Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng

Chương 18: Chương 18





Quảng trường livestream sôi trào.
Chỉ một phút trước, phó bản cấp D Trường cấp ba Đức Tài đột nhiên lọt vào bảng xếp hạng mà không hề báo trước, nổi lên bốn khu vực chỉ trong tích tắc, trực tiếp nhảy lên đỉnh của toàn bộ quảng trường! Đứng thứ ba cùng với một phó bản cấp B và hai phó bản khác trên nó đều cấp A.
Làm sao có thể? Đây là điều chưa từng xảy ra! Rốt cuộc chuyện quái gì đang diễn ra vậy?
Khán giả trên quảng trường livestream oanh động, lập tức đua nhau đổ xô về sảnh livestream của Trường cấp ba Đức Tài.
Dưới tên phó bản, một logo màu đỏ tươi lóe lên.
Mức độ khó của đại sảnh: D+
Lịch sử tiến độ mở khóa cao nhất: 100%
Giá trị xem: cấp A
"Vãi chưởng!! 100%! Có streamer đã mở khóa được 100% tiến độ phó bản Trường cấp ba Đức Tài, cũng chính là đã hoàn thành tuyến chính!"
"Không chỉ độ khó tăng lên mà giá trị xem cũng được nâng vọt! Má ơi má ơi má ơi! Rốt cuộc chuyện quái gì đã xảy ra trong phó bản vậy?"
"Hơn nữa có vẻ còn vài tiếng nữa mới đến thời gian kết thúc phó bản đúng không? Nhanh vậy đã hoàn thành xong tuyến chính? Chẳng lẽ streamer trong phó bản này là biến thái!"
"Trâu bò! Tôi đến đây!"
Ngay lúc khán giả đang thảo luận rôm rả, đột nhiên có một người xem nhận ra điểm mù vẫn luôn bị bỏ qua trước đó:
"Hửm? Chờ đã, nếu tôi nhớ không nhầm thì sau khi hoàn thành tuyến chính trước thời hạn và thông qua 100% tiến độ thăm dò, phó bản sẽ tự động kết thúc đúng không?"
"...Hình như thế thật."
Những người xem khác đều sửng sốt.
Đúng vậy, theo lý mà nói, cho dù thời gian sinh tồn còn lại trong phó bản còn bao nhiêu đi chăng nữa, tuy nhiên chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ tuyến chính thì toàn bộ phó bản sẽ tự động qua cửa.
Nhưng...
Nghĩ đến đây, mọi người không khỏi nhao nhao chuyển tầm mắt về phía góc trên bên phải đại sảnh livestream.
Ở đó, ký tự đỏ tươi vẫn đang từ từ chớp động, cực kỳ chói mắt và không thể bỏ qua.
[LIVE]
Đang trong phát sóng trực tiếp.
Gần như cùng lúc, trong lòng tất cả khán giả đều hiện lên một câu hỏi giống hệt nhau:
Tại sao phó bản vẫn chưa kết thúc?
*
Khung cảnh trước mặt Ôn Giản Ngôn quay cuồng.
Cảm giác không trọng lượng mạnh mẽ đang kéo hắn, cả người hắn như lao nhanh xuống dưới, cảm giác sợ hãi bóp nghẹt cổ, sự ngột ngạt khiến hai mắt hắn tối sầm...
"Ưm...!"
Trước khi ngất xỉu, Ôn Giản Ngôn bật ra một tiếng kêu rên, chật vật ngã xuống dưới đất.
Từ "đất" không đủ chính xác để diễn tả tình cảnh lúc này.
Dưới cơ thể hắn là một mảnh bóng tối dày đặc, thứ duy nhất có thể cảm nhận được chính là cái lạnh buốt thấu xương thấm ra từ nó.
Phóng mắt nhìn qua, chỉ có thể thấy bóng tối vô biên vô hạn, dường như không gian độc lập với toàn bộ thế giới bên ngoài, thời gian đã sớm ngừng trôi, bên tai tĩnh lặng tựa như cõi chết.
Ôn Giản Ngôn chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở hỗn loạn dồn dập, trái tim nóng nảy loạn nhịp, khí huyết dồn cả lên tai, đột nhiên va thẳng vào màng nhĩ, ầm ĩ đến độ hắn không thể nào bình tĩnh để suy nghĩ.
Hắn hít một hơi thật sâu, khó khăn di chuyển hai mắt, chậm rãi nhìn về một phía cách đó không xa.
Toàn bộ không gian tối đen như mực, nhưng không hiểu vì sao, hư ảnh được chiếc gương coi là "Đức Cha" vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
...Đã không thể gọi y là hư ảnh.
Thân thể của y ngưng thành thực thể ổn định, phần dưới thắt lưng chìm vào bóng tối, phù văn quỷ dị giương nanh múa vuốt lan tràn trải dọc theo kết cấu chặt chẽ.
Công bằng mà nói, thân thể của người đàn ông này vô cùng hoàn mỹ, gần như vượt qua vẻ đẹp giới tính, tựa như tác phẩm nghệ thuật gọt đẽo tinh xảo, phù văn đen kịt càng tăng thêm vài phần mỹ cảm tà ác dã tính.
Ôn Giản Ngôn cảm thấy sau lưng ớn lạnh.
Có một sức mạnh khổng lồ mà hắn không hiểu đang ngủ say trong cơ thể của đối phương, bởi vì sự tồn tại của y, toàn bộ không gian tràn ngập cảm giác áp bách cao độ.

Nếu không phải hết đường lui, Ôn Giản Ngôn sẽ chẳng thèm ngoảnh đầu nhìn lại mà co giò bỏ chạy, chạy càng xa càng tốt, tuyệt đối không tới gần đối phương dù chỉ là nửa bước.
Hắn giơ tay lên vuốt mặt.
Bình tĩnh.
Dựa theo tình huống hiện giờ, xác suất cao là tạm thời "Đức Cha" vẫn chưa tỉnh, bằng không "Ngài Gương" cũng chẳng tốn nhiều công sức thu thập linh hồn con người, chỉ vì để đánh thức y.
Cho nên, bây giờ điều hắn cần làm là tập trung tìm cách rời đi, thay vì lo lắng vấn đề hư ảnh.

Sau khi chải chuốt lại các ý tưởng, Ôn Giản Ngôn đã trấn định hơn rất nhiều.
Trong không gian này, ngoại trừ "Đức Cha" đang ngủ say kia thì cũng chỉ còn khoảng không vô biên cùng sự im lặng chết chóc, không có cách nào tìm được đường ra khỏi đây.
Ôn Giản Ngôn mở giao diện livestream.
Vừa mới mở ra, hắn lập tức bị dọa hoảng sợ.
Số lượng người xem trực tuyến hiển thị ở góc trên bên phải đã tăng gấp ba lần, lên tới gần 30.000 người!
Hiển nhiên khi streamer bật và tắt chức năng ẩn màn hình thì livestream sẽ có thông báo nhắc nhở.

Cho nên gần như trong nháy mắt khi Ôn Giản Ngôn mở màn hình, toàn bộ livestream bị khán giả nhiệt tình quét ngang.
"Áu áu áu! Streamer tới rồi streamer tới rồi!"
"Mộ danh mà đến! Chúc mừng streamer đã hoàn thành tuyến chính! Nhưng mà không biết vì sao phó bản còn chưa kết thúc, streamer có thể nói cho bọn tôi nghe không? [Thưởng tích phân 50]"
"A a a a a, streamer trâu bò! Tiếp tục ngồi xổm hóng tài khoản chính của streamer!"
"Hở? Chỉ có mình tôi nhấp vào vì khuôn mặt của streamer à? Vợ ơi moa moa!"
"Tình địch phía trước phắn ra! Vợ đừng để ý đến nó, vợ lừa dối tôi! [Thương tích phân 100]"
Ôn Giản Ngôn: "..."
?
Không hiểu vì sao, hắn cứ cảm thấy hướng gió bình luận có chút quái dị.
Sau khi bỏ qua mấy bình luận theo phong cách quỷ dị kia, Ôn Giản Ngôn đột nhiên nhìn thấy một bình luận rất mấu chốt, hơn nữa còn nắm bắt được thông tin ẩn chứa trong đó.
Hắn hơi giật mình:
"Cho nên nói, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ tuyến chính thì phó bản sẽ tự động kết thúc sao?"
"Đúng đúng đúng!"
"Cho dù còn bao nhiêu thời gian sinh tồn, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ tuyến chính, tất cả người chơi trong phó bản đều có thể tự động qua cửa."
Chuyện này thật kỳ lạ.
Ôn Giản Ngôn sờ cằm hỏi: "Nói mới nhớ, mọi người đã từng nhìn thấy người đàn ông ngủ bên kia trong phòng livestream của streamer khác chưa?"
"Chưa từng nhìn thấy..."
"Đúng là chưa thấy bao giờ, nhưng nhìn từ góc này thì tên kia có vẻ hơi đẹp đấy."
"Có lẽ đây là Boss trong phó bản chăng? Tôi cũng không rõ, dù sao trước kia độ mở khóa cao nhất của phó bản cũng chỉ là 72%, kỷ lục cao nhất tính đến lúc này là do cậu lập."
...Cuối cùng vẫn không có manh mối.
Ôn Giản Ngôn thở dài một hơi.

Sau khi nói lời cảm ơn đơn giản, hắn tiếp tục khóa màn hình bình luận lại, ôm tia mong chờ cuối cùng mở giao diện cửa hàng.

Không chừng sẽ có một vài đạo cụ có thể giúp hắn trốn thoát?
Mặc dù tích phân gom góp trước đó đã bị tiêu sạch một lần, nhưng sau khi hoàn thành vài nhiệm vụ nữa, cộng thêm đánh thưởng khá nhiều đến từ khản giả, bây giờ số dư tích lũy của Ôn Giản Ngôn cực kỳ sung túc.

Cho dù chưa đến mức độ có thể mua một lượt các vật phẩm trong cửa hàng, song vẫn có thể mua được một số đạo cụ đắt tiền và quý giá.
Thế nhưng, ngay khi Ôn Giản Ngôn tự tin mở giao diện cửa hàng, cơ thể hắn lập tức có cảm giác không khỏe.
Tất cả các mặt hàng trong cửa hàng đều mang một màu xám xịt, dù có ấn xuống thế nào cũng không mua được.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, từ một phú ông với khối tài sản kếch xù, Ôn Giản Ngôn bỗng biến thành một kẻ nghèo hèn có tiền nhưng không có chỗ tiêu.
Ôn Giản Ngôn: "..."
Muốn đánh người ghê.
Tao thật sự nghi ngờ mày nhắm vào tao, phòng livestream rác rưởi!
Hắn hít một hơi thật sâu, kìm nén oán khí trong lòng, mở giao diện bình luận livestream ra thêm lần nữa.
Hiển nhiên những khán giả khác trong livestream cũng chưa từng nhìn thấy cảnh này.

Bọn họ mồm năm miệng mười đưa ra lời khuyên cho Ôn Giản Ngôn, tuy nhuên hầu hết các lời khuyên đều không có giá trị.

Thẳng cho đến khi...

"Nếu không streamer đến chỗ NPC kia kiếm manh mối? Không chừng sẽ có biện pháp rời đi."
Mí mắt Ôn Giản Ngôn giật giật hai cái chẳng lành.
Không phải hắn chưa từng nghĩ đến cách này, nhưng thân là người có thói quen xua lợi tránh hại, hắn vẫn một mực cố gắng tìm ra cách khác, để tránh tiếp xúc gần gũi với NPC vừa nhìn đã thấy nguy hiểm kia.
Nhưng...!bây giờ xem ra có vẻ không còn đường khác ngoài con đường này.
Ôn Giản Ngôn thất bại ngao ngán.
Hắn đóng màn hình bình luận, sau đó di chuyển từng bước, tiếp cận người đàn ông đang say ngủ gần đó một cách đầy khiên cưỡng...
Không biết có phải bởi vì đã quen chung sống hòa bình trong khoảng gian ngắn không, Ôn Giản Ngôn dần quen thuộc với khí tức khủng bố xung quanh người đối phương, thậm chí còn có chút tò mò đánh giá khuôn mặt y.
Theo khoảng cách được rút gọn, khuôn mặt người kia chậm rãi trở nên rõ ràng.
Đó là một khuôn mặt rất nhợt nhạt, giống như băng lạnh không có sinh khí.
Thế nhưng, dường nét phía trên lại cực kỳ tuấn mỹ, thậm chí từ tuấn mỹ cũng có vẻ quá nhỏ bé không phù hợp để hình dung về y.
Đó là một loại cảm giác rung động lòng người, tính công kích riêng về thị giác gần như vượt qua lẽ thường, đến độ phi lý, tựa như nam châm hấp dẫn ánh nhìn của mọi người.
Y yên lặng trôi nổi trong bóng tối, mái tóc đen xõa ra như suối nước, đậu trên cơ bắp trắng như cẩm thạch.
Ôn Giản Ngôn: "..."
Ừm, ưa nhìn thế này thì xác suất là quỷ càng lớn.
Hắn cẩn thận dừng cách người đàn ông vài bước.
Trong khi Ôn Giản Ngôn đang cố gắng làm công tác tâm lý cho bản thân, chợt có một âm thanh máy móc lạnh lẽo vang bên tai hắn:
[Streamer cấp E....!Xoẹt xoẹt...!Trong quá trình làm nhiệm vụ...]
Giữa bóng tối đen kịt tĩnh lặng, Ôn Giản Ngôn gần như bị làm cảm động khi nghe thấy âm thanh quen thuộc này.
Cho đến khi...
[?? Nhiệm vụ:??? với cơ thể, trao đổi chất lỏng trong 30 giây]
Ôn Giản Ngôn: "..."
Mặt hắn không chút thay đổi, nhìn chằm chằm vào 30 giây đếm ngược đỏ như máu phía trên tầm mắt mình, chìm vào khoảng lặng.
Hả?
...Mày nói gì cơ?
Nhiệm vụ gì? Trao đổi cái gì?
Mày có bệnh chắc!! Nhiệm vụ chết tiệt gì thế hả!
Ôn Giản Ngôn hơi suy sụp.
Hắn mở giao diện livestream của mình ra làm mới nhiều lần, nhưng nhiệm vụ kia vẫn luôn xuất hiện bên rìa mắt hắn, dường như phông chữ đỏ tươi trên đỉnh đầu đang lặng lẽ trào phúng hắn:
[00:30]
"..." Ôn Giản Ngôn.
Tao chửi cả lò cái phòng livestream ngu ngốc nhà mày.
Tuy nhiên, chuyện đã đến nước này, vì rời khỏi không gian tối tăm quỷ dị, cho dù nhiệm vụ có kỳ quặc khác thường thì Ôn Giản Ngôn cũng không thể không căng da đầu thử một lần.
Cái gọi là trao đổi chất lỏng với cơ thể thường diễn ra theo hai cách, đó là hôn hoặc dùng một số loại giao tiếp cơ thể không thể livestream.
Nhưng mà, đối mặt với NPC không phải người không phải quỷ mà gần giống như thi thể kỳ lạ trước mặt, Ôn Giản Ngôn không tính sử dụng hai sách lược trên...!Hắn tự nhận khẩu vị bản thân không nặng đến vậy, hơn nữa cũng không có thói quen livestream những chuyện riêng tư cho người khác nhìn.

Ôn Giản Ngôn căng da đầu tiến lên một bước.
Người đàn ông vô thanh vô tức ngủ say trước mặt hắn, thoạt nhìn giống một quả bom hẹn giờ vô cùng khủng bố.
Ôn Giản Ngôn nhíu mày cắn rách đầu ngón tay mình, máu tươi đỏ thẫm tuôn ra từ miệng vết thương.
Máu cũng là một chất lỏng của cơ thể.
Hắn hít một hơi thật sâu rồi vươn tay qua.
Đầu ngón tay trắng nõn dính máu dừng lại vài giây trên đôi môi tái nhợt đang khép chặt của đối phương.

Tách tách, những giọt máu đỏ tươi nóng hổi nhỏ xuống, rơi trên môi dưới của người đàn ông, chảy vào khe hở giữa cánh môi.
Ôn Giản Ngôn nhắm chặt mắt lại, cuối cùng chuẩn bị tâm lý năm giây, sau đó mới lấy hết can đảm đè đầu ngón tay mình xuống.
Môi người đàn ông lạnh như băng, nhiệt độ cực thấp kích thích đầu ngón tay Ôn Giản Ngôn.

Nhưng điều khiến hắn bất ngờ là, trái ngược với vẻ ngoài lạnh lẽo nhợt nhạt như đã cẩm thạch, môi của đối phương lại vô cùng mềm mại.

Dưới lực đè mạnh của hắn, cánh môi gần như không hề kháng cự hé mở ra.

"..."
Nom càng quỷ dị hơn nữa.
Ôn Giản Ngôn rùng mình một cái, phớt lờ chuyện cơ thể nổi da gà, sau đó hắn cắn răng, tim cũng trùng xuống, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, dùng đầu ngón tay của mình cạy mở hàm răng đang đóng chặt của đối phương, đè đầu ngón tay chảy máu lên trên chiếc lưỡi không hề có phản ứng của người kia.
[0:29]
Thời gian đếm ngược đỏ như máu trên đỉnh đầu bắt đầu chuyển động, mặc dù chậm rãi, nhưng các con số đang giảm dần đều một cái trơn tru.
Ôn Giản Ngôn thở phào nhẹ nhõm.

Có vẻ như cách của hắn đã thành công.
Hắn đau khổ nhìn chằm chằm con số không ngừng nhảy nhót trên đầu mình.

Rõ ràng 30 giây có thể trôi qua trong chớp mắt, nhưng dường như bây giờ lại có vẻ dài dằng dặc, từng giây trôi qua tưởng như cách nhau cả thế kỷ.
Đột nhiên, những con số dừng lại.
[0:12]
Thời điểm còn hơn 10 giây, đồng đếm ngược đỏ như máu bỗng dừng lại, không hề xê xích dù chỉ một chút.

Ôn Giản Ngôn nháy mắt không dám tin.
Chuyện gì đã xảy ra?
Sau một hồi hoảng sợ, Ôn Giản Ngôn chóng nhận ra vấn đề - khả năng cao là miệng vết thương quá nhỏ, nên không còn đủ máu chảy ra ngoài.
Nếu sớm biết trước thì hắn đã cắn mạnh hơn, đâu để đến độ phải chịu bị thương lần nữa.
Hắn đau đầu thở dài, chuẩn bị rút ngón tay về.
...Ngay giây tiếp theo, đầu ngón tay truyền đến cảm giác bị cắn.
"!"
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, hai mắt tròn tròn kinh hãi nhìn xuống.
Một đôi mắt màu vàng đang nhìn hắn chằm chằm trong bóng tối.
Màu sắc như vàng ròng nóng chảy, lộ ra một loại cuồng nhiệt tàn khốc.

Y lẳng lặng nhìn chăm chú vào thanh niên trước mắt, giống như một kẻ đi săn theo dõi con mồi.
Máu tanh, vô nhân tính, nguyên thủy mà cường đại.
Gần như khiến cho sống lưng ớn lạnh, máu trong cơ thể đông cứng.
"..."
Ngay khoảnh khắc đó, Ôn Giản Ngôn đã ảo tưởng mình bị bắt gọn.

Chân hắn như bị cắm rễ, sợ hãi không thể di chuyển.
Thẳng cho đến khi đầu lưỡi mềm mại lạnh lẽo dính vào, tựa như loài rắn ướt át linh hoạt, dùng sức cuốn lấy đầu ngón tay trắng nõn của thanh niên, tham lam liếm mút.
Không!
Ôn Giản Ngôn sực tỉnh, đồng tử của hắn co lại, bắt đầu ra sức phản kháng!
Nhưng mà, bóng ma đen kịt yên tĩnh quanh người người bỗng sôi trào, giống như nhận được sinh mệnh bắt đầu nhúc nhích.

Nó quấn quanh eo, đùi, cánh tay chàng trai, sau đó kéo hắn về phía người đàn ông...!
Ôn Giản Ngôn chợt nhận ra điều gì đó.
Những bóng đen này...!Không gian này...!Bản thân nó là một phần của cơ thể của của đối phương.
Vậy, thứ này phải chơi thế nào!
Cơ thể Ôn Giản Ngôn bị trói chặt, bắp thịt trên người căng cứng vì sợ hãi, không thể nhúc nhích dù chỉ một tẹo, chỉ đành trơ mắt nhìn người đàn ông mỗi lúc một gần, cách càng ngày càng gần hơn.
Phần trên bao phủ phù văn quỷ dị nghiêng về phía trước.
Càng sâu vào trong, bóng tối càng dày và cuộn lên, lan rộng liếm láp từng tấc da thịt của chàng trai trẻ tuổi, cắn nuốt cơ thể hắn từng chút một.
...Đau.
So với cơn đau, sự trống rỗng và chết lặng càng chiếm phần nhiều.
Cơ thể đang dần biến mất, tứ chi bị trói từ từ mất đi cảm giác tồn tại.
Sức mạnh trong cơ thể bị xói mòn.
Sau khoảng thời gian hoảng hốt và mờ mịt, Ôn Giản Ngôn đột nhiên nhận ra mình đang bị ăn tươi nuốt sống.

"Ăn" theo nghĩa đen.
Đồng tử của Ôn Giản Ngôn chấn động, những lời tục tĩu tích lũy cả đời bồi hồi nơi đầu lưỡi, muốn tuôn ra ngoài.
A a a a a!!!
Mẹ kiếp!!!
Một đôi tay tái nhợt rắn chắc ngưng tụ từ bóng tối, phù văn màu đen lan tràn khắp cơ bắp.
Giờ phút này người đàn ông đã buông đầu ngón tay Ôn Giản Ngôn.

Y vươn tay ra, thâm mật ôm lấy eo hắn, kéo hắn vào trong ngực mình.
Y dịu dàng cúi người xuống, dùng chóp mũi lạnh như băng chạm vào cần cổ chàng trai, tựa như đang ngửi làn da ấm áp run rẩy của hắn, tận hưởng mùi hương tươi mới của máu thịt.
Ôn Giản Ngôn rùng mình một cái, ngửa người ra sau theo bản năng, cố gắng tránh khỏi hành vi nguy hiểm đáng sợ của đối phương.
Thật không may, cuộc đấu tranh của hắn gần như không hiệu quả.
Toi rồi toi rồi toi rồi.
Lần này hắn thật sự sẽ bị ăn tươi nuốt sống.
Ngay khi Ôn Giản Ngôn chìm vào tuyệt vọng, một âm thanh bỗng vang lên bên tai hắn: [Quả nói dối đã chín muồi]
[Có ăn không?]
Ôn Giản Ngôn mở to hai mắt, dứt khoát trả lời: "Có!"
Trăm lần triệu lần cũng muốn ăn!
[Xin hãy vui lòng nói dối với đối tượng trước mặt, nó sẽ trở thành sự thật vô điều kiện, thời hạn là một phút]
[Bạn có ba cơ hội]
Gần như không kịp nghĩ nhiều, Ôn Giản Ngôn nhìn về phía người đàn ông trước mặt, dùng tốc độ nói nhanh nhất nói: "Anh chưa bao giờ tỉnh lại!"
Lục cục lục cục.
Viên xúc xắc 10 mặt giữa không trung bắt đầu lăn.
[27/20]
[Thất bại]
Ôn Giản Ngôn: "..."
Giá trị may mắn của tôi ơi vui lên nào!
[Bạn còn hai cơ hội khác]
Ôn Giản Ngôn cắn răng: "...Anh không thể làm hại tôi."
Lục cục lục cục.
[98/40]
[Thất bại nặng nề]
Ôn Giản Ngôn: "..."
Cứu.
[Bạn còn một cơ hội khác]
Giọng nói máy móc lại vang lên.
Theo thời gian trôi qua, cơ thể Ôn Giản Ngôn đã không thể chuyển động, từ dưới lồng ngực trở đi đã hoàn toàn mất đi tri giác.
Dường như đối phương cũng nhận ra sự phản kháng cùng không cam lòng của con mồi trong ngực, cánh tay y siết chặt tỏ vẻ không vui.
Kèm theo tiếng răng rắc của xương cốt, một tiếng thở dốc sâu trong cổ họng bị chặn lại
Khung cảnh trước mặt Ôn Giản Ngôn bỗng tối sầm, cảm giác rùng rợn truyền trên da cổ.
Người đàn ông vùi đầu vào cổ hắn, dùng đầu lưỡi trơn nhẵn lạnh lẽo tham lam liếm láp cần cổ trắng nõn của chàng trai, hàm răng sắc nhọn nghiến lên da thịt tinh tế mềm mại, tựa như nhấm nháp mỹ vị.
...Đương nhiên, đối với quỷ quái trước mặt mà nói, hắn thật sự là một món ăn ngon.
Liếm liếm liếm, liếm cái mả mẹ nhà chúng mày.
Ôn Giản Ngôn cắn chặt răng, để lộ nụ cười dữ tợn.

Khi cái chết tới gần kề, hắn cũng không thèm bận tâm những thứ khác.

Mang theo lửa giận không có chỗ phát, hắn chẳng thèm nể nang gì, tràn đầy ác ý nói:
"Anh yêu tôi đến chết đi sống lại, hận không thể làm con chó của tôi."
Lục cục lục cục.
[1/5]
[Thành công rực rỡ]
[Lời nói dối được đánh giá là thành công]
Hết chương 18.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.