Vẫn là bài trí quen thuộc, không gian chật hẹp, giường sắt đóng đinh, đơn sơ đến độ gần như chẳng có vật dụng dư thừa.
Hai người đứng cách nhau vài bước chân.
Không khí tĩnh lặng tưởng như có thể nghe thấy hơi thở của nhau.
"..."
Số 02 đứng tại chỗ với khuôn mặt vô cảm.
Cách bóng tối mờ nhạt, người đàn ông nhìn chằm chằm chàng trai cách đó không xa bằng đôi mắt màu nâu sẫm, dường như đáy mắt tỏa ra ánh sáng thâm trầm kỳ dị.
Đoạn, anh ta bỗng bật cười:
"Làm tốt lắm."
Lại là lời bình này.
Ôn Giản Ngôn không đáp.
"Vậy nên tôi rất muốn hỏi, tiếp theo em tính làm gì?"
Số 02 vẫn hỏi bằng giọng điệu tò mò.
Dường như anh ta không bị chọc giận bởi thái độ thù hằn vừa rồi của Ôn Giản Ngôn, cũng không bận tâm đối phương vừa mới nảy sinh ý định muốn giết chết mình.
Người đàn ông sở hữu mái tóc xoăn đen mềm mại, nước da màu nâu khỏe mạnh như sô cô la, trên môi luôn nở nụ cười hạnh phúc. Anh ta vẫn giữ dáng vẻ mặt trời tỏa nắng, như thể chẳng hề bận tâm điều gì.
"Chắc là em đã phát hiện... Bây giờ em đang ở trong phòng bệnh của tôi."
Anh ta lại thong thả tiến thêm một bước.
Khoảng cách giữa cả hai được kéo gần, thân hình cao lớn của đối phương đổ bóng xuống, vừa khéo nhốt trọn chàng trai vào trong.
"Cùng tôi."
Ẩn dưới lớp vỏ vô hại là một cảm giác áp bức phi nhân loại, tràn ngập điên cuồng và tính xâm lược. Đó là điểm chung của tất cả bệnh nhân nguy hiểm cao.
Số 02 vẫn mỉm cười.
Ánh mắt anh ta ngập tràn nóng bỏng. Dù rằng không hề tiếp xúc với da chàng trai, nhưng số 02 vẫn luôn mang theo cảm giác tồn tại không thể bỏ qua, dùng nó để xâm nhập vào khoảng cách an toàn của đối phương.
"Em không lo lắng gì sao?"
Cách phát âm của người đàn ông không rõ ràng, mang theo một chút giai điệu uyển chuyển kỳ lạ, âm cuối mềm mại như đang thì thầm với người yêu.
Không giống như lời đe dọa, ngược lại giống như đang làm nũng hơn.
Song loại cảm giác nguy hiểm ấy lại như hình với bóng, đúng hẹn mà đến.
"Không có tiếng chuông."
Chàng trai bỗng nhiên mở miệng.
Số 02 cụp mắt, thu trọn khuôn mặt của đối phương vào ánh nhìn.
Anh ta không nói gì hết.
"Bất kể tôi có ở trong ảo cảnh hay không thì tiếng chuông cũng không thể bị chặn." Ôn Giản Ngôn vẫn cứ bình tĩnh trấn định, dường như không bị đối phương ảnh hưởng.
"Để tôi đoán xem... Thực ra tiếng chuông không hề đại biểu cho sự luân phiên giữa thế giới bên trong và thế giới bên ngoài, thứ nó đại biểu là sự xâm lấn."
Điều đó đồng nghĩa, có hai thế giới ngay từ ban đầu.
Mỗi lần tiếng chuông vang lên đồng nghĩa với việc cả hai thế giới lồng vào sâu hơn một tầng, cũng chính vì vậy mà mỗi lần chuông vang lên thì thời gian ở thế giới bên trong lại dài hơn một chút.
Ôn Giản Ngôn không khỏi nghi ngờ, nếu streamer vẫn mãi không thể góp đủ tích phân rời đi, vậy thì cho dù phó không nảy sinh dị biến, sớm muộn gì thế giới bên trong cũng hoàn toàn thay thế thế giới bên ngoài. Đến khi đó sẽ lâm vào cục diện tất tử, tất cả bệnh nhân có độ nguy hiểm cao sẽ được phóng thích.
Thoạt nhìn dị biến phó bản do hắn gây ra đã thay đổi hình thức phó bản, song về bản chất nó chỉ đang thúc đẩy nhanh quá trình.
Thế giới bên trong đã phá vỡ sự hạn chế của tiếng chuông và bắt đầu cuộc xâm lược trước thời hạn.
Trước khi Ôn Giản Ngôn rời khỏi tầng bốn, trong đầu hắn đã nảy sinh những suy nghĩ mơ hồ tương tự.
Tiếng chuông vang lên nhưng các hộ lý không hề biến mất, ngược lại, bọn họ xuất hiện ở thế giới trong. Sau khi tiếng chuông thứ hai vang lên, thế giới bên trong vốn nên biến mất và quay trở lại thế giới bên ngoài, tuy nhiên vị trí streamer lại không thay đổi, những thứ tương tự như lớp màng thịt cũng không biến mất bởi sự chấm dứt của thế giới trong, bao gồm cả đám quái vật xuất hiện ở sảnh tầng một... Những chứng cứ ấy chầm chậm ngoi lên, từng chút chứng minh suy đoán của Ôn Giản Ngôn, dần dần biến nó thành hình thành dạng.
Cộng thêm biểu hiện trước đó của số 02 khiến Ôn Giản Ngôn càng xác định được tính chính xác của suy đoán.
Dựa theo thiết lập phó bản, bệnh nhân có độ nguy hiểm cao chỉ có năng lực khi ở thế giới bên trong, mà trong thế giới bên ngoài, bọn họ sẽ giống như những streamer bình thường, sẽ bị hạn chế bởi các quy tắc trong Viện điều dưỡng Bình An. Bọn họ cũng sẽ bị sốc điện, đánh đập, tiêm thuốc an thần, thậm chí trở thành vật phẩm thí nghiệm.
Thế nhưng, bất kể thế giới bên trong hay thế giới bên ngoài đều không thể thể ngăn cản tiếng chuông vang. Hay nói cách khác, [tiếng chuông] còn có ý nghĩa thiết yếu hơn cả thế giới bên trong thế giới bên ngoài.
Từ đầu đến cuối Ôn Giản Ngôn chưa hề nghe thấy tiếng chuông, điều này có nghĩa, về mặt lý thuyết bọn họ vẫn đang ở "thế giới bên ngoài". Tuy nhiên số 02 lại có thể xây dựng ảo cảnh ở "thế giới bên ngoài", do đó nó càng xác nhận phỏng đoán của Ôn Giản Ngôn...
Đó là sự xâm lấn của thế giới bên trong.
Chẳng qua với năng lực của số 02, mặc dù năng lực của anh ta vẫn còn khi bị đưa ra "thế giới bên ngoài", nhưng cũng bởi vậy mà bị áp chế ở một mức độ nhất định.
Nếu đối phương có thể tùy ý chế tạo ảo cảnh dựa vào năng lực, vậy thì "thế giới bán thực" vừa rồi sẽ càng hao công tổn sức, ăn ít làm nhiều.
Xét cho cùng, "thế giới bên trong" chính là hiện thân "thế giới tinh thần" của bệnh nhân có độ nguy hiểm cao.
Trong những thế giới tinh thần mà Ôn Giản Ngôn tiến vào, diện tích lớn nhất đến từ số 03 có hai nhân cách... Dẫu sao bọn họ cũng có hai người, hơn nữa bất kể hành lang hay là bên trong phòng bệnh thì đều vô cùng thô sơ.
Thế giới tinh thần hoàn chỉnh và tinh tế nhất đến từ số 04 - nghệ thuật gia Mars. Thế giới tinh thần của hắn là một biệt thự với tác phẩm nghệ thuật của riêng mình, diện tích khá nhỏ và khép kín, tuy nhiên ý tưởng lại tinh tế, chi tiết phong phú. Ôn Giản Ngôn đoán, có lẽ nó được mô phỏng theo nơi ở thực sự của hắn ta.
Thế nhưng thế giới do số 02 sáng tạo lại vượt xa trí tưởng tượng của Ôn Giản Ngôn.
Diện tích của nó rất rộng, rộng đến mức có thể bao trùm toàn bộ tầng hầm và đại sảnh tầng một, chi tiết vô cùng phong phú, gần như khôi phục hiện thực một cách hoàn hảo... Nếu không anh ta đã chẳng lừa được ánh mắt cũng như trí nhớ của Ôn Giản Ngôn lúc đầu.
Chẳng qua, anh ta lại không tạo ra bất kỳ NPC nào để hoàn thiện ảo cảnh của mình.
Vậy thì chỉ có một khả năng.
... Bởi vì đang ở thế giới bên ngoài nên anh ta không thể tạo ra ảo cảnh theo ý muốn.
Hiện thực là một vật mẫu cần thiết, đồng dạng cũng là con dao hai lưỡi.
Một mặt, số 04 có thể tránh bị phát hiện sơ hở ở mức độ cao nhất, ngay cả vết nứt trên cửa và vết máu trên tường cũng có thể khôi phục một cách hoàn hảo. Nhưng mặt khác, việc khôi phục 1:1 cũng đồng nghĩa, con đường trước đây bọn họ từng đi dưới tầng hầm một cũng không vô dụng, mà nó giống như một loại thí nghiệm mô phỏng.
Chỉ cần nghĩ cách rời đi, bọn họ có thể thông qua kinh nghiệm tránh được phần lớn rủi ro.
Vậy nên Ôn Giản Ngôn mới chọn án binh bất động, đợi cho đến khi xác nhận đồng đội có thể rời khỏi Viện điều dưỡng Bình An mới phá hư ảo cảnh.
"..."
Số 02 nhìn chằm chằm chàng trai đứng gần mình, chờ đợi đối phương nói tiếp.
"Nếu như tôi đoán không nhầm, đợi thêm vài tiếng chuông nữa thế giới bên trong sẽ xâm lấn hoàn toàn thế giới bên ngoài. Khi đó các anh sẽ không có đối thủ."
Ôn Giản Ngôn không hề né tránh mà nhìn thẳng vào đối phương, bình tĩnh phân tích.
Không chỉ có được sức mạnh vô hạn mà còn có sự bảo vệ vô đối.
Đến lúc đó, toàn bộ Viện điều dưỡng Bình An sẽ trở thành lò mổ và khu vui chơi của bọn họ, tất cả streamer không kịp qua màn sẽ bị xóa sổ.
"Tiếc là đến tận bây giờ tiếng chuông chỉ vang lên một lần."
Nói cách khác, mặc dù cuộc xâm lấn của thế giới bên trong đã được đẩy nhanh, nhưng nó vẫn chưa hoàn toàn hoàn thành.
Điều này khiến các streamer bị tấn công ngay cả khi họ đang ở thế giới bên ngoài, tuy nhiên điều ngược lại cũng được thành lập – đó là ngay cả khi những bệnh nhân nguy hiểm cao có thể sử dụng khả năng thì cơ thể họ vẫn bị thương tổn.
Hay nói cách khác, bọn họ mang cơ thể phàm thai.
Phải biết rằng, tuy đạo cụ công kích nhắm vào linh thể rất khó tìm, thế nhưng vũ khí chống lại con người bình thường lại có giá rẻ bèo trong hệ thống.
Chàng trai giơ tay, một khẩu súng xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Đường viền kim loại nặng nề, lạnh lẽo và cứng rắn nằm gọn trong lòng bàn tay, đầu ngón tay tái nhợt giữ cò súng, nòng súng đen ngòm chĩa thẳng vào mặt đối phương.
"Tạch."
Chốt an toàn bị kéo ra.
"Có muốn thử không?"
Ôn Giản Ngôn nhẹ nhàng bình tĩnh hỏi.
Sự im lặng bao trùm phòng bệnh nhỏ hẹp.
Số 02 cụp mắt nhìn chăm chú khuôn mặt chàng trai đối diện.
Từ khoảng cách gần, anh ta có thể cảm nhận nhiệt độ lạnh lẽo của nòng súng.
Dựa theo kinh nghiệm, số 02 không hề nghi ngờ nếu mình gật đầu, đối phương sẽ chẳng hề đắn đo mà bóp cò súng.
Khuôn mặt tuấn tú, chiếc cổ thon dài, đường nét uyển chuyển từ xương quai hàm cho đến yếu hầu, đôi mắt hổ phách ánh lên nụ cười lạnh lùng, ẩn dưới mái tóc loà xoà là vành tai trắng nõn.
Sắc sảo và mong manh, dịu dàng và nguy hiểm.
Tương phản rất nhiều.
Thình thịch.
Thình thịch.
Trái tim nhảy lên dữ dội bởi sự hưng phấn tột cùng, dòng máu nóng bỏng đang cuồn cuộn chảy trong huyết quản, cơ hồ muốn thiêu đốt sạch sẽ cảm giác xa lạ giống như cỏ dại mọc um tùm trong người anh.
Khó thở.
Nhiệt độ cơ thể tăng lên.
A... Phải chăng đây là cảm giác 01 từng trải?
Vậy còn 03 04 thì sao? Bọn họ có giống như anh ta không?
Có phải bọn họ cũng cảm nhận được? Cảm nhận được loại niềm vui thuần khiết và ngọt ngào này, cảm nhận được hơi nóng ấm run rẩy bốc lên từ tận sâu thẳm tâm hồn.
Đôi mắt của số 02 tỏa sáng lấp lánh trong đêm. Anh ta giơ tay tỏ vẻ đầu hàng:
"Em thắng, tôi xin đầu hàng."
"Như vậy, tiếp theo em muốn tôi làm cái gì?"
"Anh rất thông minh." Ôn Giản Ngôn mỉm cười.
Chỉ số thông minh của số 02 khá cao. Anh ta hiểu rõ, nếu như không phải hắn có mưu đồ khác thì đã thẳng tay giết anh ta từ đầu rồi... Sở dĩ hắn ở trong phòng bệnh anh ta lâu như vậy, hơn nữa còn đe doạ anh ta không phải vì hắn nhân từ nương tay, mà bởi vì anh ta còn nhiều giá trị lợi dụng.
Và Ôn Giản Ngôn cũng hiểu hiện tại bản thân đang ở phòng số 02, cũng chính là tầng hầm hai dưới đất.
Tuy rằng những bệnh nhân có độ nguy hiểm cao có thể chưa chết, nhưng sức mạnh của họ không vô hại như số 02. Ôn Giản Ngôn không dám chắc mình có thể trở ra nếu chơi một chọi bốn.
Muốn rời khỏi nơi này nhất định phải có người trợ giúp.
Đúng vậy, hợp tác.
Chẳng qua khác với ảo cảnh khi trước, lúc này quyền chủ đạo hợp tác nằm chắc trong tay hắn.
Đó là kế hoạch của Ôn Giản Ngôn.
Lợi dụng ảo cảnh của số 02 để chỉ đường đi cho đồng đội, còn bản thân hắn sau khi phá hủy ảo cảnh lại có cơ hội đối đầu với chủ nhân ảo cảnh, từ đó thông qua việc khống chế đối phương để rời khỏi viện điều dưỡng.
"Đầu tiên, nói cho tôi biết tên anh là gì."
Ôn Giản Ngôn nói.
"Uris."
[Ting! Chúc mừng streamer đã hoàn thành nhiệm vụ: biết được tên thật của???]
[Thưởng tích phân: 500]
Khoảnh khắc đối phương dứt lời, Ôn Giản Ngôn nghe được âm thanh hệ thống quen thuộc.
Người đàn ông sở hữu làn da nâu mỉm cười, dường như chẳng thèm quan tâm đến chuyện Ôn Giản Ngôn có cướp cò hay không. Anh ta thong thả tiến lên một bước, đoạn cúi người, đặt một nụ hôn dịu dàng lên nòng súng.
Xong xuôi tất cả, anh dõi mắt nhìn chăm chú chàng trai trẻ trước mặt:
"Ra lệnh đi nào, hỡi chủ nhân của tôi."
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
"..."
"..."
"..."
"Tôi sẽ gọi streamer là chuyên gia huấn luyện chó."