Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 361: Hiện thực · Kinh doanh xuyên quốc gia



Edit: Fang

Beta: pương

Sau khi trường học chính thức khai giảng, mỗi ngày Ngân Tô đều đi học tan học đúng giờ, thời gian trôi qua vô cùng dư dả.

Ngân Tô nhìn thấy Phó Kỳ Kỳ vào ngày đi học thứ năm, cô ta ăn cơm với bạn cùng phòng ở nhà ăn, tuy vẫn có chút trầm lặng ít nói nhưng đã tốt hơn trước đây rất nhiều.

Đoán chừng là không muốn chết nữa.

Ngân Tô chọn một vị trí ở góc, chỉ cần Phó Kỳ Kỳ không đi về phía này thì sẽ không thấy cô.

Đối với Ngân Tô mà nói, âm thanh ồn ào xung quanh là một kiểu náo nhiệt và yên bình. 

Nhưng trong sự yên bình này cũng có một số lời đối thoại không tốt đẹp cho lắm ——

“Nghe nói chuyên ngành đặc biệt sẽ mở lớp cho người bình thường, các cậu có muốn đi đăng ký không?”

“Cậu nghe được tin tức từ đâu thế?”

“Cái này thì cậu đừng quan tâm, tôi còn nghe nói đến lúc đó sẽ có người chơi giảng dạy cho chúng ta, các cậu có đi không?”

“Tôi không muốn vào trò chơi…”

“Đúng đó, tiếp xúc với người chơi càng nhiều thì khả năng tiến vào trò chơi càng cao, chúng ta đi góp vui làm gì?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Tôi thấy thế này, trò chơi kh ủng bố sẽ không biến mất, sớm muộn gì cũng phải tiến vào, học chút gì đó hữu dụng trước chẳng phải tốt hơn? Nếu bị kéo vào trong thật, cái gì cũng chưa chuẩn bị, chẳng phải đó chính là đi tặng mạng sao.”

“Hình như cũng có lý…”

“Tôi thi đỗ đại học không phải là để vào trò chơi rác rưởi đó!”

“Bạn cùng lớp cấp ba hồi trước của tôi, sau khi vào trò chơi thì nhận được kỹ năng thiên phú, cậu không biết bây giờ cậu ta sống tốt biết bao đâu.”

“Các cậu muốn đi cũng chưa chắc có thể giành được…”

Ngân Tô quả thực không muốn nghe thảo luận liên quan đến trò chơi, ăn mấy miếng cơm xong liền rời khỏi nhà ăn.

Nhưng cho dù cô đi đâu, trên dưới trái phải thỉnh thoảng lại thoảng qua một câu có nội dung liên quan đến trò chơi. 

Ngân Tô ủ rũ ngồi trong vườn hoa trống trải, cô rất không có ý thức mà chiếm luôn cả hai chỗ ngồi khác, cuối cùng cũng giành được sự thanh tịnh ngắn ngủi. 

Vẫn ít lớp hay gì!





Tin tức chuyên ngành đặc biệt mở lớp cho người bình thường truyền đi trong trường học rất nhanh, mà hai ngày sau trường học cũng đã mở hệ thống hẹn trước.

Sinh viên muốn đi học có thể hẹn trước, đến lúc đó sẽ ngẫu nhiên chọn ra nhóm sinh viên đầu tiên từ trong những người đã hẹn trước.

Ngân Tô lén quan sát số người hẹn trước, ngày thứ nhất vượt quá nghìn người, ngày thứ hai người hẹn trước đã ít đi nhưng vẫn đang chầm chậm gia tăng.

Xem ra người muốn tiến vào trò chơi và người thích phòng ngừa chu đáo cũng không ít.

Người bình thường không thể nhận được thông tin chi tiết về trò chơi nhưng có thể huấn luyện thể lực và tố chất tâm lý, chỉ cần có đủ bình tĩnh lúc tiến vào trò chơi thì đã thắng được một nửa rồi. 

Ngân Tô không hứng thú với chuyện này, cũng không quan tâm quá nhiều, mỗi ngày đều chìm đắm trong học tập không thể cưỡng lại.

Nửa tháng sau, thông báo toàn cầu leo lên hot search lần nữa. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lần này không liên quan tới Ngân Tô, mà là 0681, cậu ta đã vượt qua phó bản “Viện điều dưỡng Cuộc Sống Hoàn Mỹ”.

Sau khi 0681 qua ải liền rất phách lối lên tiếng lần nữa, ý đại khái chính là cậu ta sẽ vượt qua những phó bản khác rất nhanh, nói 0101 đừng làm rùa rụt cổ, chuẩn bị tiếp nhận sự khiêu chiến của cậu ta, xem xem bọn họ ai lợi hại hơn vân vân.

Đương nhiên lời gốc của 0681 không lịch sự như vậy mà vô cùng khiêu khích, khiến người nghe nổi giận đùng đùng. 

Khang Mại đập điện thoại lên bàn, chỉ vào khuôn mặt đang tạm dừng: “Cô nhìn bình luận bên dưới xem, đúng là tức chết.”

[Cái thứ gì cũng dám khiêu khích chúng ta, thật sự không sợ phó bản tử vong của nước mình càng ngày càng nhiều sao!]

[0681 đó lại qua ải một mình, tôi nhớ chúng ta là ba người qua ải, một mình qua ải thì tính gì là bản lĩnh, còn không biết xấu hổ mà khiêu khích, ai cho mặt mũi thế.]

[Không phải chứ, tên Duy Đông Nhĩ gì đó (Vessier tên Hán là Duy Tây Nhĩ) đã khiêu khích hai lần rồi, 0101 thật sự không đứng ra đáp lại một câu sao? Cứ tiếp tục như vậy, bọn họ cứ mắng chúng ta là rùa rụt cổ à!]

[Ủng hộ 0101 cứng rắn lên tiếng!]

[Tại sao 0101 không lên tiếng? Tôi không hiểu, đối phương cũng sắp trèo đầu cưỡi cổ để mắng rồi, không phải là sợ đối phương chứ?]

[Nói không chừng 0101 đó chỉ là may mắn, hoàn toàn không có bản lĩnh thật sự gì.]

[Đại lão cái gì, có mỗi đối mặt với đối thủ mà cũng không dám, đồ rùa rụt cổ.]

[Tức chết mất, chúng ta chiến đấu nhiệt huyết ở đây, người ta căn bản xem trọng chuyện này! Thoát fan đây!]

“Những bình luận này chắc chắn là có nhóm người dắt mũi, nhưng cứ tiếp tục thế này, những người gió chiều nào theo chiều nấy không có lập trường cũng sẽ trở mặt rất nhanh, dư luận cũng là một con dao sắc… Đúng là đám ngu không có não.”

“Anh cũng đã nói bọn họ không có não rồi.” Ngân Tô điềm tĩnh nói.

“Chỉ sợ lan tới hiện thực, đến lúc đó…”

Hồi trước chưa có trò chơi, hành vi chống đối xã hội trên Internet đã rất nhiều rồi.

Sau khi trò chơi đổ bộ, ám ảnh của tử vong đè trên đỉnh đầu vô số người, hành vi chống đối xã hội trên Internet càng nhiều.

Cô có thể là anh hùng của bọn họ, cũng có thể lập tức rớt xuống thành kẻ hèn nhát người người đều mắng.

Trong tai họa không trông thấy đường sống, mọi người cần có sự hi vọng, cần có một tín ngưỡng.

Tuy hy vọng này chưa từng muốn làm “tín ngưỡng” của bọn họ nhưng khi bọn họ không nhận được hồi đáp thì bọn họ sẽ hủy diệt ‘tín ngưỡng’.

Vì bọn họ cảm thấy “tín ngưỡng” này đã phụ lòng tín nhiệm mà bọn họ bỏ ra. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Tô tiểu thư, cô thật sự không tức giận sao?”

Ngân Tô vùi đầu làm bài tập gõ chữ “lách cách”, vẻ mặt vô cảm nhả chữ: “Tức giận.”

Khang Mại: “…”

Tức giận không quan trọng bằng việc cô làm bài tập phải không? Hơn nữa trông cô cũng không tức giận mấy.

“Tuy tôi biết cách tốt nhất khi đối mặt với loại người này chính là không để tâm đ ến cậu ta nhưng cậu ta thật sự có chút ngứa đòn, năm lần bảy lượt chỉ đích danh khiêu khích cô.” Ông chủ Khang hít một hơi, đưa ra một đề nghị: “Hành tung của tên tóc vàng này rất dễ điều tra, hay là chúng ta ra nước ngoài đánh cậu ta một trận?”

Tay Ngân Tô gõ bàn phím dừng lại, liếc mắt nhìn Khang Mại: “Kinh doanh nhỏ của anh là kinh doanh xuyên quốc gia sao?”

Đề phòng đối phương bay qua đây đánh cô, bay qua đó đánh cậu ta một trận trước! Rất mạnh! Rất ông chủ!

Ông chủ Khang: “…Vẫn chưa đến mức đấy.”

Ngân Tô chỉ có thể giơ ngón cái với anh ta, xem ra là có kế hoạch này rồi. 

Ngân Tô lấy một cuốn sách từ bên cạnh ra nhét vào tay anh ta: “Được rồi, chuyện úp sọt để sau rồi bàn, bây giờ đừng làm phiền tôi, tôi vẫn còn bài tập cần phải hoàn thành.”

Ông chủ Khang: “…”

Ông chủ Khang không có hứng thú gì với việc đọc sách, cầm điện thoại lướt Internet, có lẽ do phát hiện những lời dắt mũi quá nhiều, càng xem càng tức giận, dứt khoát đặt điện thoại xuống.

Quái vật tóc bò trên một bức tường trong phòng khách, giống như dây mây leo tường màu đen vậy.

Ông chủ Khang kính trọng không đến gần bức tường đó, anh ta lách qua nó, ra ban công hút thuốc, tới cửa ban công thì chạm mắt với một bức tượng màu trắng trên cái tủ.

Bức tượng quá mức giống y như thật, trong hốc mắt còn khảm nạm đôi con ngươi màu lam nhạt có phong cách hoàn toàn không giống với bức tượng, đột ngột chạm mắt, da đầu ông chủ Khang lập tức nổ tung.

Con ngươi chậm rãi xoay vòng, ác ý ập vào mặt.

Khoảnh khắc đó Khang Mại cảm thấy hô hấp cũng bị nghẹt lại, cơ thể có cảm giác cứng đờ, muốn động đậy nhưng không bước nổi chân.

“Đừng có mất lịch sự như vậy.” Tiếng Ngân Tô cảnh cáo vang lên, giây tiếp theo một cọng tóc từ trên tường thò qua, “bốp” một tiếng, quất vào mắt bức tượng.

Hai con ngươi bị quất cho xoay tròn hai vòng, hoảng hốt nhắm mắt lại. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Phù…” Cảm giác bị nhìn chằm chằm biến mất, Khang Mại lập tức thở phào một hơi.

Lần trước tài xế nói với anh ta rằng cô có một bức tượng màu trắng với con ngươi biết chuyển động, lúc đó anh ta cũng chỉ cho là quái vật bình thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.