Ôn Giản Ngôn đứng tại chỗ nhìn khoảng không sau lưng.
Không phải đồng đội của hắn bị "thay thế", cũng không phải hành lang xuất hiện quỷ đả tường mà vấn đề thực sự nằm trên người hắn.
Hắn bị trúng chiêu và đây là ảo cảnh.
Từ đầu đến cuối, tất cả những gì xảy ra chỉ tồn tại trong tâm trí hắn.
Ôn Giản Ngôn chậm rãi hít sâu một hơi, lùi về phía sau một bước. Hắn áp tấm lưng nóng ẩm vào vách tường, gáy đập về sau phát ra tiếng "rầm".
Chưa bao giờ suy nghĩ của hắn rõ ràng như lúc này.
Mặc dù đồng đội của hắn không bị thay thế nhưng hắn lại tiến vào ảo cảnh, tổng thể của chuỗi tư duy vẫn như cũ và hắn nhất định phải tìm được nút thời gian.
Chỉ khi tìm thấy nút thời gian tiến vào ảo cảnh thì hắn mới biết mình bị trúng chiêu thế nào, mới biết cách làm thế nào để thoát ra.
Khả năng sau khi rời khỏi thang máy không thể xảy ra, vậy còn trước khi rời khỏi thang máy thì thế nào?
Tất cả những gì xảy ra bên trong thang máy trước khi thang mở hiện lên trong đầu – Ôn Giản Ngôn giật mình.
Hắn hồi tưởng lại biểu cảm trên mặt "Tô Thành" và "Tóc Vàng" ban nãy.
Mặt đơ ra.
Đờ đẫn.
Dường như bọn họ không có chút năng lực tư duy nào.
Biểu cảm trông rất quen thuộc... nó gần giống với biểu cảm trên mặt đám ốc sên bò vào thang máy.
Ôn Giản Ngôn bỗng giật nảy mình.
Hắn xoay đèn pin chiếu lên người mình.
Quần áo hộ lý sạch sẽ không có vết bẩn.
Tuy nhiên sau khi những cái đầu kia bị thang máy kẹp đứt, Ôn Giản Ngôn nhớ mình có nghe thấy tiếng chất lỏng bắn tung toé, và sau khi ánh đèn được bật lên hắn cũng nhìn thấy chất lỏng màu vàng nhạt sền sệt văng tứ tung, toả ra mùi tanh khó chịu.
Trong trường hợp ấy, cơ thể của hắn không thể sạch sẽ như vậy.
Xem ra nguyên nhân hắn bị trúng chiêu chính là dịch thể từ đám đầu kia.
"..."
Đầu sên chết tiệt.
Ôn Giản Ngôn nghiến răng nghiến lợi.
Nếu đã như vậy, mọi chuyện tiếp theo sẽ dễ hơn nhiều.
Ôn Giản Ngôn mở giao diện livestream, thuần thục mua đạo cụ thanh lọc.
Đạo cụ thanh lọc cấp B đã có thể đối phó với hầu hết các loại ô nhiễm và ảo giác... tiếc là phần lớn streamer rơi vào ảo giác đều rất khó nhận ra bản thân mình đang ở trong ảo cảnh, cho nên đạo cụ này cũng vô ích.
Một bình sứ nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay, Ôn Giản Ngôn ngửa cổ dốc cạn chất lỏng bên trong xuống bụng.
Một giây sau, thế giới trước mặt chao đảo, như là tín hiệu bất ổn xuất hiện nhiễu sóng, đầu óc Ôn Giản Ngôn hơi chuếnh choáng, hắn lùi về sau một bước dựa lưng vào tường để chống đỡ cơ thể.
Hình như các bức tường trở nên mềm mại.
Giống như một túi nước khổng lồ, cơ thể hắn bị bao trùm bởi chất bán lỏng bên trong.
Nhưng quái lạ thay, sự chênh lệch và đứt quãng ngắn ngủi này chỉ kéo dài trong mười giây rồi biến mất.
Ôn Giản Ngôn đứng tại chỗ nhìn xung quanh.
Trước mặt vẫn là hành lang tối tăm không thấy điểm cuối, tất cả đều không thay đổi.
... Hả?
Chuyện gì thế này?
Hắn mờ mịt chớp mắt.
Ôn Giản Ngôn không tin những gì nhìn thấy trước mặt, tiếp tục rót cho mình một bình đạo cụ thanh lọc.
Sự thay đổi xuất hiện.
Sau vài chục giây nó lại biến mất
Ảo cảnh vẫn còn, tất cả đều không thay đổi.
Ôn Giản Ngôn: "..."
Mày chơi tao à?
Dựa theo những gì vừa xảy ra, ắt hẳn đạo cụ đã phát huy công dụng, nhưng chẳng hiểu vì sao ảo ảnh lại không có dấu hiệu biến mất.
Thằng bố mày...
Ôn Giản Ngôn nghiến răng mua sáu bình thanh lọc, rót liền tù tì ba chai vào miệng mình.
Ngay khi chất lỏng lạnh lẽo trượt xuống cổ họng, khung cảnh trước mặt từ từ thay đổi bằng tốc độ mắt thường có thể thấy. Mặt đất và vách tường trở nên mềm mại như nhéo ra nước, Ôn Giản Ngôn cảm thấy choáng váng, hai chân không thể đứng thẳng, từ đầu đến chân trở nên vặn vẹo...
Một giây sau, hành lang tối tăm trước mặt bị phá vỡ.
Giống như tấm gương bị đẩy từ trên cao xuống, nháy mắt hóa thành vô số mảnh nhỏ vỡ vụn, tựa như khói xanh vụt mất khỏi tầm mắt.
Buồn nôn.
Bụng sôi ùng ục.
Ôn Giản Ngôn chậm rãi mở mắt một cách khó nhọc.
Mọi thứ trước mắt hắn đều có màu vàng nhạt, giống như... chất thạch bán lỏng.
... Gì?
Đây là đâu?
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đầu óc Ôn Giản Ngôn chuếnh choáng, gần như không hiểu tình cảnh hiện giờ của mình.
Hắn quay đầu.
Một gương mặt trắng bệch vô cảm đột nhiên xuất hiện trước mắt hắn.
"!!!"
Ôn Giản Ngôn bị dọa giật cả mình. Sự hoảng loạn cùng mê man vừa rồi đã bị cơ thể bài trừ ra ngoài, hắn lập tức nhận ra điều gì đó.
Hắn đang ở trong "cơ thể" của thứ gì.
Chất bán lỏng màu vàng nhạt ngập tràn trước mặt, bên trong chất keo nhầy sền sệt là vô số thi thể trắng bệch chen chúc nhau. Tay, chân, cơ thể, khuôn mặt chất chồng, toàn bộ đều bị ngâm trong chất keo.
Da đầu của Ôn Giản Ngôn tê dại, cả người như nhũn ra tại chỗ.
Quá kinh tởm.
Sao lại kinh tởm như vậy được.
Cảm giác choáng váng quen thuộc ập đến.
Dường như những mảnh vỡ vụn dưới đất bắt đầu ghép lại, hành lang tối tăm trong ảo cảnh từ từ lắp ráp...
Không ổn!
Ôn Giản Ngôn lập tức phản ứng.
Tại sao một chai thanh lọc không đủ dùng.
Đó là bởi vì hiện tại hắn đang bị bao bọc trong chất lỏng gây ảo giác, một bình thanh lọc chỉ mang đến được cảm giác tỉnh táo ngắn ngủi, rất nhanh hắn sẽ rơi vào ảo cảnh lần nữa.
Hắn cúi đầu.
Mặc dù rời khỏi ảo cảnh nhưng thuốc thanh lọc hắn đổi vẫn chưa biến mất.
Ôn Giản Ngôn cắn răng kiên trì, mở một chai thanh lọc trong tay, kích hoạt nó rồi sử dụng... Cách này không cần uống cũng có thể phát huy hiệu quả giống hệt nhau.
Tầm nhìn của hắn lại ổn định.
Ôn Giản Ngôn giãy dụa giữa đám tay chân trắng bệch trôi nổi, từ từ đến gần "vách ngoài". Chẳng mấy chốc mà lớp màng nhầy mỏng bao bọc hắn và chất lỏng đã gần trong gang tấc.
Ôn Giản Ngôn mua một con dao nhỏ trong cửa hàng hệ thống.
Niêm mạc kia dẻo dai hơn hắn tưởng, cho dù hắn đã dùng hết sức thì lưỡi dao cũng chỉ lún nhẹ vào trong lớp màng, rạch một lỗ nhỏ rỉ nước ra ngoài.
Cảm giác tinh thần uể oải lại xuất hiện.
Ôn Giản Ngôn kích hoạt một chai thanh lọc khác.
Hắn dùng lưỡi dao mở rộng cái lỗ, hòng khoét một lỗ thật to trên thứ đồ chơi trước mặt để mình chui qua.
Một centimet, năm centimet, mười centimet.
Lỗ hổng càng ngày càng rộng nhưng vẫn chưa đủ kích thước để một người bò ra ngoài.
Đạo cụ thanh lọc chỉ còn một chai.
Nếu dựa theo tốc độ này hắn sẽ không thể mở rộng miệng cắt trước khi dùng hết đạo cụ thanh lọc.
Chỉ đành phải thử.
Ôn Giản Ngôn nghiến răng, chật vật bơi về phía đám tứ chi con người, sau đó vươn tay tóm lấy mấy bộ thi thể tái nhợt bên cạnh, cuối cùng lao thẳng về phía trước!!
Rầm!
Ầm ầm!
Hắn dùng toàn lực. Nương theo trọng lượng của bản thân, hắn lao thẳng về phía điểm yếu mình vừa đục khoét, một lần hai lần, ba lần!
"Xoẹt!"
Có âm thanh của thứ gì đó bị xé toạc.
Giây tiếp theo, Ôn Giản Ngôn cảm thấy trời đất quay cuồng.
Dòng nước vàng nhạt bao quanh người hắn cùng đám tứ chi xung quanh giống như bị vỡ đê xả lũ, lao mạnh từ trong khe hở ra ngoài.
"Gàooooooo...."
Tiếng hét kỳ lạ giống như tiếng gào đau đớn vang lên.
Ôn Giản Ngôn loạng choạng thoát khỏi đám tay chân rồi nhìn về phía âm thanh...
Đó là một người.
Nói là người cũng không chính xác lắm.
Nó có khuôn mặt của nhân loại, nhưng dưới khuôn mặt ấy là cơ thể cồng kềnh khổng lồ chiếm toàn bộ không gian hành lang. Lớp màng bán trong suốt như một cái kén bao bọc vô số khuôn mặt người ở bên trong. Tuy nhiên giờ phút này đây, nó đang nhanh chóng khô quắt bằng một tốc độ không thể ngăn cản.
Ùng ục, ùng ục.
Chất lỏng chảy ra, vùng bụng có nó hoàn toàn co lại
Nó không di chuyển.
Ôn Giản Ngôn cảm thấy bụng mình cuộn trào.
Nó chết rồi sao?
Hắn không chắc lắm.
Hắn thở hổn hển, khó khăn lùi lại.
Hắn là kẻ duy nhất đứng dậy giữa đống thi thể trắng bệch tựa như luyện ngục nhân gian.
Sau khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi, những cơ thể đó... bắt đầu di chuyển. Bọn chúng dường như chưa chết, hoặc là, chưa bị tiêu hoá hoàn toàn.
Dưới sự thúc đẩy của bản năng, chúng di chuyển trong chất lỏng nhớp nháp và phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ.
Khung cảnh giống như chỉ xảy ra trong ác mộng.
"..."
Sắc mặt Ôn Giản Ngôn trắng như giấy.
Với chút sức lực cuối cùng, hắn lết ra khỏi đống xác, lao đến một nơi sạch sẽ không bị ô nhiễm rồi vịn vào tường nôn khan.
Tao đ*t cả lò cái Viện điều dưỡng Bình An chúng mày!!
Chỗ này có khác mẹ gì cái địa ngục!!!!
Đúng lúc này, sau lưng hắn bỗng có tiếng cười nhẹ nhàng. Giọng của một người đàn ông vang lên, trong giọng mang theo một loại giai điệu lạ kỳ.
"Ồ, là em sao."
Ôn Giản Ngôn sửng sốt ngoảnh đầu.
Mái tóc xoăn đen, làn da bánh mật, đôi mắt màu sô cô la lấp lánh.
Đó là số 02.
Anh ta đứng ở một nơi sạch sẽ phía xa, cơ thể cao lớn mặc một bộ đồ bệnh nhân sạch sẽ, mà cách gần đó là Ôn Giản Ngôn trong bộ quần áo hộ lý xộc xệch... Toàn thân hắn ướt sũng chất lỏng màu vàng nhạt, sắc mặt tái trắng thở hổn hển, vẻ mặt sợ hãi chưa thôi, cảnh giác giống như chim sợ cành cong.
Người đàn ông đảo mắt nhìn chàng trai rồi bật cười, để lộ hàm răng trắng như tuyết: