Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 337: Thị trấn Ma Quỷ (34)



Edit: Niên

Beta: Alva

“…” Cô bé cảm thấy Ngân Tô đang làm khó mình, khi cô bé sinh ra, thị trấn đã bị nguyền rủa hơn bốn mươi năm nên cô bé không biết Elena trông như thế nào.

“Tôi từng nhìn thấy linh mục… linh mục xem một bức ảnh cũ, tôi nhìn thấy tên “Elena” ở mặt sau của bức ảnh.”

Ngân Tô nhìn con quái vật đang nói, khen ngợi: “Nhìn đi, cái này gọi là sức mạnh của quần chúng.”

Ngân Tô vội vàng đứng dậy: “Chúng ta đến nhà linh mục nhìn xem.”

“…”

Cô không thể tự đi một mình được à?





Nhà của linh mục vẫn còn nguyên hiện trạng, Ngân Tô đi theo đám quỷ nhỏ lên lầu, tìm thấy một tấm ảnh cũ trong căn mật thất cũ ở trong phòng.

Giấu rất kỹ!

Bức ảnh cũ có màu đen trắng.

Bối cảnh giống như ở trang viên gia tộc Wales, trong ảnh toàn là nam giới, chỉ có một người phụ nữ ngồi ở giữa, chiếc khăn quàng cổ che đi nửa khuôn mặt, nửa khuôn mặt lộ ra quả thực rất đẹp.

Ngân Tô lật bức ảnh lại, nhìn thấy dòng chữ ở mặt sau – Gửi Elena thân yêu của tôi.

Nhóm quỷ nhỏ có lẽ đã nhận ra rằng mình cần phải lấy lòng Ngân Tô nên chủ động đưa ra manh mối: “Linh mục còn giấu thứ gì đó ở đó.” 

“Cái gì?”

“Em không biết, là một cái hộp. Ông ta đã đến đó lúc nửa đêm rồi giấu nó đi.”

Ngân Tô đi đến bên dưới của cái cây, quét mắt nhìn một cái, lần trước cô tới, số lần làm việc thiện không đủ, phải tự thân vận động để lục soát, trừ phi cô đã ăn no căng, bằng không thì không thể đào vật trong sân kia…

Ngân Tô đi xuống cầu thang, yêu cầu những đứa trẻ tìm dụng cụ rồi bắt đầu chỉ đạo chúng đào.

Sau khi đào đến độ sâu gần một mét, Ngân Tô nhìn thấy một chiếc hộp sắt — một chiếc hộp sắt bình thường.

Hộp sắt đã bị khóa, Ngân Tô rút ống thép ra cạy mở.

Bên trong hộp sắt là một chiếc túi vải, bên trong có mấy mảnh giấy cũ được gấp lại, trên đó viết chữ gì đó rất khó hiểu.

Không thành vấn đề, thuật giám định lo được.

[Sách Phù thủy – Mảnh vỡ]

Phép thuật phù thủy?

Ngân Tô nhìn kỹ — vẫn không hiểu.

Ngân Tô bỏ cuộc, cô hỏi nhóm quỷ nhỏ kia về mảnh giấy: “Các em đã nhìn thấy thứ này ở nơi nào khác chưa?”

Vì nó là một mảnh của cuộn giấy nên chắc chắn còn có những mảnh khác.

Các cư dân sẽ sử dụng một số phép thuật để củng cố phong ấn của quỷ dữ, những điều cần học hỏi từ điều này.

Lời nguyền… Sách phù thủy… Đây có phải là chìa khóa để vượt qua phó bản trò chơi không?

“Em đã nhìn thấy nó…”

“Em cũng đã nhìn thấy nó.”

“Bố em có.”

Vài con quỷ nhỏ nói rằng chúng đã từng nhìn thấy những thứ tương tự.

Ngân Tô cất cuộn giấy bị hỏng đi, giơ tay lên với nụ cười trên khuôn mặt, nói: “Vậy chúng ta đi tìm kho báu thôi.”





Phía đông của thị trấn.

Ôn Du và An Vân đỡ nhau trốn vào trong căn nhà bỏ hoang, tay An Vân run rẩy lấy ra một đạo cụ giống như một tấm màng trong suốt bao bọc hai người lại.

“Cạch cạch…”

Tiếng bước chân dồn dập bên ngoài truyền đến từ xa đến gần.

Tiếng bước chân dừng lại bên ngoài ngôi nhà, tiến lại gần họ.

Ôn Du lấy một bàn tay đầy máu che miệng, ngừng thở, tay còn lại giữ chặt cánh tay An Vân mới không đến nỗi ngã xuống đất.

An Vân cũng không khá hơn là bao, cơ thể run rẩy nhìn ra ngoài tấm màng.

Một cái bóng từ bên ngoài chiếu vào, tựa như đang nhìn vào bên trong. Nó chỉ cách tấm màng một mét, bình thường là có thể nhìn thấy.

Nhưng đây là đạo cụ ẩn giấu nên bên ngoài không thấy được.   

Nó nhìn quanh một lúc, tiếng bước chân dần dần đi xa.

Mãi đến khi bên ngoài không còn nghe thấy âm thanh nào nữa Ôn Du mới buông bàn tay đang che miệng ra, bật khóc: “Anh… anh trai.”

An Vân hé đôi môi khô khốc, cuối cùng lại không thốt ra được một chữ..

Ôn Du che mặt, nước mắt thấm vào máu khô trên tay, hóa thành huyết lệ rơi xuống.

“Tôi đã giết anh ấy… Tôi đã giết anh ấy…”

An Vân không biết phải nói gì, lạnh lùng lẩm bẩm: “Tình hình lúc đó không thể trách cô được.”

“Sao tôi có thể…” Ôn Du nghẹn ngào sau khi dừng một chút: “Tôi phải quay lại tìm anh ấy, có thể anh ấy vẫn chưa chết!”

An Vân kéo cô ta lại: “Ôn Du, nguy hiểm lắm.”

“Không…” Ôn Du lắc đầu, chống người đứng dậy, nói với An Vân: “Tôi tự trở về, cô có thể đi tìm chỗ trốn.” 

“Ôn Du!”

Ôn Du chạy ra ngoài ngôi nhà, quay trở lại hướng họ đã xuất phát.

Cô ta nhanh chóng nhìn thấy nơi xảy ra tai nạn, nhưng trên mặt đất chỉ có một vũng máu, không có thi thể của Ôn Thần Hạo.

Không nhìn thấy thi thể, Ôn Du chỉ cảm thấy vui mừng và may mắn: “Anh ấy nhất định vẫn còn sống… Tốt quá!” 

“Ôn Du, chúng ta phải rời khỏi nơi này.” An Vân vẫn đi theo.

“Không, tôi muốn tìm anh trai tôi.” Ôn Du hất An Vân ra, đột nhiên quay đầu nhìn cô ta, khuôn mặt đẫm máu của cô ta có chút hung dữ: “Anh trai tôi còn chưa chết, sao cô lại ngăn cản tôi tìm anh ấy?”

An Vân bị hất ra, cô loạng choạng, sửng sốt một lúc: “Cái… cái gì?”

Đôi mắt Ôn Du đầy tia máu, cô ta nhìn chằm chằm vào An Vân, lớn tiếng: “Cô có âm mưu gì đúng không? Cô cố ý không cho tôi đi gặp anh trai tôi?”

“…”

Ngực An Vân phập phồng liên tục, cô ta liếc nhìn thấy mắt Ôn Du đỏ hoe, thấy không đúng lắm, không muốn dây dưa thêm nên liền quay người bỏ chạy.

Mỗi người trong số họ đều bị ô nhiễm.

An Vân nghĩ hẳn là vì những bông hoa trong lễ tang kia, thứ tự tặng hoa không quan trọng, quan trọng là hoa…

Ô nhiễm sẽ khiến họ bị ảo giác.

Trước đó, họ đã ở bên ngoài chờ đợi, quan sát. Sau khi bà cụ rời đi, bọn họ lẻn vào nhà bà cụ, tìm Ôn Thần Hạo đã biến mất.

Khi vào căn nhà nhỏ đó, họ không tìm thấy Ôn Thần Hạo mà tìm thấy một tầng hầm.

Ôn Thần Hạo nằm bất tỉnh dưới tầng hầm.

Họ chật vật đưa Ôn Thần Hạo ra ngoài, cố gắng tìm một nơi chờ Ôn Thần Hạo tỉnh lại, ai ngờ người mà họ đang giúp đỡ lại đột nhiên trở nên hung dữ, xa lạ, tấn công họ.

Khi Ôn Du đang chống trả, cô ta đã đâm trúng con quái vật, nhưng… người ngã xuống đất không phải con quái vật đó mà là Ôn Thần Hạo.

Ôn Du đã giết Ôn Thần Hạo. Cô ta đã quá kích động nên mới khiến tình trạng ô nhiễm trở nên tồi tệ hơn. Cô ta sẽ sớm sinh ra những ảo giác mới… Có thể sẽ biến mình thành quái vật.

Ôn Du không đuổi theo, khiến An Vân chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.

Cô ta chạy được một khoảng, thực sự không còn bao nhiêu sức lực, tốc độ dần dần chậm lại, cuối cùng dừng lại, ôm đầu gối th ở dốc.

“An Vân.”

“…”

Toàn thân An Vân lạnh buốt, cô ta cứng đờ đứng thẳng, chậm rãi quay đầu lại.

Ôn Thần Hạo chạy về hướng bên này, anh ta cũng rất xấu hổ, nhưng ngực lại sạch sẽ, không có một chút máu.

Giọng nói của Ôn Thần Hạo đầy lo lắng: “Tại sao cô lại ở một mình? Ôn Du đâu?”

An Vân không biết người trước mặt có phải là ảo giác không, cô ta chỉ có thể hét lên: “Đừng đến đây!!!”

Ôn Thần Hạo dừng lại, cau mày nhìn cô: “An Vân?”

“Cô ấy… cô ấy ở trong phòng đá đằng kia.” An Vân vừa lùi lại vừa nói: “Anh đừng đi theo tôi!”

An Vân tiếp tục chạy về phía trước, cô ta không dám dừng lại.

Dường như không có ai chạy theo.

Đó thật sự là Ôn Thần Hạo sao?

Anh ta đi tìm Ôn Du sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.