Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 63: Rường trung học Lý Quang (16)



Ngân Tô không đi xem đám người chơi kia quét dọn phòng vệ sinh —— Ai rảnh đâu mà đi xem người ta quét dọn vệ sinh chứ!

Lớp trưởng ưu tú dự bị chọn đến nhà ăn ăn cơm trước nhân tiện kết nối tình cảm với các bạn học khác.

Nhà ăn ở trường học khác với nhà ăn của viện điều dưỡng. Không có màn chen lấn, xô đẩy, tranh đoạt vị trí, mỗi một học sinh đều có chỗ ngồi. Hơn nữa, thức ăn vô cùng phong phú, mùi vị thơm ngon.

Trong nhà ăn, Ngân Tô ỷ vào việc mình mặc đồng phục, thuận lợi trà trộn vào tập thể lớn ấy.

Cô cùng làm mấy chuyện điên rồ với đám học sinh kia, nhanh chóng tiến vào bên trong, hỏi được khoảng thời gian thi cuối kỳ từ miệng bọn họ —— Buổi tối chủ nhật.

Cũng chính là buổi tối ngày thứ bảy trong trò chơi, nhưng cụ thể là giờ nào thì không rõ. Nghe ý tứ của đám NPC thì có vẻ thời gian cụ thể của mỗi một lần thi cuối kỳ là khác nhau.

Thi vào đêm hôm khuya khoắt thế này cũng chẳng phải việc gì tốt.

Còn về phần Ngày cuồng hoan là gì, cô tạm thời vẫn chưa biết được.

Đám học sinh nhắc tới Ngày cuồng hoan liền trở nên vô cùng hưng phấn, nhưng chỉ cần hỏi Ngày cuồng hoan là ngày gì, bọn họ sẽ bắt đầu tỉnh táo lại và phát hiện ra cô không cùng một tập thể với họ.

Ngân Tô đành phải gác lại vấn đề về Ngày cuồng hoan, chuyển chủ đề, “Chuyện trúng độc lần trước ấy, chắc các cậu cũng biết nhỉ?”

“Có biết chứ.” Quả nhiên, đám NPC vừa chuẩn bị tỉnh táo lại ngay lập tức bị hấp dẫn lực chú ý, hưng phấn thảo luận: “Nghe nói người trong lớp 4023 đều chết hết, hì hì hì, thật là tốt nha.”

Ngân Tô: “…”

Sao còn có cả chết hết vậy?

Cái trường học này kinh khủng vậy sao?

Chết cả một lớp mà mọi thứ vẫn cứ sóng yên biển lặng như này hả?

Tiếc là phó bản này chỉ là một không gian độc lập, nếu mà là thế giới hoàn chỉnh thì cô có thể báo cảnh sát… Biết đâu được NPC sắp tới đây sẽ càng nguy hiểm hơn.

Ngân Tô suy nghĩ một hồi, những NPC kia vẫn đang cười trộm thảo luận.

“Lớp 4044 cũng may thật đấy, thế mà vẫn chưa chết.”

“Đúng đấy, sao họ lại may như vậy nhỉ”

“Lớp 4044 bị ngộ thương thôi, nghe nói ngày đó bọn họ học thể dục với nhau…”

“Nếu bọn họ chết hết thì tốt rồi, tại sao lại không hạ độc gϊếŧ hết bọn họ đi chứ?”

“Đúng đấy.”

“Cũng không biết độc đó từ đâu ra, nếu chúng ta…” Ngân Tô nói tới đây thì dừng lại, không có ý tốt cười một cái, giọng nói bùi ngùi xót xa mang theo cả sự cám dỗ: “Như vậy chúng ta sẽ giảm được rất nhiều đối thủ cạnh tranh.”

Hai mắt đám NPC kia sáng lên, đáy mắt lóe lên vẻ hưng phấn vui mừng như điên nhưng lại nhanh chóng trở nên ảm đạm.

“Chúng tôi không có độc.”

“Nếu trong trường học có người có, chúng ta tìm người đó không phải được rồi sao?” Ngân Tô cười tủm tỉm hiến kế: “Người lần trước hạ độc, chắc chắn vẫn còn trữ hàng. Cậu ta đúng là nhát gan, không dám tiếp tục hành động. Nhưng chúng ta có thể giúp cậu ta…”

Đôi mắt ảm đạm của những học sinh kia lại lần nữa sáng lên: “Cậu nói đúng, chúng ta nên giúp cậu ta một tay… Hì hì hì, giúp cậu ta.”

“Giúp cậu ta giúp cậu ta.”

Trong giọng nói của Ngân Tô mang theo vẻ buồn rầu: “Nhưng người đó là ai?”

“Yên tâm, tôi sẽ đi hỏi thăm.” Một NPC chủ động tiếp nhận nhiệm vụ này: “Ngày đó có ba lớp học thể dục, chỉ có 4044 với 4023 là xảy ra chuyện, như vậy người hạ độc chắc chắn nằm trong lớp còn lại.”

“Vậy nhiệm vụ này giao cho cậu nhé, có thể giảm bớt thêm nhiều đối thủ cạnh tranh nữa hay không thì phải dựa vào cậu đó!”

Vẻ mặt Ngân Tô vô cùng trịnh trọng, dáng vẻ nghiêm túc giao phó trọng trách cho NPC kia khiến NPC ngây ra một lúc. Một hồi lâu sau mới liên tục gật đầu, tỏ vẻ nhất định sẽ hỏi thăm được tin tức.

Ngân Tô hẹn bọn họ đến bữa tối sẽ gặp nhau ở đây.

* * *

Ở một nơi khác.

Đám người chơi đi từ phòng vệ sinh ra đều như đã trải qua một trận ác chiến, có người bị thương, còn có mấy nữ sinh ôm đầu khóc rống.

Những người chơi mới còn lại cũng chẳng tốt hơn là bao, sắc mặt cực kỳ kém.

Trần Phong cùng người chơi phải quét dọn một mình trong nhóm những người chơi có kinh nghiệm cũng đi ra hết. Anh ta có chút chật vật, mu bàn tay bị trầy một mảnh da rất lớn. Những người chơi có kinh nghiệm trông trạng thái chỉ hơi xấu một chút thôi chứ không bị thương.

“Mọi người có gặp phải cái gì không?”

“Có… Có ma.”

“Chúng tôi cũng gặp phải thứ gì đó kỳ quái…”

“Tầng của chúng tôi còn có NPC tiến vào, đáng lẽ ra chúng tôi sắp dọn xong rồi nhưng đột nhiên bọn họ đi vào rồi làm bẩn hết ra sàn nhà, đúng lúc đó lại hết giờ, giáo viên kiểm tra xuất hiện…”

Cứ nghĩ đến cảnh tượng giáo viên kiểm tra ấy xuất hiện k.hủng bố như thế nào là người chơi vừa nói chuyện lại run lên một cái.

Hết giờ rồi nhưng bọn họ vẫn chưa quét dọn xong, giáo viên kiểm tra sẽ đột nhiên xuất hiện. Giáo viên kiểm tra mang lại cho bọn họ một cảm giác vô cùng k.hủng bố, bị ông ta nhìn chằm chằm sẽ khiến cơ thể họ lập tức cứng đờ lại không thể động đậy.

Sự sợ hãi đến bất lực này đã hoàn toàn bao trùm lấy bọn họ.

“Giáo viên kiểm tra kia thật sự vô cùng kinh khủng…”

“Mọi người cũng gặp được ông ta đúng không?”

“Nhưng có vẻ như ông ta không thể gϊếŧ chết chúng ta…”

“Giờ đã là ngày thứ hai rồi, chắc chắn trên người NPC có hạn chế. Nếu chúng có thể trực tiếp gϊếŧ người chơi thì chúng ta làm gì còn đường sống, chết luôn đi cho nhanh.”

Đến cả những người chơi có kinh nghiệm có đạo cụ khi đối diện với giáo viên kiểm tra họ còn có cảm giác chạy không thoát thì càng đừng nói đến người chơi mới.

Hơn nữa nếu lúc này NPC có thể trực tiếp gϊếŧ người chơi, vậy thì thà bọn họ tự sát còn hơn.

Trò chơi muốn ép người chơi chết.

Nhưng lại không muốn người chơi chết quá nhanh.

Tống A Manh không gặp giáo viên kiểm tra nhưng cô ấy gặp phải quái vật. Quái vật trong nhà vệ sinh không thể tập kích người chơi nhưng một khi để quái vật nắm được cơ hội, nó sẽ dụ dỗ người chơi phạm sai lầm, lúc đó bọn nó sẽ có thể động thủ.

Toàn bộ quá trình Tống A Manh hoàn toàn không phạm phải bất cứ sai lầm nhưng quái vật không ngừng dọa nạt cô ấy nên cô ấy vẫn bị ảnh hưởng.

“Anh chàng họ Vu kia đâu?” Không biết ai hỏi một câu như vậy.

Tống A Manh ngẩng đầu nhìn xung quanh, không nhìn thấy chàng trai trẻ kia.

“Chắc cậu ta không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ?”

“Có đi xem thử không?” Chắc chắn người chơi có kinh nghiệm không phải là người tốt bụng nên mới nói vậy: “Nếu cậu ta chết thì mới có thể nhìn thấy quy tắc cấm kỵ được.”

Lương Thiên Dậu bên kia cũng phát hiện Vu Uẩn không ở đây, bọn họ có cùng suy nghĩ với nhóm người chơi có kinh nghiệm kia. Cả đám người nhanh chóng chạy qua nhà vệ sinh Vu Uẩn quét dọn.

Nhà vệ sinh đã được quét tước sạch sẽ, song bên trong lại không có người.

Người đi đâu rồi?

“Không phải là chết… Đã chết rồi đấy chứ?”

Những người chơi có kinh nghiệm lắc đầu, quái vật trong phó bản gϊếŧ người đều thích dùng hình thức vô cùng kinh khủng và buồn nôn, hiện trường sạch sẽ như vậy, không giống như nơi chúng gϊếŧ người.

Vu Uẩn biến mất không thấy tung tích, người chơi đi tìm khắp nơi vẫn không thấy nên cũng không lãng phí nhiều thời gian nữa.

Bây giờ bọn họ còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm —— Tìm đồng phục.

Người chơi muốn tìm đồng phục, ý nghĩ đầu tiên trong đầu là đi tìm người phụ trách việc nhận đồng phục trong trường. Bọn họ cảm thấy có lẽ sẽ có nhiệm vụ, hoàn thành nhiệm vụ là có thể nhận được đồng phục.

Nhưng trường học lại nói với bọn họ rằng đầu năm khai giảng đã phát hết đồng phục rồi, đồng phục được đặt theo nhu cầu nên không dư đồng phục, muốn đăng ký thì phải đợi tới học kỳ sau.

Học kỳ sau…

Đến học kỳ sau thì bọn họ đều đã thành tro bụi hết rồi còn đâu, đăng ký đồng phục cái con khỉ gì nữa.

Rất rõ ràng, trường học sẽ không cung cấp đồng phục cho họ.

Bọn họ cần phải tự nghĩ cách.

“Nhưng đồng phục ban đầu của chúng ta ở đâu?” Giả sử bọn họ là học sinh của trường thì kiểu gì họ cũng phải có đồng phục chứ, đúng không?

“Trò chơi vì làm khó chúng ta nên chắc chắn nó sắp đặt cốt truyện cơ thể chúng ta có vấn đề, phải đi trị liệu rồi nhân cơ hội đó hợp lý hóa lý do không có đồng phục.”

“…”

Khi bọn họ rời trường học đi trị liệu đã thay đồng phục ra, mà lúc trở về họ lại quên không lấy lại đồng phục.

Rất hợp lý.

Họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tự nghĩ cách lấy đồng phục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.