Ngân Tô đưa ra khả năng thứ hai: “Có thể thứ hai, tư, sáu là ngày những thứ khác đi kiểm tra? Không viết không có nghĩa là nó không tồn tại.”
Tống A Manh: “…”
Cô biết cách giải mã quy tắc thật đấy.
Nhưng Tống A Manh không phản bác được, cô nói rất có lý. Không viết không có nghĩa là không tồn tại mà được viết ra cũng chưa chắc là đúng.
“Cửa bị mở ra rồi…”
“Cạch ——”
Tống A Manh còn chưa nói hết câu, đã giật mình một cái, cô ấy đột nhiên nhìn về phía cửa ký túc xá, chỉ nghe thấy két một tiếng, tiếp theo đó cửa phòng… Bị mở ra!!
Mặc dù khả năng chịu đựng của Tống A Manh tốt hơn La Hân Xảo nhưng giờ đây trong lòng cô ấy cũng đã bắt đầu sụp đổ. Có phải người chơi này bị điên rồi hay không!!
Một cơn gió lạnh lẽo u ám thổi vào phòng, La Hân Xảo vốn chỉ quấn một chiếc khăn tắm trên người cảm thấy cơn gió lạnh kia đang cuốn quanh mắt cá chân mình sau đó dọc theo mắt cá chân mà thổi lên khiến cô ta có cảm giác lạnh thấu xương, hàm răng không khống chế được mà run rẩy.
Tống A Manh cũng không nhịn được ôm lấy hai cánh tay, cố gắng chống chọi lại với cái lạnh thấu xương nhưng vẫn can đảm nhìn ra ngoài cửa.
Ngoài cửa hoàn toàn không xuất hiện bất kỳ cảnh tượng đáng sợ nào hết, chỉ có một giáo viên nữ lớn tuổi cùng với cách ăn mặc khá là cổ hủ đang đứng đó. Trong ánh sáng lờ mờ yếu ớt, cô ấy không thể thấy rõ được biểu cảm trên gương mặt bà ta.
Nhưng cô ấy vẫn có thể cảm nhận được bầu không khí u ám và quỷ dị đang phát ra từ trên người giáo viên nữ này.
Giáo viên nữ mở cửa phòng ra, lúc này bắt đầu lên tiếng khiển trách: “Sao các em lại nhốt bạn ngoài cửa phòng? Nếu đã ở chung một ký túc xá thì phải đoàn kết, hòa đồng, giúp đỡ lẫn nhau, có biết chưa?”
Ngân Tô nhìn ra ngoài, quả nhiên cô nhìn thấy lớp trưởng thân yêu đang đứng cạnh giáo viên nữ kia.
Ngân Tô liếc nhìn lớp trưởng sau đó nhanh chóng dời mắt đi, nhìn về phía của giáo viên nữ, lễ phép nói: “Thưa cô, em cứ nghĩ đêm nay lớp trưởng sẽ chăm chỉ học bài cả đêm không trở về ký túc xá, em sai rồi.”
Cô thản nhiên vô tư nhận lỗi như thế khiến giáo viên nữ kia cứng người lại: “… Không được có lần sau!”
“Vâng ạ.”
“…”
Giáo viên nữ im lặng một lúc rồi tránh sang bên cạnh để cho lớp trưởng vào phòng, tiếp tục hỏi thêm: “Ký túc xá của các em đủ người đúng không?”
Ngân Tô mở cửa ra, để giáo viên nữ tự mình nhìn: “Chúng em rất ngoan, sao có thể chạy lung tung bên ngoài vào buổi tối được ạ?”
La Hân Xảo và Tống A Manh đang đứng ngay cạnh cửa, giáo viên kia chỉ cần liếc mắt một cái là có thể thấy hai người. Nhưng dường như bà ta chưa từ bỏ ý định, nhìn kỹ một lúc lâu, cuối cùng chỉ có thể hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu đi sang phòng ký túc xá bên cạnh.
“Cạch.”
Cửa phòng bị khóa lại.
Giọng nói âm trầm của Ngân Tô chợt vang lên: “Cậu còn biết đi mách giáo viên cơ đấy? Lớp trưởng không hổ là học sinh ngoan, luôn được các thầy cô giáo thiên vị giúp đỡ.”
Lớp trưởng: “…”
Tống A Manh: “?”
La Hân Xảo: “??”
Đây là cái thể loại bắt nạt gì vậy!!
Ngân Tô kéo lớp trưởng, khoác vai cô ta, nhìn giống như cặp chị em thân thiết nói chuyện với nhau: “Lớp trưởng, lần sau về muộn quá thì cũng đừng về nữa, giờ khóa cửa phòng ký túc xá chúng ta là mười một giờ bốn mươi phút… Nếu hôm nào tâm trạng tớ không tốt sẽ khóa cửa trước đó. Vậy nên đề nghị lớp trưởng cố gắng trở về sớm một chút nha, đừng gây phiền phức cho các bạn khác. Hôm nay cậu may mắn, có giáo viên giúp đỡ nhưng còn ngày mai…”
Tiếng cười khẽ của cô gái vọng khắp ký túc xá, không chỉ khiến hai người chơi cùng phòng nghe được cảm thấy lạnh sống lưng mà ngay cả lớp trưởng cũng vô cùng khϊếp sợ.
Cô ta lại dám uy hϊếp mình như thế!
“Cô…”
Ngân Tô đè bả vai lớp trưởng xuống, dưới ánh sáng yếu ớt nhìn thẳng vào mắt lớp trưởng, mở miệng cười: “Lớp trưởng, ngày mai cậu sẽ về phòng sớm hơn đúng không?”
Lớp trưởng: “!!!”
Lớp trưởng tức giận, vừa định động thủ thì trên cổ xuất hiện một cảm giác lạnh lẽo, có vật gì đó đột nhiên áp vào động mạch chủ của cô ta, cảm giác lạnh buốt ập tới. Lớp trưởng cảm thấy dường như cô ta chỉ cần cử động một chút thôi là cái đầu của cô ta sẽ rơi xuống ngay lập tức.
Sau đó, cô ta lại nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng hỏi một câu: “Đúng không?”
Đúng… Đúng cái con mẹ cô ấy!!
Lớp trưởng chỉ có thể tức giận gào thét trong lòng, nhưng cơ thể của cô ta lại cứng đờ dưới sự uy hϊếp của một loại vũ khí không biết tên kia, bàn tay đang đặt trên vai cô ta giống như một chiếc kìm sắt, cô ta căn bản không thể vùng vẫy được.
Một lúc lâu sau lớp trưởng mới cố gắng nặn ra được một chữ: “…Đúng.”
Chờ một chút…
Chỉ cần chờ thêm một chút nữa thôi…
Nhất định phải cho cô ta biết thế nào là lễ độ…
“Ngoan lắm.” Ngân Tô cuối cùng cũng buông tay ra khỏi vai lớp trưởng, giọng nói dịu dàng giống như người chị gái tri kỷ: “Cũng muộn rồi, mau đi ngủ đi.”
La Hân Xảo x Tống A Manh: “…”
Tại sao bọn họ lại có cảm giác họ tiến vào phó bản bạo lực học đường nhỉ?
Hơn nữa còn bạo lực với một NPC!
Lúc này lớp trưởng cuối cùng cũng nhìn thấy rõ vật vừa nãy là cái gì. Đó một vật hình ống sắt rất nhọn nhưng chỉ loáng cái thôi đã không thấy nó đâu.
Ngân Tô quay đầu lại: “Lớp trưởng, chưa buồn ngủ sao? Nếu không ngủ thì tớ có thể cùng tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ nhất trong đêm nay với cậu nha…”
Lớp trưởng nghe thấy thế lập tức quay đầu đi về phía giường của mình.
* * *
* * *
Giường của lớp trưởng ngay phía dưới giường của Ngân Tô, cô ta chết lặng leo lên trên giường, kết quả vừa quay đầu đã thấy Ngân Tô mang một cái ghế đi tới, ngồi luôn ở ngay đầu giường cô ta.
“???”
“Cô lại muốn làm gì?” Giọng nói của lớp trưởng rõ ràng đã có chút tức giận.
Ngân Tô ngồi dựa lưng trên ghế, chân phải gác lên mép giường của lớp trưởng: “Sao vậy? Tớ không thể ngồi ở đây sao? Ký túc xá này không phải là của mọi người à?”’
Lớp trưởng tức giận trừng mắt với cô, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: “Bây giờ là thời gian đi ngủ, cô vẫn nên quay trở về giường của mình đi.”
“Ồ, có ai có quy định bắt buộc phải ngủ trên giường ngủ đâu, tớ thích ngủ ở đây không được sao?”
“…”
Lớp trưởng trợn mắt nhìn Ngân Tô một hồi lâu nhưng Ngân Tô lại chẳng thèm để ý chút nào, cứ vậy mà nhìn lại cô ta, thậm chí khóe miệng còn nhếch lên lộ ra một nụ cười.
Hai người im lặng nhìn nhau một lúc.
* * *
La Hân Xảo lúc này còn quên mất cả việc mình và Tống A Manh đã từng bất hòa trước đó, chủ động đi tới nói chuyện: “Có phải cô ta bị điên rồi rồi không?”
Tống A Manh: “…”
Không biết.
Nhưng cô ấy sắp điên rồi đây này.
Tống A Manh cũng không nói chuyện với La Hân Xảo mà trực tiếp trở về giường của mình. Cả ngày hôm nay, cơ thể cô ấy luôn trong trạng thái khó chịu. Sau một ngày thi, hiện tại cô ấy đang rất mệt mỏi nên chỉ muốn nhanh chóng đi ngủ một giấc.
La Hân Xảo nhìn Tống A Manh lên giường, sau đó mới phản ứng lại… Ma… Có ma!! Trong phòng tắm có ma!!
La Hân Xảo nhìn Tống A Manh đã nằm trên giường, lại nhìn đồ điên vẫn đang đấu với lớp trưởng xem ai chớp mắt trước thì người đó thua…
Cô ta run rẩy liếc nhìn phòng tắm.
Phòng tắm rất tối và yên tĩnh… Hình như cũng không đáng sợ như vậy.
Nhưng La Hân Xảo vẫn không dám lại đi vào phòng tắm, quần áo cũng không dám đi lấy, trực tiếp quấn khăn tắm chạy về giường của mình.
Có thể do hôm nay đã quá mệt mỏi vì phải làm bài thi nên cả La Hân Xảo và Tống A Manh vừa đặt lưng xuống đã nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.
Thời gian yên lặng trôi đi.
Lần nào lớp trưởng mở mắt ra cũng có thể nhìn thấy một cặp mắt đen nhánh đang nhìn chằm chằm vào mình, trong hoàn cảnh như vậy lộ ra cảm giác vô cùng quỷ dị.
Lớp trưởng hận đến mức nghiến răng, cô ta không buồn ngủ sao?
Đến lần thứ tư lớp trưởng mở mắt ra, Ngân Tô đã không còn ngồi ở đó nữa, cô ta lập tức tỉnh táo lại, nhìn trái nhìn phải đều phát hiện không có ai, đầu óc đột nhiên hoạt động trở lại.
Cuối cùng cô ta cũng chịu đi ngủ!
Lớp trưởng mệt mỏi vặn cổ vài cái, vừa định đứng lên thì chợt nghe thấy có tiếng động trên đỉnh đầu.
Một giọng nói rất nhẹ nhàng từ phía trên truyền xuống: “Lớp trưởng đang muốn làm gì vậy?”
Lớp trưởng khó khăn ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một cái đầu thò ra ngay trên đầu giường.