Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 295: Hiện thực · Quá to gan



Edit: Fang

Beta: Pương

Ngày thứ ba.

Mới sáng ra Ngân Tô đã thấy trên thư mời xuất hiện một dòng địa chỉ, cô dựa theo địa chỉ tìm kiếm thì phát hiện ra đó là một tòa nhà còn chưa xây xong.

…Kẻ nhiều tiền thì ý tưởng cũng nhiều.

Ngân Tô tự trang điểm cho mình, mặc một bộ đồ thể thao rất bình thường, mang theo một chiếc túi, trông cô giống như một sinh viên đại học tràn đầy sức sống.

“Hôm nay mi ở nhà đi.” Ngân Tô ấn con quái vật tóc đang cố bò vào trong tóc cô vào lại trong ấm nước.

Khang Mại nói rằng lúc đi vào sẽ có kiểm tra, có thể phát hiện ra quái vật, không phải con người thì không được phép tham gia hội đấu giá.

Nếu không phải cung điện quái vật nào cũng ăn thì cô còn có thể nhét quái tóc vào trong cung điện.

Cung điện bây giờ đã rộng gần năm mươi mét vuông, trước đây cô đã cố gắng thương lượng với nó để nó không ăn quái vật ốc đồng. Nhưng nó căn bản không thèm để ý đến cô, chỉ cần cô dám bỏ vào, nó sẽ dám mở miệng ăn.

Ngân Tô cũng không thể làm gì được nó.

Có cáu không cơ chứ?

Quái vật tóc mắc bệnh lo âu nghiêm trọng khi phải chia ly, cả mái tóc đều mất đi độ bóng, nằm ủ rũ trên ấm nước: “Không có tôi thì ai bảo vệ cô, ai sẽ giúp cô đánh nhau đây!”

Ngân Tô im lặng: “Ta đi mua đồ chứ có phải đi cướp đồ đâu. đánh cái gì mà đánh.”

“Vì sao lại không cướp?” Quái vật tóc không hiểu: “Mua đồ không mất đồng nào chẳng lẽ không sướng sao?”

“Sướng.”

Quái vật tóc vểnh chòm tóc lênn: “Vậy cô mau dẫn theo tôi đi.”

Ngân Tô vô tình đáp lại: “Không.”

Chòm tóc kia của quái vật tóc lại ỉu xìu rủ xuống.

Ngân Tô đi ra ngoài, xe của Khang Mại cũng vừa tới. Hôm nay anh ta không mang theo tài xế mà tự mình lái xe. Chiếc xe hôm nay anh ta lái cũng không phải siêu xe mà là một chiếc xe bình thường rất dễ gặp ở trên đường.

Khang Mại ra vẻ rất có kinh nghiệm: “Nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì siêu xe quá bắt mắt.”

“Còn xảy ra chuyện ngoài ý muốn cơ à?” Sao nghe như thể anh ta đang chạy nạn ấy nhỉ.

Khang Mại chọn một trường hợp tương đối kinh điển: “Có một lần đấu giá, một người chơi bị để mắt tới, sau đó thì…”

Khang Mại không nói sau đó xảy ra chuyện gì nhưng chắc chắn không phải kết quả gì tốt.

“Lỡ như bị người ta để mắt tới thì cũng dễ dàng cắt đuôi bọn họ.” Phòng bệnh hơn chữa bệnh.

“Có lý.”

***

***

Một tiếng sau.

Khang Mại dừng xe ở một bãi đất trống, ở đây đã đậu rất nhiều xe, những chiếc xe này đều rất bình dân, chỉ có một vài chiếc siêu xe, thậm chí bên trong còn lẫn vào một chiếc xe taxi tồi tàn.

Rõ ràng là phần lớn người chơi đều biết, phải khiêm tốn mới có thể sống lâu.

Lúc này, sắc trời đã dần tối, phía xa là một tòa nhà màu xám trắng còn chưa xây xong.

Ngân Tô đeo khẩu trang, cùng Khang Mại đi về phía tòa nhà đang xây dở.

Toàn bộ tòa nhà đều bị phong tỏa, chỉ để lại một lối vào.

Ở lối vào còn có hai người đang canh giữ.

“Xin quý khách lấy thư mời ra.”

Khang Mại xác minh thân phận khá rắc rối, còn Ngân Tô thì lại không nghiêm ngặt như thế, chỉ cần xác định xem thư mời của cô là thật hay giả xong liền để cô đi vào.

Sau khi cô bước qua cánh cửa kia, vẻ tồi tàn trước mắt dần rút đi, thay vào đó là những tấm thảm mềm mại, đồ trang trí sang trọng cùng với mùi hương ngào ngạt bay bổng trong không khí.

Bên ngoài với bên trong là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Ngân Tô chưa trải sự đời quay sang hỏi Khang Mại: “Đây cũng là đạo cụ à?”

“Là kỹ năng.” Khang Mại trả lời.

Ngân Tô dò xét bốn phía: “Bọn họ có thể tiết kiệm chi phí thuê địa điểm, còn không cần nộp thuế.”

Khang Mại: “…”

Có vẻ đúng nhỉ.

Lần nào hội đấu giá cũng đều được tổ chức ở đủ mọi loại địa điểm cổ quái kỳ lạ… Không cần phí thuê địa điểm.

Trước kia đều nghĩ là do hội đấu giá muốn giữ bí mật hoặc là ra vẻ thần bí, nhưng bây giờ nghĩ lại thì thấy… Chẳng phải là để không cần tốn tiền thuê địa điểm tổ chức hay sao?

“Khang tiên sinh.” Người phục vụ mặc lễ phục từ cuối hành lang đi tới: “Phòng của anh đã chuẩn bị xong, xin mời đi theo tôi.”

Khang Mại gật đầu, ra hiệu cho người phục vụ dẫn đường.

Người phục vụ dẫn họ lên tầng hai, trên đường được gặp một vài vị khách khác, ai cũng đều bịt kín mít. 

Những người này cũng không giao tiếp gì với nhau mà chỉ vội vàng lướt qua.

Người phục vụ đưa họ tới tầng ba, mở một cánh cửa ra: “Khang tiên sinh, phòng của anh đây.”

Có một tấm bình phong lớn ngay trước cửa chính, vòng qua bình phong sẽ thấy một cửa sổ sát mặt đất cực lớn.

Tòa nhà này xây theo hình chữ nhật, chính giữa là địa điểm đấu giá ngày hôm nay.

Người phục vụ đưa một quyển sổ tới: “Khang tiên sinh, đây là danh sách vật phẩm đấu giá ngày hôm nay. Buổi đấu giá sẽ bắt đầu vào đúng bảy giờ.”

Khang Mại nhận lấy quyển số rồi đưa cho Ngân Tô, người phục vụ bây giờ mới nhìn tới cô gái đang mặc đồ thể thao, đeo khẩu trang.

Cô gái đã ngồi xuống, cúi đầu xem qua danh sách đấu giá, người phục vụ liền thu hồi ánh mắt: “Tôi xin phép ra ngoài trước, nếu ngài cần gì thì có thể bấm chuông.”

Khang Mại phẩy tay với người phục vụ.

Người phục vụ rời khỏi phòng rồi đóng cửa lại.

Ngân Tô lướt qua danh sách vật phẩm, danh sách có ghi đẳng cấp của đạo cụ cùng với chức năng đại khái và mức giá khởi điểm.

Trong đó chủ yếu là cấp B, sau đó là cấp A.

Đạo cụ cấp S chỉ có ba món, không có hình ảnh hay mô tả, chỉ có mức giá khởi điểm.

Hai cái có giá khởi điểm là 200 vạn, cái còn lại giá khởi điểm là 249 vạn.

“Bây giờ cô có bao nhiêu điểm tích lũy?” Khang Mại ngồi đối diện Ngân Tô: “Nếu không đủ thì phải lấy đạo cụ đi định giá. Có thể gửi đấu giá hoặc bán trực tiếp cho hội đấu giá. Nhưng bây giờ cô đang cần dùng gấp điểm tích lũy nên chỉ có thể chọn bán cho họ thôi.”

Ngân Tô đưa ba ngón tay lên.

Khang Mại to gan suy đoán: “Ba mươi vạn?”

Ngân Tô cảm thấy Khang Mại quá táo bạo, vô tình: “Ba ngàn.”

“???” Bao nhiêu cơ?

Khang Mại khiếp sợ nhìn Ngân Tô, ngoại trừ người chơi mới, anh ta chưa từng thấy ai có điểm tích lũy ít như vậy.

Cô cũng biết cách tiêu tiền thật đấy!!

Khang Mại thở dài, gọi nhân viên phục vụ đi vào đưa Ngân Tô đi thẩm định đạo cụ.

Nhân viên phục vụ cũng không thấy ngạc nhiên, trước khi buổi đấu giá bắt đầu, rất nhiều người chơi sẽ xem trước danh sách vật phẩm, nếu như phát hiện có đạo cụ mình cần mà không đủ điểm tích lũy thì sẽ mang đạo cụ khác đi định giá để đổi điểm tích lũy.

Thế nhưng hầu hết đạo cụ của người chơi đều chẳng có gì ra hồn, hoàn toàn không phù hợp với yêu cầu của họ.

Mặc dù cô gái này được Khang Mại đưa đến nhưng nhân viên phục vụ cũng không nghĩ cô có thể lấy ra đạo cụ gì tốt.

Tuy nhiên, nhân viên phục vụ vẫn kiên nhẫn nói: “Không biết quý khách cần định giá đạo cụ đẳng cấp gì?”

Những người này không phải người mà một người làm công ăn lương nhỏ bé như cô ta có thể đắc tội, còn về phần đạo cụ của khách có thể được nhận hay không cũng chẳng phải việc của cô ta.

Ngân Tô lướt qua danh sách đạo cụ của mình: “Cấp S.”

“???”

Cô ta có nghe nhầm không?

Nhân viên phục vụ nuốt nước bọt, thận trọng hỏi lại: “Xin lỗi, quý khách có thể nhắc lại đẳng cấp của đạo cụ được không?”

“Cấp S”

Nhân viên phục vụ: “!!!”

Nhân viên phục vụ nghĩ cùng lắm cô cũng chỉ có thể lấy ra được đạo cụ cấp A, không ngờ đối phương lại lấy ra đạo cụ cấp S. Lòng bàn tay cô ta đổ một lớp mồ hôi lạnh nhưng trong lòng lại vô cùng hưng phấn.

Đạo cụ cấp S đó…

Nhân viên phục vụ đã được huấn luyện nên dù kích động thì cô ta cũng vẫn nhanh chóng kiềm chế lại: “Rất xin lỗi, mong quý khách vui lòng đợi một lát.”

Khi nhân viên phục vụ rời khỏi phòng, Khang Mại khó hiểu hỏi: “Cô không có đạo cụ cấp A sao? Sao lại lấy đạo cụ cấp S?”

“Cấp S được nhiều điểm tích lũy hơn.”

Đạo cụ cấp A chưa chắc đã đủ để mua vật phẩm hôm nay cô muốn mua, mà cô cũng chỉ có một vài cái đạo cụ cấp A thôi nên phải tiết kiệm chứ, đúng không?

Khang Mại: “…” Không hiểu nổi hành vi của đại lão.

***

***

Nhân viên phục vụ nhanh chóng đưa một người phụ nữ mặc sườn xám tới, bộ sườn xám sẫm màu trông có chút đứng tuổi nhưng mặc trên người phụ nữ lại toát ra khí chất ung dung hoa quý.

“Ông chủ Khang, lâu rồi không gặp.” Hỷ Ngô cười dịu dàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.