Chào Ngày Anh Đến

Chương 26: mùi đào



Một buổi học nữa lại kết thúc, lớp Lục Thiên được tan trước do thầy giáo phải về sớm chăm vợ đẻ. Từ lúc tan hai người Cố Dương và Lục Thiên đã luôn túc trực ở của lớp B-2.

Có nhất thiết phải làm như vậy không, Nhất Trình nghĩ.

Ra đến cổng trường, họ đứng đó một lúc, nhìn qua hàng bán xiên nướng. 5 phút sau tại ngõ An Bình, ba người ba xiên thịt vừa đứng ăn vừa xem xe cộ nườm nượp đi qua.

Không bàn đến việc ai trả tiền nhưng có cái ăn là tốt rồi.

Nhất Trình quay sang nhìn Cố Dương rồi lại Lục Thiên. Cậu vẫn không thể tin là mình lại có những người bạn thế này. Dù hơi ngáo, hơi phởn nhưng lại rất tốt.

Miêng nhai chóp chép xiên thịt nướng ngũ vị, ánh mắt lại dán chặt vào Lục Thiên. Nhất Trình cũng không ý thức được việc mình đang làm cho đến khi Lục Thiên quay sang hỏi.


"Mặt tớ dính sốt BBQ à ?".

"À không, tớ chỉ....".

Chưa để cậu nói hết câu, Lục Thiên đã vươn tay ra quệt đi nước sốt trên mép Nhất Trình, động tác không một chút thừa thãi, nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước.

"Haha, mặt cậu thì dính rồi kìa".

Nhất Trình đỏ mặt tía tai, cậu đâu ngờ Lục Thiên lại làm vậy, lại còn cười người ta như thế nữa.

"Đây, tó có khăn này".

Nói rồi cậu lôi khăn từ túi ra đưa cho Nhất Trình, một chiếc khăn mùi xoa trắng đơn giản, ở góc khăn có thêu hình một chú chim xanh. Nho nhỏ, trông đáng yêu....mà khoan, người như Lục Thiên mà có thứ "dịu dàng" thế này á ?

Nhất Trình mới chỉ ngước mắt lên nhìn, chưa kịp thắc mắc thì Cố Dương bên cạnh đã há hốc mồm đầy kinh ngạc.

"Uầy, ghê quá nha, mày ăn mảnh bao giờ đấy. Ai tặng đây, nói mau".

Thiếu điều Lục Thiên chỉ muốn đấm Cố Dương phát, nhưng nhìn Nhất Trình cũng đang nhìn cậu đầy thắc mắc nên thôi vậy.


"Làm gì có, cậu Tiêu tặng tao đấy. Một người đàn ông lịch sự thì trong túi luôn có khăn tay phòng những lúc cần".

"À rồi, "người đàn ông lịch sự" cơ đấy. Làm tao tưởng mày được bạn nữ nào đó tặng, làm tao tưởng mình sắp bị bỏ rơi nữa rồi~~".

Cái giọng chảy nước cùng với điệu bộ như vũ nữ múa bụng của Cố Dương đã nhiều lần khiến Lục Thiên đội quần nên cậu chỉ đứng đó mà không nói gì. Quay mặt làm ngơ.

Nhất Trình bên cạnh không chịu được mà khúc khích cười. Tiện tay đang cầm khăn, cậu lau lại cho Nhất Trình lần nữa vì dù sao nãy quệt mép người ta thấy còn tèm lem hơn.

Động tác còn dịu dàng hơn cả lúc trước, chiếc khăn mùi xoa mềm mải lau sạch mép Nhất Trình, trong phút chốc cậu còn tưởng rằng chiếc khăn còn lướt qua môi.

"Ê ê, lau cho tao nữa đi".


Cố Dương rướn người ra, tay chỉ vào miệng mình. Cậu ta đưa cằm ra nhưng đáp lại là gương mặt không để đâu hết khinh bỉ.

"CÚT".

.....___.....

Cánh cửa gỗ nâu đóng lại sau lưng Nhất Trình. Cậu xin phép mẹ lên phòng thay quần áo. Chỉ vừa khuất sau cánh cửa phòng ngủ, Lâm Nhất Trình đã thở mạnh mà ngồi thụp xuống sàn.

Hành động vừa nãy là gì vậy, cái....cái hành động lau miệng đó.

Khỏi phải nói chứ lúc đó khuôn mặt Lục Thiên như được phóng đại gấp 100 lần trong tầm nhìn của Nhất Trình.

Cậu rối quá nên lúc đấy tư chụp cái khăn tay của Lục Thiên lau miệng mình luôn.1

Lúc đó khó khăn lắm cậu mới nuốt được nước bọt xuống, tim như muốn chạy marathon luôn vậy.

Nhất Trình bụm hai tai lại, cằm đặt lên đầu gối, cậu không muốn nghĩ nữa. Đúng là cậu đã quá quen với sự dịu dàng của Lục Thiên trước đó nhưng từ lúc được cậu ấy cứu ra khỏi nhà kho, đến bây giờ Nhất Trình có cảm giác có cái gì đó khác khác.
Đang thẫn thờ ngồi im như phỗng, thì mẹ gọi cậu xuống nhà ăn cơm. Nhanh nhanh chóng mặc lại áo phông quần đùi rồi chạy vụt xuống nhà.

Chắc không có gì đâu, chỉ là mình tưởng tượng ra thôi. Lâm Nhất Trình nghĩ.

.....____.....

Phía bên này Lục Thiên phải vừa về nhà vừa "dỗ" cậu bạn thân. Từ lúc tạm biết Trình Trình, Cố Dương vẫn luôn trưng ra cái bộ mặt như ai cướp mất sổ gạo nhà cậu ta không bằng.

"Lúc mày có bạn gái cũng không phân biệt tao đến thế. Hức ! Đồ tồi".

Vừa nói vừa đánh vào vai Lục Thiên, điệu bộ như mấy cô gái nhà lành ngày xưa bị phụ tình. Ẻo lả đến mức chảy nước luôn. Thoáng da gà nổi lên, Lục Thiên day trán không biết nên làm gì.

Thôi tốt nhất là đi xa ra, tránh nhận người quen.

"Chắc chỉ có anh Vạn mới trị được mày".

"Ơ gì, anh ta thì liên quan gì đâu".
"Vâng vâng, không liên quan".

Lúc này Cố Dương mới chịu thu cái miệng mình lại.

Hai người "chia tay" trước cây rẻ quạt đầu đường, rồi ai về nhà nấy.

Vào trong phòng, lúc thay quần áo sờ vào túi quần thì thấy chiếc khăn tay nãy. Sau khi "từ chối khéo" Cố Dương. Cậu cũng quên mất là mình mang khăn luôn.

Nhìn chằm chằm vào vật trên tay một lúc. Lục Thiên từ từ đưa chiếc khăn tay gần lại mũi mình.

Trên đó không ám mùi thịt nướng tí nào mà thật ra lúc đó trên miệng Nhất Trình cũng không bám gì sau lần cậu dùng ngón tay quệt của mép Nhất Trình, nhưng....

Không cưỡng lại nổi cám dỗ, dần dần trong căn phòng tĩnh lặng cậu dần dần đưa chiếc khăn lên mũi.

Một mùi hương.

Hay một điều tưởng tượng.

Cũng không chắc nữa.

Lục Thiên chỉ biết rằng cậu không chỉ ngửi mà còn nghe thấy...
Một mùi đào thoang thoảng


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.