Nhìn màu tóc mình bỗng nhiên thay đổi, Ôn Giản Ngôn ngây hết cả người.
Đây là...?
Sắc trắng như tuyết đầu mùa quấn quanh ngón tay, màu sắc quen thuộc làm hắn bắt được một chút dấu vết vụt qua.
Sau khi kích hoạt [ Hài cốt Thánh Anh], đứa trẻ toàn thân tuyết trắng xuất hiện, cả tóc và con ngươi nó đều là sắc trắng nhợt nhạt.
Chẳng lẽ...
Nhưng dù thế nào đi nữa thì đây không phải vấn đề cần được cất nhắc lúc này, Ôn Giản Ngôn dứt khoát đưa ra quyết định: "Nó không quan trọng, về sau rồi nói tiếp."
Dứt lời, hắn buông tay ra, quay đầu liếc nhanh phía sau.
Dưới bầu trời đỏ thẫm là những tòa nhà màu xám cổ xưa cũ kỹ, màng thịt đỏ tươi trào ra từ trong khe hở cửa sổ và các kẽ tường. Giống như một loại quái vật không có hình hài cụ thể nào đó đang được thai nghén từ trong tử cung bằng gạch, quay sang nuốt chửng người mẹ và tiếp tục lan rộng ra ngoài.
Tin tốt là đám bệnh nhân nguy hiểm cao trong Viện điều dưỡng Bình An chưa đuổi kịp.
Nhưng tin xấu là, cứ với đà đó, có lẽ chẳng bao lâu nữa nơi đây cũng sẽ rơi vào tay giặc, khiến cho thời gian dừng chân của họ bị giới hạn.
Đúng lúc này, giọng nói hơi biến điệu vì căng thẳng của Tóc Vàng bên cạnh vang lên: "Này này... mọi, mọi người nhìn nhà thờ xem...!"
Giọng điệu hoảng sợ của gã khiến Ôn Giản Ngôn cả kinh, theo bản năng nhìn về phía giáo đường.
Trái ngược với suy đoán ban đầu của họ, có vẻ việc vào nhà thờ không khó. Cánh cửa mở toang một cách bất ngờ, để lộ toàn bộ khung cảnh bên trong giáo đường.
Trên mái vòm cao, ánh sáng đỏ tươi xuyên qua lớp kính đáp xuống hàng ghế gỗ đen, cuối sảnh là cây thánh giá và bục giảng đường cao cao, hết thảy đều bị bao phủ trong vầng ánh sáng đỏ nhạt cùng bóng tối. Nơi lẽ ra linh thiêng cao cả bỗng hóa xa lạ dị thường.
"Bên trái, phía cuối bên trái, hàng ba." Giọng nói run rẩy của Tóc Vàng vang bên tai, dường như sợ hãi quấy nhiễu thứ gì nên hạ tông giọng cực thấp.
Theo lời chỉ dẫn của gã, Ôn Giản Ngôn và Tô Thành nhìn về hướng kia.
Sau khi nhìn rõ, hai người bất giác ngừng thở.
Phía dưới nền trời đỏ sẫm là bóng đen sền sệt dày đặc không thể soi sáng, nhìn kỹ hơn nữa có thể mơ hồ trông thấy hai bóng người ngồi cạnh nhau ở trong góc khuất.
Bọn họ quay lưng về cửa, bất động cúi đầu như hai tín đồ đang trung thành cầu nguyện. Bóng hình màu đen bất động như hoà vào trong bóng tối, hệt như hoà làm một thể với cả giáo đường.
Bỗng nhiên, Ôn Giản Ngôn như nhận ra điều gì đó.
Hắn quay đầu nhìn hai đối diện, hạ giọng hỏi nhanh: "Đám Luce đâu? Bọn họ tách ra rồi sao?"
Tô Thành gật đầu:
"Đúng vậy, sau khi rời tòa nhà chính của Viện điều dưỡng, bọn họ tách riêng ra luôn, tiến vào nhà thờ trước chúng ta."
Anh ta sửng sốt: "Vậy nên, ý của cậu là..."
"Điều này có thể."
Ôn Giản Ngôn nhíu mày, bình tĩnh nhìn vào giáo đường, khẽ đáp.
Hắn không ngạc nhiên trước hành động của Luce.
Dù sao giữa họ chỉ là tổ đội tạm thời, chỉ bị ràng buộc đơn giản với nhau vì lợi ích, và họ không có nghĩa vụ chăm sóc lẫn nhau. Ngay từ đầu Ôn Giản Ngôn đã không mong chờ bọn họ sẽ đứng ngoài nhà thờ chờ mình.
Theo một nghĩa nào đó, hắn càng thích nhìn đám người Luce chủ động tiến vào nhà thờ trước hơn.
Phải biết rằng sau khi phó bản dị hóa, kẻ dẫn đầu thăm dò khu vực xa lạ sẽ có lợi ích cao, đồng thời đi kèm là rủi ro cao không kém. Nếu đã có người nguyện ý dẫn đầu dò đường, Ôn Giản Ngôn tất nhiên sẽ không từ chối.
Nhưng...
Nếu hai cái bóng ở trong nhà thờ thực sự là thành viên đội Luce, vậy đây sẽ là điềm gở.
Dựa theo dáng vẻ ngồi yên bất động hiện giờ... chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Phải biết rằng ba người trong đội Luce đều là streamer kỳ cựu, thế nhưng trong đó lại có hai người trúng chiêu, lấy điều này để xem xét đánh giá tiêu chuẩn, e là mức độ nguy hiểm nơi đây còn cao hơn hắn tưởng tượng.
Trong giáo đường, hai bóng lưng kia không nhúc nhích, rõ ràng khoảng cách rất xa nhưng lại mang cho người ta cảm giác bất an mãnh liệt.
"Vậy... Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? "
Tóc Vàng tái mặt nhìn chằm chằm tòa giáo đường có vẻ yên bình nhưng tràn ngập điều bí ẩn đối diện, trên mặt lộ vẻ kinh hãi sầu lo.
Vào hay không vào?
Chiếu theo lẽ thường, tốt nhất là không nên đi vào, nhưng...
Gã quay đầu nhìn đằng sau.
Sắc trời quang đãng như đang rỉ máu, màng thịt lan tràn từ trong toà nhà lao về phía này, chậm rãi nhưng không thể ngăn cản. Giống như bản thân đang nhìn chăm chú vào ngọn sóng biển cao vài mét ập đến theo cơn cuồng phong, mang đến cảm giác ngột ngạt khó thở.
"E là chúng ta không còn lựa chọn nào khác." Tô Thành cắn răng: "Chi bằng..."
"Chờ chút."
Ôn Giản Ngôn đột nhiên mở miệng.
Hai người giật mình nháo nhào nhìn qua.
"Đừng hành động thiếu suy nghĩ, nếu tuỳ tiện xông vào khu vực chưa rõ nguy hiểm trong cơn hoảng loạn thì tỷ lệ tử vong rất cao. Nhất là khi tiểu đội Luce đã giảm 2/3 quân số. "
Ôn Giản Ngôn trầm tĩnh, nói đầy kiên định: "Tôi nghĩ rằng, so với vào trong thì tỷ lệ sống sót ở ngoài cao hơn hẳn."
Tóc Vàng sửng sốt một hồi, không tự chủ được nhìn về phía sau.
Chỉ trong vài phút đồng hồ ngắn ngủi, sóng thịt đỏ thẫm đã tràn qua hiên nhà, chảy xuôi theo nền đất phẳng, bao phủ toàn bộ vị trí họ từng đứng chờ trước đó, hơn nữa hoàn toàn không có xu hướng chậm lại.
Nhìn đám màng thịt dần dần tiến về phía này, da đầu Tóc Vàng tê dại.
Tuy rằng bên trong nhà thờ ngập tràn những điều chưa biết, nhưng không ai có thể giữ vững bình tĩnh khi đối mặt với nguy cơ tử vong gần kề. Ngay cả khi biết sau lưng có thể ẩn chứa rủi ro cao hơn, họ cũng không thể chống lại nỗi sợ hãi của cái chết gần kề. Phảng phất trên cổ đang có một sợi dây thừng vòng quanh từ từ siết chặt, lưỡi đao sáng loáng ở trên đỉnh đầu nhanh chóng hạ xuống.
Tóc Vàng toát cả mồ hôi, không kìm được lùi về phía sau một bước. Nhưng trước khi sắp bước vào giáo đường, gã bỗng thu phắt chân về.
Gã không khống chế được nhìn Ôn Giản Ngôn bên cạnh.
Chàng trai đứng tại chỗ, bình tĩnh nhìn về phương xa.
Đồng tử của hắn vốn hơi nhạt màu, nước da trắng nõn, tóc tai đột nhiên biến thành màu bạc, không hiểu sao lại tăng thêm vài phần cảm giác phi phàm, thoạt nhìn có vẻ lạc lõng giữa khung cảnh chung quanh.
Trên mặt hắn không có biểu cảm dư thừa, con ngươi hổ phách mang theo tâm tính khó lường, có vẻ trấn tĩnh khác lạ.
Sự trấn tĩnh của đối phương giúp Tóc Vàng giảm bớt sợ hãi. Gã ôm chút hy vọng mờ mịt hỏi: "Thật, thật sao?"
Ôn Giản Ngôn không ngoảnh đầu đáp:
"Chắc khoảng 40 50%."
Tóc Vàng: "..."
Nói cách khác, tỷ lệ tử vong là 50 60% hả?!
Gã nhìn chằm chằm thuỷ triều đỏ tươi như cắn nuốt được hết thảy vạn vật đang tiến sát gần, trước mắt bỗng tối sầm lại.
Mười lăm mét, mười mét, năm mét.
Mồ hôi trên trán Tô Thành ứa ra, tim đập dồn dập như đánh trống trận, dần dần sinh ra cảm giác ngột ngạt khó thở.
Giữa không gian sống dần bị thu nhỏ, giáo đường trống trải mở rộng phía sau mang đến một loại cám dỗ mạnh mẽ tăng lên từng giây...
Không vào thật à?
Mặc dù bên trong có thể tiềm ẩn nguy hiểm, nhưng chỉ cần họ không chết ở đây thì sẽ có nhiều giải pháp...
"Chờ một chút."
Dường như biết rõ đồng đội đang suy nghĩ gì, Ôn Giản Ngôn vừa yên lặng nhìn chằm chằm khoảng không, vừa mở miệng nói.
Cơ thể cao gầy của hắn căng lên, hệt như dây cung sẽ đứt phăng ngay tức thì, thế nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh như thường.
"Chờ một chút."
Năm mét, ba mét.
Quá gần.
Gần đến độ có thể nhìn thấy xúc tu mỏng manh, hệt như vật sống nhô ra từ những tế bào thần kinh đỏ hoẻn, tựa hồ có thể nhìn thấy hình dáng của loài quái vật dị hợm, giống như một bàn tay đang vươn ra, cùng với khuôn mặt trống rỗng và một chiếc mồm ngoác rộng.
Sắc mặt Tô Thành và Tóc Vàng dần trở nên khó coi. Cơ thể của họ thẳng tắp cứng đờ, bất giác ngả người về sau, dường như muốn tránh những thứ trước mặt càng xa càng tốt, cứ như có một sức mạnh kinh khủng sẽ nuốt chửng họ ngay trong giây sau.
Đột nhiên, không hề báo trước, tiếng chuông đinh tai nhức óc vang lên.
"Coong... coong... coong..."
Âm thanh phát ra từ trong nhà thờ trước mặt, bởi vì khoảng cách quá gần nên luồng sóng âm truyền thẳng ập vào mặt họ, khiến cho đầu óc người ta choáng váng.
Từng đợt chuông vang về xa.
Chất nhầy đỏ tươi, sền sệt, bán lỏng cuối cùng cũng ngừng lan rộng và cách bọn họ chưa tới một thước, phảng phất như là vật chết bất động.
Sự im lặng bao trùm.
Không khí như bị đóng băng vào lúc này, thời gian như thể cũng ngừng trôi.
Sau vài giây ngắn ngủi, rốt cuộc mấy người cũng phản ứng lại.
... Đã kết thúc rồi.
"Phù."
Trên mặt Tô Thành ướt sũng mồ hôi. Anh thở phào nhẹ nhõm, sau khi cơ thể thả lỏng bỗng sinh ra ảo giác bị mất sức ngay tức thì.
Mặt mày Tóc Vàng tái mét, nếu gã không đỡ vách tường bên cạnh e là đã ngã bệt xuống dưới đất.
Một giây sau, tiếng gió gào thét vang ngay sau đầu!
"Rầm!" Âm thanh đinh tai nhức óc.
Vốn đã là nỏ mạnh hết đà, thần kinh căng thẳng lên đến cực hạn, hai người bỗng nhảy dựng lên: "A a a a!" Bọn họ gào lên theo bản năng, quay phắt đầu nhìn sau lưng mình.
Cửa chính giáo đường phía sau đóng chặt, cánh cửa bằng gỗ đen kịt hiện ra chất liệu sắt đen dưới nền trời đỏ tươi, ngăn cản mấy người đứng ở bên ngoài.
Đồng tử hai người co rút, thở hổn hển.
"Tôi đệt, doạ, doạ tôi sợ chết khiếp..." Tóc Vàng thở hồng hộc, vẫn còn cảm thấy kinh hãi.
Tuy rằng mặt mày Tô Thành tái nhợt, nhưng so về can đảm vẫn hơn Tóc Vàng một chút. Anh thử vươn tay đẩy cửa.
Không xê dịch.
Anh tiến lại gần, nheo mắt nhòm vào khe cửa.
Trong một khe hở hẹp tối đen như mực không có chút ánh sáng nào. Bất kể ánh trời đỏ tươi, những hàng ghế ngồi ngay ngắn hay hai bóng người bất động, tất cả đều như ảo ảnh tan vào hư vô.
Tất cả những gì còn lại là bóng đen vô tận.
Nháy mắt, sau lưng Tô Thành toát mồ hôi lạnh.
Anh ta đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
Nếu như vừa rồi không nhờ Ôn Giản Ngôn nhất quyết ngăn cản, không cho bọn họ bước vào giáo đường nửa bước, chỉ e bây giờ bọn họ cũng biến mất trong bóng tối như hai người kia, không còn khả năng trốn chạy.
Anh nhìn Ôn Giản Ngôn đứng bên cạnh.
Đối phương vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh như thường, có loại khí phách thấy núi Thái Sơn sập ngay trước mặt vẫn dửng dưng.
"Cậu..."
Nhưng Tô Thành còn chưa kịp dứt lời, chỉ thấy Ôn Giản Ngôn bỗng xoay phắt người, một tay vịn lên cột đá, cúi đầu nôn khan:
"Oẹ!"
Tô Thành: "."
... Không hổ là mi.
Mười mấy giây sau, cuối cùng Ôn Giản Ngôn cũng đứng thẳng người.
Trán hắn lấm tấm mồ hôi, sợi tóc trắng bạc dính trên khuôn mặt tái nhợt, gò má có chút ửng hồng bệnh tật khiến hắn nom hơi chật vật và yếu ớt.
"Cậu không sao chứ?" Tô Thành vỗ lưng hắn.
Ôn Giản Ngôn lắc đầu, yếu ớt đáp: "Không sao, buồn nôn bình thường thôi mà."
Thói quen nôn khan mỗi khi căng thẳng của hắn đã có từ lâu, không thể khắc phục một sớm một chiều.
Phải biết rằng trong vài phút ngắn ngủi mà dài dằng dặc kia, Ôn Giản Ngôn không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Thời gian Luce và bọn họ đến nhà thờ là khác nhau, Luce và những người khác tiến vào giáo đường trước khi chuông reo, nhưng thời gian hiện tại của họ là sau khi chuông reo.
Nếu các quy tắc trong tòa nhà chính của Viện điều dưỡng Bình An được áp dụng ở chỗ này, vậy thì rất có khả năng hai bản đồ khác sẽ xuất hiện trước mặt họ.
Vì vậy, bây giờ bước vào nhà thờ sẽ chỉ nguy hiểm hơn thôi.
Ôn Giản Ngôn không dám đánh cuộc tỷ lệ chết 2/3.
Theo kinh nghiệm trước đây, chuông là điềm báo thế giới bên trong bên ngoài luân phiên thay đổi. Mỗi lần chuông vang, diện tích thế giới bên trong sẽ tăng trưởng, bất kể bên trong ẩn tàng nguy hiểm trí mạng cỡ nào thì bọn họ cũng phải tiến đến giáo đường.
Nhưng theo kết luận trước đó của Ôn Giản Ngôn, phó bản đã bị dị hoá, thế giới bên trong không còn tăng trưởng từng bước theo thời gian, thẳng cho đến khi hoàn toàn chiếm lĩnh thế giới bên ngoài, mà nó sẽ giống như bây giờ, xâm chiếm thế giới bên ngoài trước thời hạn, cho đến khi nào dung hợp hoàn toàn mới thôi
Nếu đã như vậy, khoảng cách giữa các tiếng chuông trước đây cũng mất ý nghĩa. Nếu nó vẫn còn gia tăng gấp đôi thời gian giống như trước, vậy thì dựa vào tốc độ lan rộng của màng thịt, sớm muộn gì nhà thờ nhỏ cũng bị cắn nuốt, và nó sẽ không cho streamer trong đó bất cứ cơ hội sống sót nào.
Nó là một con ngõ cụt.
Khi đó, toàn bộ Viện điều dưỡng Bình An sẽ không còn nơi nào an toàn, hay nói cách khác, cho dù bọn họ kịp thời tiến vào giáo đường cũng sẽ bị nuốt chửng.
Nếu đã như vậy, chi bằng thử liều một phen.
Đương nhiên Ôn Giản Ngôn cũng đã có chuẩn bị sẵn nếu mình đoán sai.
Suy cho cùng, giáo đường không giống bất cứ khu vực nào trong viện điều dưỡng. Đây là khu vực trung tâm của toàn bộ phó bản, tất cả quy tắc đều bắt nguồn từ nơi đây, vì vậy khả năng màng thịt bị vô hiệu hoá là rất lớn.
Nếu thật sự đến thời khắc cuối cùng mà chuông còn chưa vang, hắn sẽ cắn răng bất chấp xông vào giáo đường... Đến lúc đó, kể cả tỷ lệ tử vong là 2/3 hắn cũng dám cược.
Có thể sống thêm một phút thì một phút, còn sống mới còn khả năng phá giải nan đề.
Tỷ lệ thành công 4 5 phần Ôn Giản Ngôn từng nói khi trước không phải là lời nói đùa.
"..."
Ôn Giản Ngôn vuốt mặt, vẻ mặt tràn đầy mệt mỏi.
Vừa có đám bệnh nhân nguy hiểm cao tụ hội, vừa có tiếng chuông vang bất thình lình, và còn cả cạm bẫy trí mạng vừa rồi trong giáo đường... Từng thứ từng thứ như đang thử thách khả năng chịu đựng của hắn.
Giờ hồi tưởng lại cứ ngỡ như là nằm mơ.
"Vậy chúng ta sẽ làm gì tiếp theo?" Tô Thành hỏi.
Ôn Giản Ngôn xoay người nhìn cánh cửa nhà thờ khép chặt sau lưng, thử vươn tay đẩy... Quả nhiên vẫn đứng bất động như sắt thép bị hàn kín.
Trên cửa không có ổ khóa, đơn giản là không mở được.
Lại nhớ đến hai bóng lưng nhìn thấy trước đây, chỉ e... thế giới trong cửa khác với niệm không gian quen thuộc của họ.
May mà cuối cùng hắn cũng quyết định chính xác, bằng không sợ là hiện tại đã bị giam cầm ở trong, cho dù muốn đi cũng không đi được.
"Chẳng lẽ... Chúng ta chỉ có thể chờ tiếng chuông tiếp theo?"
Tóc Vàng khóc không ra nước mắt.
Thế chẳng phải là quay về điểm xuất phát sao?
Nếu như chuyện lúc trước xảy ra lần nữa, gã cũng không chắc mình thoát được không...
Ôn Giản Ngôn trầm ngâm một hồi, hắn ngước mắt nhìn Tô Thành: "Luce và những người khác tiến vào nhà thờ trước khi chuông reo, hay nói cách khác, lúc ấy bọn họ cũng không thể mở cánh cửa này, anh nghĩ họ sẽ đi đâu?"
Tô Thành sửng sốt.
Đúng vậy, khi Luce đến tiếng chuông chưa vang, điều đó có nghĩa...
"Còn có cửa khác?"
Ôn Giản Ngôn gật đầu:
"Chẳng qua... Tôi không nghĩ nó được gọi là cửa."
"Ý cậu là gì?"
Tóc Vàng nghi hoặc hỏi.
Ôn Giản Ngôn ngước mắt lên, nói đầy ẩn ý: "Anh quên rồi sao? [Tất cả thi thể sẽ được vận chuyển đến chỗ giếng trời]."
"!"
Nghe xong câu này, sống lưng hai người lạnh toát, từ đầu đến chân nổi đầy da gà.
Ôn Giản Ngôn: "Đi thôi, chúng ta cứ đi vòng quanh nhà thờ là sẽ tìm được cách vào."
"Nhưng chúng ta nên hành động nhanh hơn."
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi rồi nói: "Tiết tấu của phó bản đang tăng tốc."
Nếu thời gian ở thế giới bên trong bị rút ngắn, vậy xác suất thời gian thế giới bên ngoài cũng bị rút ngắn là rất cao.
Không có nhiều thời gian để họ tìm hiểu.
Hai người còn lại gật đầu.
Dưới sự chỉ dẫn của Ôn Giản Ngôn, bọn họ men dọc theo bức tường gạch màu xám vòng ra sau, cẩn thận tránh lớp màng thịt bất động cách đó không xa, thận trọng tiến về phía trước.
Dưới bầu trời đỏ thẫm là một mảnh tĩnh mịch, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân sột soạt rất nhỏ.
Chẳng bao lâu sau, bọn họ đã vòng qua bên hông nhà thờ.
Không ai nói gì suốt dọc đường đi.
Tóc Vàng vừa đi vừa nhìn chăm chú Ôn Giản Ngôn cách đó không xa, há miệng ngập ngừng không nói nên lời, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không dập tắt được khao khát ham học trong mắt gã.
Ôn Giản Ngôn không ngoảnh đầu: "Muốn hỏi gì thì cứ hỏi."
Tóc Vàng vò tóc, cười gượng hai tiếng, dường như không ngờ động tác nhỏ nhoi của mình lại bị phát hiện.
"Ừm thì... Cậu thật sự không biết nguyên nhân sao?"
Gã chỉ tóc hắn, cẩn thận đặt câu hỏi
"Nó hả.."
Ôn Giản Ngôn sửng sốt chốc lát, lúc này mới nhận ra đối phương đang nói về màu tóc thay đổi của mình.
"Cũng đoán lờ mờ được chút ít."
Hắn đáp một cách mơ hồ.
Tuy rằng Ôn Giản Ngôn vẫn chưa dám chắc nguyên nhân cụ thể, cũng không hiểu sao trước kia kích hoạt đạo cụ không hề xảy ra chuyện gì mà lần này lại đột nhiên dính ảnh hưởng...
Nhưng những thay đổi hiện tại của hắn rất có thể liên quan đến đạo cụ [Hài cốt Thánh Anh].
Tóc Vàng hỏi: "Cậu có cảm thấy thay đổi gì không?"
"Không có."
Hắn nhún vai.
Nói thật, nếu không phải Tô Thành nhắc đến thì Ôn Giản Ngôn thậm chí còn chẳng phát hiện màu tóc của mình thay đổi.
"Cậu thử cảm nhận lại xem? Có lẽ sẽ có cái gì khác biệt, ví dụ thể chất thay đổi hoặc là đột nhiên phóng thích dị năng các kiểu?"
Hai mắt Tóc Vàng tỏa sáng lấp lánh, khua tay múa chân quyết không từ bỏ.
Ôn Giản Ngôn: "..."
Hắn nhìn quả đầu vàng choé rực rỡ của gã trong chốc lát, dường như hiểu được vì sao tên này lại có hứng thú với chuyện kia.
Hắn trả lời với vẻ mặt phức tạp: "Tôi nghĩ anh nên hạn chế đọc tiểu thuyết."
"Thôi đừng để ý đến nó, dù sao nom cũng rất đẹp." Dứt lời, Tô Thành vươn tay vỗ vai Ôn Giản Ngôn, an ủi nói tiếp: "Hợp thời trang lắm."
Ôn Giản Ngôn: "."
"Cảm ơn."
Hắn mặt không cảm xúc nói lời cảm ơn.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
"Ha ha ha ha ha ha ha ha buồn cười chết mất, xem ra tôi đã biết lý do Tóc Vàng có quả đầu loè loẹt rồi."
"Nhưng mà nhìn nó đẹp phết... Xin hãy giữ mãi tạo hình này!"
"Tôi cảm thấy sau khi phó bản kết thúc, có lẽ streamer có thể kích hoạt hệ thống thống danh hiệu. Đợt này coi như lại phá kỷ lục, đây là lần đầu tôi thấy một streamer kích hoạt danh hiệu sớm như vậy, hơn nữa còn là danh hiệu cấp bậc đặc biệt... Trâu bò vãi chưởng."
Lừa Tóc Vàng xong, Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn về phía sau.
Ở sau lưng hắn, màng thịt bất động đứng im tại chỗ, giống như đụng phải bức tường không khí, vạch ra một đường phân cách rõ ràng.
Vô số nghi vấn vụt qua trong đầu.
Viện điều dưỡng Bình An đã bị chiếm đóng hoàn toàn chưa? Những streamer bên trong còn sống sót? Và cả những bệnh nhân nguy hiểm cao đó...
Khung cảnh đại sảnh hiện lên trong đầu Ôn Giản Ngôn.
Lúc ấy không khí nồng nặc mùi thuốc súng, đám bệnh nhân nguy hiểm cao đối đầu nhau, bầu không khí căng thẳng tới cực điểm, dường như chỉ một giây sau bọn họ sẽ lao vào nhau ẩu đả. Nhưng một giây sau, số 02 biến mất hồi lâu bỗng xuất hiện, cùng với tiếng nước nhỏ giọt dày đặc rơi xuống đất, anh ta thốt ra một câu đầy ẩn ý.
"Chúng mày không xem tình hình bây giờ đang thế nào à."
"Tên kia sắp đến rồi."
Lúc trước tình thế nguy cấp, Ôn Giản Ngôn vội vàng bỏ chạy nên không chú ý nhiều, nhưng bây giờ rốt cuộc cũng có thời gian suy nghĩ.
Hắn hơi nheo mắt, ánh mắt dừng trên màng thịt đỏ tươi trào ra từ cửa sổ, cửa chính và khe tường.
Lúc số 02 nói lời ấy cũng chính là lúc những màng thịt kia dùng tốc độ cực nhanh xâm chiếm đại sảnh. Dựa theo kinh nghiệm từng trải, ắt hẳn là vì phó bản xuất hiện dị hoá, bệnh nhân mất đi hình người, thế nên Ôn Giản Ngôn mới luôn coi chúng là loài quái vật không có sự sống và năng lực tư duy. Tuy nhiên bây giờ có vẻ... hình như còn thêm một khả năng khác.
Chẳng qua Ôn Giản Ngôn không cảm thấy, toàn bộ streamer trong Viện điều dưỡng Bình An đã bị diệt sạch.
Lúc trước bọn họ có thể dựa vào việc trốn trong phòng Lưu trữ tránh thoát một kiếp, vậy những người khác cũng có thể tìm được nơi trú ẩn tương tự. Đối với bọn họ mà nói, nguy hiểm thực sự đến từ bệnh nhân dị hoá chứ không phải đống màng thịt ăn mòn.
Bởi vì... Ôn Giản Ngôn có một linh cảm kỳ lạ.
Có lẽ thứ này đang đuổi theo mình.
"Mọi người mau nhìn phía trước!" Tóc Vàng bỗng mở miệng hô.
Hai người còn lại dõi mắt theo hướng gã chỉ.
Giữa khoảng đất trống đặt một chiếc xe đẩy nhỏ, ván xe trống không, mép gỗ cũ kỹ bám đầy vết máu nâu sẫm dơ bẩn giống như những vệt máu khô.
Ắt hẳn đây là công cụ vận chuyển xác chết đến chỗ giếng trời của Viện điều dưỡng Bình An.
"Đi, chúng ta đi xem thế nào."
Nói xong Ôn Giản Ngôn liền cất bước.
Đột nhiên, có tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ bên cạnh.
Đám người giật mình phòng bị theo bản năng, lia mắt về phía âm thanh truyền đến.
Rất nhanh, một bóng người quen thuộc vọt ra từ sau giáo đường...
Người nọ loạng choạng, khắp người máu me be bét, thoạt nhìn vô cùng nhếch nhác, như thể vừa trốn thoát từ cõi chết.
Đối phương cũng sửng sốt khi thấy mấy người Ôn Giản Ngôn:
"Là các cậu...?"
Giọng nói khàn khàn song không thể che giấu giọng nữ quen thuộc bên dưới.
"Thược Dược?" Ôn Giản Ngôn giật mình.
Khoảnh khắc nghe thấy giọng của đối phương, Thược Dược như mất hết sức, cả người mềm oặt đổ ụp về trước. Nếu không phải Ôn Giản Ngôn nhanh tay đỡ kịp, có lẽ cô đã bổ nhào xuống đất.
Đầu ngón tay cô lạnh lẽo run rẩy, khuôn mặt tái nhợt dính đầy máu tươi, như thể vừa trải qua điều gì đó vô cùng đáng sợ.
Sau khi đỡ lấy đối phương Ôn Giản Ngôn mới phát hiện, cơ thể dưới lòng bàn tay đang không tự chủ được run lên.
Ôn Giản Ngôn nhíu mày: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Nhiệm, nhiệm vụ đạo cụ cấp sử thi."
Thược Dược ngẩng đầu, cắn răng, yếu ớt đáp: "Chúng tôi đã mở ra rồi, hơn nữa cũng hoàn thành được hơn nửa, chỉ còn một bước cuối cùng."
"...!"
Ôn Giản Ngôn cảm thấy chấn động.
Như vậy có thể giải thích lý do.
Vì sao một nhóm ba streamer kỳ cực lại bị sụt giảm nhân số đến độ chỉ còn một người sống sót.
Trong phó bản cao cấp kiểu này, nhiệm vụ ẩn giấu đạo cụ cấp sử thi không dễ dàng hoàn thành, đây chắc chắn không thua kém gì một hồi nguy hiểm trong phó bản cấp S.
"Chúng ta hãy làm giao dịch."
Đột nhiên, ngón tay yếu ớt đặt trên tay Ôn Giản Ngôn siết chặt khiến hắn cảm thấy đau đớn.
"Cậu giúp tôi cứu người."
Như nắm được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, Thược Dược dốc hết toàn sức giữ chặt tay Ôn Giản Ngôn, đáy mắt bùng lên ánh lửa: "Đạo cụ là của các cậu."
*
Thược Dược uống hết một lọ giảm đau và một lọ cầm máu mới lấy lại sức.
Cô đứng dậy chùi vết máu trên mặt.
Khuôn mặt cô gái tái nhợt càng khiến ánh lửa trong mắt tựa như những đốm ma trơi. Cô nhìn về phía Ôn Giản Ngôn, hỏi: "Cậu đồng ý chứ?"
"Chưa biết."
Ôn Giản Ngôn nhún vai.
Thoạt nhìn hắn rất bình tĩnh, dường như không bị đả động trước lời mời của Thược Dược: "Đầu tiên hãy cho tôi biết, mấy người đi vào kiểu gì?"
Thược Dược cũng không bất ngờ trước câu trả lời của Ôn Giản Ngôn.
Tuy rằng đạo cụ sử thi vô cùng hấp dẫn, nhưng nếu chưa biết tình hình mà đồng ý ngay, vậy đó là kẻ ngu hết thuốc chữa tự đánh giá bản thân quá cao, hoặc cũng có thể là kẻ chuẩn bị sẵn sàng thất hứa ngay từ đầu.
Ngược lại, sự cẩn thận của Ôn Giản Ngôn càng làm Thược Dược yên tâm hơn.
"Cửa chính nhà thờ không thể tiến vào. Chúng tôi đi vòng qua sau và tìm thấy một lối vào nhỏ, đó là thông đạo vận chuyển xác chết. Chúng tôi đã đi qua nó..."
Thược Dược hít sâu một hơi, chậm rãi kể lại.
"Sau đó thì sao, xảy ra chuyện gì?"
"Xác chết sống lại."
Bốn chữ ngắn gọn nhưng hàm ý ẩn sau nó khiến người ta rùng mình.
Phải biết rằng trong vòng luân phiên giữa thế giới bên trong và thế giới bên ngoài, người chết không chỉ có streamer mà còn có cả bệnh nhân trong Viện điều dưỡng. Vậy số người được đưa đến nhà thờ nhỏ là bao nhiêu?
Không ai biết được con số cụ thể cả.
Nhìn vết máu đậm nhạt trên người Thược Dược, đám người đều cảm thấy lạnh sống lưng.
"Chúng tôi gắng gượng thoát khỏi một kiếp, tiến vào bên trong nhà thờ."
"Sảnh đường sao?" Ôn Giản Ngôn hỏi.
"Không."
Không ngờ Thược Dược lắc đầu: "Tôi không rõ đó là nơi nào, nhưng tôi chắc chắc không phải sảnh đường nhà thờ, mà càng giống như..."
Mặt mày Thược Dược tái mét, song cô vẫn cố gắng nói tiếp:
"Giống nghĩa trang hơn."
Xác chết chất chồng, thi thể rách nát chồng lên thi thể rách nát, máu tươi phủ lên máu tươi.
Cho dù chỉ nghĩ lại thôi cũng khiến cô ớn lạnh.
"Ở giữa nghĩa trang, chúng tôi nhận được nhiệm vụ liên quan đến đạo cụ cấp sử thi." Thược Dược bình tĩnh nói tiếp: "Hoàn thành ba phép Bí Tích."
"Bí Tích?" Tóc Vàng lộ vẻ mờ mịt.
Ôn Giản Ngôn tự nhiên tiếp lời:
"Bảy phép Bí Tích: Rửa Tội, Thêm Sức, Thánh Thể, Giải Tội, Xức Dầu Thánh, Truyền Chức Thánh, Hôn Phối."
"Đúng vậy."
Thược Dược gật đầu: "Tuy nhiên yêu cầu sẽ không hà khắc như thế giới thực, chỉ cần làm theo từng bước chỉ dẫn là đủ."
Đương nhiên đây đều là thứ xảy ra sau khi phó bản "dị hoá", mỗi ải đều có độ nguy hiểm riêng.
Ôn Giản Ngôn cụp mắt trầm ngâm một hồi, hắn hỏi: "Mọi người đã làm được bao nhiêu Bí Tích?"
"Hai Bí Tích." Thược Dược đáp: "Thánh Thể cùng Xức Dầu Thánh."
Nếu những gì cô nói là chính xác, vậy nhiệm vụ đạo cụ cấp sử thi trong phó bản này đã hoàn thành hơn phân nửa, chỉ còn một bước cuối cùng là xong xuôi.
"Bọn thất bại ở cửa nào?" Ôn Giản Ngôn hỏi.
"Giải Tội." Thược Dược trả lời.
"Tại sao lại là Bí Tích này?"
Ôn Giản Ngôn nhíu mày.
"Trong các hạng mục trước, mỗi mục đều do thành viên nhóm tôi sắm vai, như vậy mới khống chế được rủi ro ở mức thấp nhất. Nhưng hạng mục này thì khác..."
"Chỉ riêng hạng mục này là có người trong phòng Xưng Tội."
"Có người?!"
Đồng tử của Ôn Giản Ngôn co rụt.
"Đúng vậy." Thạch Dược gật đầu, trên mặt lộ vẻ sợ hãi:
"Một... Một linh mục không thể nhìn thấy rõ."
Sắc mặt của cô tái trắng, ngón tay lạnh băng run rẩy vặn vào nhau, dường như chỉ có như vậy mới khống chế được phản ứng bản năng run rẩy của mình.
Không khí chìm vào khoảng lặng.
Ba người Ôn Giản Ngôn đứng đối diện cô đồng thời nghiêm mặt, như thể đang cố phán đoán mức độ nguy hiểm của nhiệm vụ này.
Bầu không khí âm trầm và áp lực, gần như khiến cho người ta không thở nổi.
Thẳng cho đến khi Thược Dược phá vỡ sự yên tĩnh, mở miệng nói tiếp:
"Tôi còn sống sót đứng trước mặt cậu..." Cô nở nụ cười thảm thương, nửa đau xót nửa xấu hổ: "Vì tôi là người duy nhất không bước vào phòng Xưng Tội."