Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 301: Hiện thực · Thuộc tính chiếm đoạt



Edit: Fang

Beta: pương, Thanh Ngọc

“Triệu tiểu thư, lần sau lại tới nhé.” Hỉ Ngô đưa một tấm danh thiếp cho Ngân Tô: “Đây là phương thức liên lạc cá nhân của tôi, nếu cô cần gì thì chỉ cần gọi điện thoại cho tôi, tôi có thể phục vụ tận nhà.”

“Tất nhiên.” Sau khi Ngân Tô nhận lấy liền trực tiếp đưa cho Khang Mại. 

Khang Mại cũng rất phối hợp mà cất đi.

Hỉ Ngô: “…”

Cô thận trọng thật đấy.

Một tấm danh thiếp mà thôi.

Biết bao nhiêu người muốn phương thức liên lạc cá nhân của cô ta mà còn không được đâu đấy!!

Hỉ Ngô lại nhìn Khang Mại một cái, không hiểu nổi cái dáng vẻ anh ta làm đàn em cho người khác là ý gì, rất muốn hỏi thử cô gái này lai lịch thế nào, nhưng nghĩ lại chắc hẳn tên to con này sẽ không nói, chỉ đành từ bỏ.

***

***

Hỉ Ngô rất có tinh thần làm dịch vụ sau bán hàng, sợ bọn họ bị theo dõi, cố ý sắp xếp một lối ra khác cho bọn họ, đồng thời gọi người lái xe của Khang Mại tới. Bởi vậy lúc rời đi hai người không hề gặp phải bất kỳ trở ngại nào.

“Hình như phía sau có một chiếc xe đi theo chúng ta.” Khang Mại lái được một đoạn thì phát hiện phía sau có một chiếc xe vẫn luôn đi theo.

Ngân Tô nhìn gương chiếu hậu: “Muốn cướp của chúng ta?”

“Chưa chắc.” Khang Mại bắt đầu tăng tốc, sau khi chắc chắn chiếc xe phía sau cũng tăng tốc theo thì nói: “Nói không chừng là muốn giết chúng ta đấy.”

Xã hội hiện đại cũng không hòa bình như vậy. 

Hội đấu giá chỉ phụ trách sự an toàn trong địa điểm của bọn họ.

Nếu xảy ra chuyện gì sau khi ra ngoài thì không thuộc sự quản lý của bọn họ.

Khang Mại không biết là có người cố ý theo dõi bọn họ hay là đối phương chỉ muốn lựa chọn ngẫu nhiên một đối tượng gây án.

“To gan thế.” Ngân Tô nhịn không nổi mà cười lên: “Tôi thích những người bạn to gan… Anh lái nhanh như vậy làm gì?”

Tuy cô rất yêu quý những người bạn nhỏ hoạt bát, nhưng người chạy tới làm phiền thì cũng đừng trách cô không khách sáo.

Dù sao thì cô vẫn còn một con quỷ chết đói cần phải nuôi đây này.

“Cắt đuôi bọn họ đi.”

Có lẽ Khang Mại từng được bồi dưỡng ở núi Haruna, cái trình tổ lái ai nhìn thấy cũng phải thốt lên một tiếng “đỉnh”.

Chiếc xe phía sau theo sát không rời, lúc này xe trên đường không nhiều nên mãi mà Khang Mại vẫn chưa cắt đuôi được chiếc xe phía sau.

Nhưng sau khi vào đường chính, dòng xe trở nên đông đúc hơn, chẳng mấy chốc Khang Mại đã hòa vào trong dòng xe, cắt đuôi chiếc xe kia.

Anh ta lái xe vào trong một con hẻm, bảo Ngân Tô xuống xe, bên cạnh có một chiếc xe tương tự đang đỗ, hai người đổi xe rời đi.

Dù chiếc xe đó có bị người khác tìm thấy thì cũng không tra ra được cái gì.

“Anh chuẩn bị cũng khá chu toàn đấy.” Ngân Tô cảm thán.

“Muốn sống thì cũng nên chuẩn bị nhiều một chút, nếu không thì chết thế nào cũng không biết.” Người ta có câu “thỏ khôn đào ba hang”, anh ta không chỉ chuẩn bị một chiếc mà còn chuẩn bị hẳn mấy chỗ để đổi xe.

Ngân Tô lặng lẽ cho anh ta một like.

Người sống lâu hoặc là vô cùng mạnh, hoặc là vô cùng chó.

Hiển nhiên Khang Mại có cả hai.

***

***

Ngân Tô nhìn ánh đèn neon lung linh vụt qua bên ngoài cửa sổ xe, thời gian lúc này vẫn chưa tính là muộn, người đi trên đường không ít.

Tuy có trò chơi kinh dị treo trên đầu nhưng những người này vẫn sống rất vui vẻ.

Với người bình thường mà nói, chỉ cần ngày nào chưa tiến vào trò chơi thì bọn họ vẫn có thể trải qua cuộc sống bình thường. 

Ngân Tô thu hồi ánh mắt, lấy viên tinh thạch có thuộc tính ra, nhìn bề ngoài thì không có gì khác biệt, đều đen sì.

【Tinh thạch có thuộc tính: Một viên tinh thạch có thuộc tính đặc biệt, có thể dùng để thăng cấp đạo cụ bất kể cấp bậc.】

Ngân Tô: “???”

Lời giới thiệu không giống viên của cô lắm, không có hai câu phía sau.

Nhưng đều có thể dùng để thăng cấp đạo cụ bất kể cấp bậc.

Hơn nữa nó không nhắc nhở là cần thợ rèn, phần giới hạn sử dụng chỉ có đúng một câu mơ hồ “Xin tự mày mò”.

Có lẽ trước đây cô nghĩ sai rồi.

Đối với bản thân đạo cụ mà nói, tinh thạch có thuộc tính và không thuộc tính không có sự khác biệt, đều có thể dùng để thăng cấp.

Có không thuộc tính… Có lẽ là chỉ bản thân tinh thạch có đặc tính nào đó?

Sau khi dùng để thăng cấp đạo cụ, có lẽ đạo cụ cũng sẽ có năng lực này.

“…”

Nghĩ như vậy, hình như viên tinh thạch phi thuộc tính của cô có chút rác rưởi rồi. 

Làm người không thể xui xẻo như thế chứ!!

Ngân Tô nhìn không ra viên tinh thạch có thuộc tính trong tay mình có đặc tính gì, có lẽ cần phải có thợ rèn mới có thể phân biệt?

Ngân Tô vân vê viên tinh thạch, suy tư một lát, sau đó nói với Khang Mại: “Đi tìm Bồ Thính Xuân trước đã.”

Khang Mại: “Tinh thạch có vấn đề?”

Ngân Tô lắc đầu: “Qua đó trước đi.”

Cô cảm thấy có một số thứ, người chơi bình thường không thể nhìn thấy, phải cần người chuyên nghiệp.

“Được.”

***

***

Trong tòa nhà của Khang Mại, trừ chuyện không làm việc nghiêm túc thì bên trong cái gì cũng có, chỗ ở, nhà ăn, chỗ nghỉ ngơi vui chơi, muốn gì có nấy.

Lúc bọn họ qua đó, Bồ Thính Xuân đã chuẩn bị đi ngủ. 

Bồ Thính Xuân mặc váy ngủ màu hồng, được gọi tới phòng họp, trên đầu còn đeo một cái băng đô tai thỏ màu hồng, trông có chút ngốc.

Nhưng khi nhìn thấy Ngân Tô, đôi mắt Bồ Thính Xuân hơi sáng lên, nhưng sau đó lại cúi đầu xuống, kĩ năng của cô ấy còn chưa nghiên cứu ra thành quả gì…

Cô sẽ không bảo mình thăng cấp đạo cụ đấy chứ?

Làm hỏng thì phải làm sao…

Bồ Thính Xuân cúi đầu, quấn quấn ngón tay vào dây lưng váy ngủ, áy náy không thôi.

“Thính Xuân đi ngủ rồi hả?” Khang Mại hỏi một câu.

“Dạ… Hôm nay có hơi mệt nên muốn ngủ sớm chút.” Bồ Thính Xuân khẽ trả lời. 

“Thế thì làm phiền cô rồi.”

“Không có không có…” Hai tay Bồ Thính Xuân xua xua trước ngực: “Tôi không buồn ngủ chút nào, có chuyện gì cần tôi làm, ông chủ cứ việc nói.”

Khang Mại: “…”

Ngân Tô: “…”

Coi đứa nhỏ này bị dọa kìa.

Khang Mại cũng rất bất lực, trước đây Bồ Thính Xuân ở Tri Thiên Hạ bị bóc lột quá tàn nhẫn, thấy ai cũng cẩn thận dè dặt nên nhất thời hiện tại vẫn chưa thay đổi được tật xấu này.

Tính cách thế này… Về sau sao anh ta kiếm tiền được.

Xem ra không thể để khách hàng gặp cô ấy trực tiếp… Thiết lập hình tượng cho cô ấy, tìm người đại diện chuyên phụ trách giao tiếp là được.

Chỉ trong mấy giây mà Khang Mại đã nghĩ xong sau này phải đóng gói Bồ Thính Xuân như thế nào rồi. 

Ngân Tô cũng không nói nhảm nữa, lấy viên tinh thạch mới giành được ra: “Cô xem thử giúp tôi viên tinh thạch này.”

“???”

Bồ Thính Xuân không biết Ngân Tô muốn bảo mình xem cái gì, nhưng cô ấy vẫn cầm lấy viên tinh thạch. 

Bồ Thính Xuân nắm viên tinh thạch: “Cô muốn tôi xem cái gì?”

“Cô nói xem nó có gì khác với viên lần trước không?”

Bồ Thính Xuân rũ mắt nhìn tinh thạch trong tay một cái, thì thầm nói: “Có lẽ cần phải vào không gian rèn đúc, như này tôi không phân biệt được.”

“Ừ.”

Lần nữa tiến vào không gian rèn, Ngân Tô phát hiện nơi này đã rộng hơn một chút, ngay cả bể nham thạch trên tường cũng rộng hơn một chút.

Bồ Thính Xuân tiến vào không gian rèn đúc liền bắt đầu phân tích viên tinh thạch.

“Viên lần trước cô mang tới không có thuộc tính, viên này có.” Bồ Thính Xuân nhanh chóng đưa ra kết luận.

“Thuộc tính gì?”

“Chiếm đoạt.”

Ngân Tô nhướng mày: “Chiếm đoạt?”

Bồ Thính Xuân gật đầu: “Hai viên tinh thạch đều có thể giúp đạo cụ thăng cấp, hai viên này không có sự khác biệt quá lớn. Chỉ là viên tinh thạch sở hữu đặc tính ‘chiếm đoạt’ có thể giúp đạo cụ cũng sở hữu đặc tính chiếm đoạt. Nếu có thể dùng trên vũ khí vốn sở hữu đặc tính chiếm đoạt thì hiệu quả sẽ tăng lên gấp bội. Nếu là những loại đạo cụ khác thì có lẽ hiệu quả sẽ không tốt được bằng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.