bị thôn dân ô nhiễm vây công sao? Cô không tới giúp đỡ còn ở đây hóng hớt cái gì!”

Ngân Tô như là bừng tỉnh: “Anh cũng biết anh là trò hay cho tôi hóng à.”

Phùng Phi Phi: “…”

Sắc mặt Phùng Phi Phi chuyển thành màu gan heo, vừa định nói thì bỗng sau lưng vang lên tiếng xé nước rất nhỏ.

Giây tiếp theo, cơ thể anh ta bị một cỗ sức mạnh kéo lấy, bay ra đằng sau.

“Rầm ——”

Cả người Phùng Phi Phi rơi vào trong giếng nước.

Giếng nước không rộng nên khi Phùng Phi Phi rơi xuống bị kẹt mấy lần liền, nhưng luồng sức mạnh đó vẫn cứ kéo mạnh anh ta xuống, thậm chí anh ta còn nghe thấy tiếng xương cốt kêu răng rắc.

Nước giếng lạnh lẽo tràn vào mũi miệng anh ta, không biết vì sao mà cơ thể lại trở nên nặng trĩu, bắt đầu cảm thấy nghẹt thở. 

Không đúng…

Nhưng không đúng ở đâu, Phùng Phi Phi lại không nghĩ ra, giống như bị nước tràn vào não, lạnh lẽo nặng nề, thậm chí anh ta còn không nhớ là phải giãy giụa, chỉ có thể mặc cho cơ thể mình chìm xuống.

Anh ta chỉ cảm thấy mình cứ chìm xuống… Chìm xuống…

Dòng nước lạnh lẽo từ mũi miệng chảy vào trong cơ thể anh ta, anh ta đã hoàn toàn không thể hít thở.

Ngay lúc Phùng Phi Phi cảm thấy mình sắp chết đuối thì cơ thể nặng nề bỗng nhẹ hắn ra, trước mắt lại lần nữa xuất hiện ánh sáng.

Sau đó anh ta phát hiện mình đang nằm trên mặt đất ướt dầm dề, hai tay dùng sức bóp chặt cổ.

“…”

Là năng lực của con quái vật đó, anh ta hoàn toàn không rơi vào trong giếng nước… Cảm giác nghẹt thở lúc nãy cũng là tự anh ta làm ra.

Phùng Phi Phi nhìn xung quanh, lia mắt thấy cô gái cách đó không xa và quái vật bị cô ấn trên đất trông có vẻ rất thê thảm… Giây tiếp theo, con quái vật biến mất trong tầm mắt của anh ta.

Cô gái quay đầu nhìn qua, ánh trăng trong trẻo, lạnh lùng rơi trên trán cô, mạ lên cho cô một chút cảm giác lạnh lẽo, nhưng giọng nói lại vô cùng dịu dàng: “Làm sao đây, anh được người mà anh coi thường cứu rồi nè, như vậy không phải là bôi nhọ anh sao? Hay là anh tự sát đi? Như vậy ít ra còn có thể giữ được tấm thân trong sạch.”

“…”

Tuy không nhìn thấy vẻ mặt của cô nhưng đôi mắt chứa đầy ánh trăng lạnh lùng chẳng hiểu sao lại có chút rợn người.

Lúc này Phùng Phi Phi mới bắt đầu cảm thấy sợ hãi, con quái vật kia không có chút sức phản kháng nào trong tay cô…

Lúc trước mình đắc tội cô như vậy, cô sẽ không báo thù mình đấy chứ?

Ngay lúc Phùng Phi Phi lo lắng mình sẽ bị báo thù thì mấy người đội trưởng Quý và Trương Phàm đã đi tới.

Trương Phàm: “Thiện tiểu thư, quái vật đâu?”

Ngân Tô nhìn qua chỗ khác, không nhanh không chậm trả lời: “Đã bị tôi xử lý rồi.”

Bọn họ nhìn xung quanh, thi thể đâu? Không để lại chút mảnh vụn nào sao?

Quả thực có người chơi sở hữu kỹ năng thiên phú của có thể làm được điều này, bọn họ cũng không tiện hỏi thêm, sau khi nhận được thông tin quái vật quả thực chết rồi từ chỗ Phùng Phi Phi thì kết thúc đề tài này.

***

***

Phùng Phi Phi được người khác đỡ dậy, Trương Phàm nghiêm túc trừng cậu ta: “Phùng Phi Phi, tại sao vừa nãy cậu không nghe lệnh?”

Phùng Phi Phi giải thích: “Vừa nãy lúc đánh nhau với thôn dân, tai nghe của tôi bị rơi rồi, tôi không nghe thấy.”

“Cậu đợi bị xử phạt đi!” Trương Phàm hoàn toàn không tin lời nói của Phùng Phi Phi, vẻ mặt cạn lời.

“Tai nghe của tôi bị rơi thật.”

Tuy nhiên không ai nghe Phùng Phi Phi biện bạch.

Bọn họ bắt đầu dọn dẹp hiện trường, đứa trẻ mất tích được tìm thấy trong bụi cỏ cách hộ gia đình này không xa, không biết sao lại bất tỉnh, trên người có rất nhiều vết trầy xước, như thể bị người khác đè trên đất cọ xát.

Trên người cũng bị ô nhiễm, vả lại còn nghiêm trọng hơn những người khác một chút…

Hẳn là thời gian quái vật ở cùng với đứa trẻ này là lâu nhất, nó cố ý ô nhiễm cậu bé.

Chỉ là tại sao cậu bé ở trong bụi cỏ?

Ngân Tô chắp tay sau lưng, nhìn nhìn chỗ này rồi lại ngó ngó chỗ kia, giả vờ không biết gì hết.

Quái vật bắt cóc đứa trẻ uy hiếp cô, nên cô chỉ đành ra tay với cả hai… Bị đánh bị thương vẫn tốt hơn mất mạng chứ nhỉ?

Bọn họ không hiểu đứa trẻ xảy ra chuyện gì.

Ngân Tô lại nói chưa từng gặp đứa trẻ, lúc đó chỉ nhìn thấy quái vật, bọn họ cũng chỉ có thể nghĩ về hướng quái vật. 

Còn về những thôn dân bị lây nhiễm khác, phải sử dụng đạo cụ thanh trừ ô nhiễm mới dám thả bọn họ đi.

Nhưng bọn họ nhìn thấy những thôn dân bất tỉnh ngã ở bên ngoài thì có chút ngơ ngác. 

“Thiện tiểu thư, đây là… Do cô làm?”

“Ừ.”

Đổng Hưng Nghiệp: “Cô làm thế nào vậy?”

Lúc trước anh ta dùng bình phun sương đặc biệt cũng vô dụng, ra tay đánh ngất lại càng không được..

Ngân Tô giơ tay làm động tác gõ xuống: “Đánh ngất đó”

“…”

Đây là sự chênh lệch giữa người chơi cao cấp và bọn họ sao?

Sao bọn họ đánh không ngất?

Bây giờ những thôn dân trong phòng cũng chỉ bị bọn họ nhốt lại.

Thôn dân đã bị ô nhiễm, cho dù quái vật tử vong thì bọn họ cũng sẽ không lập tức khôi phục lại bình thường. Chỉ là mất đi chỉ thị của quái vật thì sẽ không liều mạng tiếp tục tấn công bọn họ nữa.

May mà lần này thôn dân bị quái vật sai khiến chỉ có khoảng trăm người, nếu vài ngày nữa trôi qua, nói không chừng thôn dân cả thôn đều sẽ bị nó khống chế.

Lúc tiểu đội 23 kết thúc công việc, Ngân Tô đứng ở ngoài nhìn.

Đội trưởng Quý cầm một bình nước qua, đưa cho cô: “Tối nay vất vả cho Thiện tiểu thư rồi.”

Ngân Tô lịch sự nhận lấy bình nước, nhưng không định uống: “Cầm tiền làm việc, không thể nói là vất vả.” Vả lại, tôi tới để thu hồi rác thải rồi sử dụng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.