Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 303: Hiện thực · Một chiếc xe trống



Edit: Fang 

Beta: pương, Thanh Ngọc

Dù sao trước kia gặp anh Giang, cô đều tự mình chạy đến công viên gần Cục điều tra.

“Mời đi lối này.” Nghiêm Nguyên Thanh dẫn Ngân Tô đến trước cửa chính quẹt thẻ, cửa mở ra: “Xin mời.”

Ngân Tô đi vào ba cánh cửa liên tiếp, trên đường còn đi qua một số tòa nhà, nhưng đều trông rất bình thường. 

Tuy nhiên khi cô bước qua cánh cửa thứ tư, cảnh sắc trước mắt đã thay đổi, tòa nhà đối diện cô ánh lên ánh sáng lạnh của kim loại, giống như từ xã hội hiện đại bỗng xuyên tới thời đại khoa học viễn tưởng.

Ngẩng đầu nhìn lên trên, mơ hồ có thể thấy ánh sáng giao thoa đang lơ lửng trên không trung, giống như một cái lồ ng bao phủ nơi này.

“!!!” Wow!

Ngân Tô quan sát xung quanh: “Mấy người làm nơi này giống cái lồ ng chim nhỉ.”

Nghiêm Nguyên Thanh cười dịu dàng: “Nơi này là tổng bộ Cục điều tra, lưu trữ rất nhiều vật phẩm nguy hiểm, đương nhiên phải tăng cường phòng ngự.”

“Ồ.”

Nghiêm Nguyên Thanh đưa Ngân Tô đi lấy ‘hàng’, sau vô số lần xác minh, cuối cùng cũng tiến vào nơi lưu trữ ‘hàng hóa’.

Cả đoạn đường này Ngân Tô không gặp phải người nào, dường như Nghiêm Nguyên Thanh cố ý tránh việc khiến cô đụng mặt với những người khác.

“Tô tiểu thư, đồ cô cần.” Nghiêm Nguyên Thanh mở một cái hòm đặc chế ra.

Ngân Tô cũng không quan tâm chất lượng thế nào, trực tiếp ném vào trong cung điện, dù sao thì quỷ chết đói cũng không kén chọn.

Nghiêm Nguyên Thanh thấy cái xác biến mất, rất ung dung đóng hòm lại.

Đội trưởng đã ký hợp đồng với cô, cô không được lấy xác làm bất kì thí nghiệm nào, cũng không được giao xác cho người khác, càng không được để bất kì sinh vật sống nào ngoại trừ cô được tiếp xúc với xác quái vật.

“Mấy người đã từng vào phó bản chưa?”

Nghiêm Nguyên Thanh sững sờ, không ngờ Ngân Tô sẽ chủ động hỏi: “Tô tiểu thư đang nói tới phó bản ‘Thị trấn Ma Quỷ’ đúng không?”

“Ừ.”

“Chưa từng. Chúng tôi không thể tiến vào phó bản tử vong bằng cách trước đây.” Bây giờ bọn họ đang sầu muộn vì chuyện này. 

Không vào được phó bản tử vong thì chỉ có thể trơ mắt nhìn phó bản tử vong tùy tiện kéo người vào…

“Những người ra khỏi phó bản tử vong thì sao? Có phải trên người bọn họ đều có vết thương thật không?”

Nghiêm Nguyên Thanh cũng đã nhìn thấy tin tức trên diễn đàn.

Ngân Tô hỏi như vậy, chắc hẳn cũng đã nhìn thấy nội dung trên diễn đàn.

“Đúng vậy, sau khi ra ngoài, tình thần của những người chơi đó đều không được bình thường, nói xằng nói bậy, sau đó nhanh chóng tự sát. Có người thì mang theo vết thương… Chúng tôi hoài nghi ảnh hưởng của phó bản này sẽ lan rộng tới thế giới thực.”

Nói không chừng, nếu thời gian dài không ai qua ải, phó bản này sẽ đổ bộ xuống thế giới hiện thực giống như khu vực bị ô nhiễm trước đây.

Anh Giang muốn lôi kéo Tô tiểu thư, tất nhiên Nghiêm Nguyên Thanh không cần thiết phải che giấu manh mối nên anh ta nói hết những manh mối bọn họ thu thập được trong khoảng thời gian này cho Ngân Tô. 

Ngân Tô hỏi mấy vấn đề này xong thì không nói thêm gì nữa.

Nghiêm Nguyên Thanh rất muốn cô tham gia vào hành động tiến công lần này… Cô đã vượt qua nhiều phó bản tử vong như vậy, chắc chắn có thủ đoạn mà bọn họ không biết. 

Nhưng Nghiêm Nguyên Thanh cũng biết Giang Kỳ đã từng hỏi cô về chuyện này, cô không đưa ra câu trả lời rõ ràng, bây giờ bọn họ cũng chưa tìm được cách để tiến vào phó bản.

Anh ta không nhất thiết phải hỏi lại lần nữa.

Hơn nữa, cứu người bình thường cũng không phải trách nhiệm của cô.

Đây là trách nhiệm của Cục điều tra bọn họ.

***

***

Xác lưu trữ ở dưới lòng đất, Ngân Tô đi lên bằng thang máy, vừa ra khỏi cửa thì nhìn thấy có một nhóm người vội vội vàng vàng đi từ quảng trường nơi xa về phía bên này.

Bọn họ khiêng mấy cái cáng, trên cáng phủ vải trắng, trông nấy cũng vô cùng nhếch nhác, vẻ mặt đau buồn.

Ánh mắt Ngân Tô dừng lại trên người Quý Châu được người khác đỡ ở phía sau đội ngũ.

Xui xẻo thật, lại gặp phải người này.

Ngân Tô sờ sờ khẩu trang trên mặt.

Nghiêm Nguyên Thanh cũng nhìn thấy người bên đó, hơi cau mày: “Tô tiểu thư, cô đợi một lát.” Nói xong liền trực tiếp đi qua bên đó.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Anh Nguyên Thanh…” Có người nghẹn ngào: “Hôm nay chúng em nhận được một vụ báo án, có người bị giết ở tòa Lăng Nguyệt, trị số ô nhiễm còn sót lại ở hiện trường rất cao, chúng em qua đó…”

Tòa Lăng Nguyệt là khu biệt thự cao cấp.

Nhà bị giết lúc đó đang mở tiệc chiêu đãi khách khứa, kể cả những người khách đó cũng không một ai chạy thoát.

Sau khi bọn họ nhận được tin đã lập tức tới hiện trường, phong tỏa hiện trường rồi bắt đầu điều tra.

Ai ngờ…

“Khi đó đúng lúc em đang ở ngoài cửa, vẫn chưa đi vào, cũng không biết tại sao lại phát nổ… Đợi đến khi em hồi thần lại thì mọi người…”

“Phản ứng đầu tiên của chúng em là đi vào cứu người, kết quả lại phát nổ lần thứ hai… Đội trưởng Quý của bọn họ cũng bị thương rồi.”

Nghiêm Nguyên Thanh nhíu mày, anh ta nhìn thoáng qua người bị thương: “Mọi người đi điều trị trước đi.”

***

***

Ngân Tô cách khá xa, chỉ loáng thoáng nghe thấy ‘tòa Lăng Nguyệt’ với ‘nổ’ gì đó.

Nghiêm Nguyên Thanh nhanh chóng quay lại: “Tô tiểu thư, tôi đưa cô ra ngoài trước.”

Ngân Tô cũng không hỏi gì, đi ra ngoài theo Nghiêm Nguyên Thanh. 

Nghiêm Nguyên Thanh đưa Ngân Tô tới cửa, lịch sự hỏi có cần cử xe đưa cô về hay không, sau khi bị Ngân Tô từ chối thì anh ta lại nói thêm hai câu xã giao rồi vội vã trở về.

Ngân Tô ngồi trên xe điện công cộng của mình, lấy điện thoại ra tìm kiếm tòa Lăng Nguyệt. 

Tòa Lăng Nguyệt là khu biệt thự, tọa lạc tại vùng đất hoàng kim của thành phố Lan Giang, người có thể sống ở đó không phú thì quý.

Trên mạng tạm thời không có tin tức liên quan đến tòa Lăng Nguyệt. 

Ngân Tô cất điện thoại, lái xe rời đi.

Ngân Tô về nhà trước, đợi trời tối rồi mới ra ngoài, cô muốn đi làm một thí nghiệm. 

Ngân Tô chọn một trạm xe buýt, lấy đồng vàng ra.

【Có sử dụng đồng vàng để khởi động phó bản hay không? Có/Không】

Ánh đèn trên đường bắt đầu lụi tắt sau khi Ngân Tô ấn vào ‘có’, giống như lần trước, sau khi bóng tối bao phủ, sương mù dần trở nên dày đặc. 

Bảng thông tin của trạm xe buýt xuất hiện nội dung mới.

【Đường 1414 —— Bệnh viện Anh Lan】

【Đường 1004 —— Khu vui chơi Thiên Đường】

Đồng vàng này là đồng lần trước cô từng dùng, trước mắt chỉ có hai lựa chọn… Một đồng vàng có thể dùng ba lần?

Ngân Tô không lựa chọn tuyến đường mà lấy đồng vàng khác ra, nhưng được nhắc nhở không thể sử dụng. 

Xem ra không thể thay đổi.

Thế nếu cô không lựa chọn tuyến đường thì sẽ xảy ra chuyện gì?

Lãng phí một cơ hội hay là cưỡng chế tham gia một phó bản?

Ngân Tô đứng đợi ở trạm xe buýt, mười phút sau, chẳng xảy ra chuyện gì hết, không nhắc nhở cô lựa chọn, cũng không cưỡng ép kéo cô vào trò chơi. 

“…”

Chẳng lẽ không lựa chọn thì để cô đợi ở đây mãi?

Thời gian ở trạm xe buýt trôi bình thường, nếu cô không lựa chọn thì sẽ bị nhốt ở đây.

Trừ khi người chơi không muốn sống nữa, muốn ở đây kéo dài tới chết…

Ngân Tô nảy ra một ý tưởng, lấy thẻ tài xế lái xe buýt ra.

Cô vừa lấy ra thì trước mặt liền nhảy ra một dòng thông tin.

【Kiểm tra được hôm nay cô chưa làm đủ 6h, xe buýt đã được phái tới, vui lòng đợi trong giây lát.】

Năm phút sau, Ngân Tô nhìn thấy một chiếc xe buýt quen thuộc lái ra khỏi sương mù dày đặc. 

Đường 1444… Một chiếc xe trống.

Ngân Tô nhìn bảng thông tin của trạm xe buýt một cái, tuyến đường đã biến mất. 

Ngân Tô lên xe buýt, ngồi vào ghế lái, khởi động xe, bắt đầu làm việc. 

Lúc này không có một hành khách nào trên xe, Ngân Tô lái dựa theo tuyến đường, chẳng mấy chốc đã đón được hành khách đầu tiên. 

Hành khách trông hình thù kỳ quái, nhưng vừa nhìn thấy Ngân Tô trên buồng lái thì đã quay đầu muốn chạy ngay lập tức chỉ sau vài giây sững sờ.

Ngân Tô bảo quái vật tóc kéo cậu ta trở lại: “Nhìn thấy tôi cậu chạy cái gì? Tôi đáng sợ lắm à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.