Những bong bóng hồng trong trí tưởng tượng đồng loạt biến mất.
Vì cái gì mà lông mi sớm không rụng lại rụng ngay lúc này, còn bị anh nhìn thấy được.
Đan Ý xấu hổ đến không còn mặt mũi nào nhìn người ta.
Vừa rồi cô còn có ảo giác, nghĩ rằng anh sắp...!hôn mình.
Đan Ý, suy nghĩ của mày thật không trong sáng!
Đường Tinh Chu giúp cô lấy lông mi bị rớt, sau đó liền thu tay về, coi như đây chỉ là một việc nhỏ.
Tiếp đó hai người lại cùng nhau quay trở về trường học.
Ban đầu Đan Ý đi dưới đường bên này, nhưng vừa đi được vài bước Đường Tinh Chu đột nhiên vòng ra phía sau bên trái cô.
Vị trí của hai người bị tráo đổi, trở thành cô đang đi trên vỉa hè.
Cô nhìn hai bóng người trên mặt đất, một chiếc ô che trên đỉnh đầu, chỉ lộ ra phần eo và đôi chân dài.
Hai người bước đi giống nhau một cách đáng ngạc nhiên.
Viền áo của anh đôi lúc chạm vào mép váy cô, thỉnh thoảng lại cách nhau một khoảng cứ chạm nhau qua lại như vậy.
Đan Ý từng đọc một cuốn sách nói rằng có bốn loại khoảng cách trong mối quan hệ giữa người với người, một trong số đó được gọi là khoảng cách thân mật.
Nếu bạn không phải là người mà họ cho là đủ thân thiết, điều đó sẽ gây khó chịu cho đối phương khi bạn gần gũi.
Vì vậy, cô bình tĩnh di chuyển cơ thể dịch sang trái một chút.
Lần này, vai cô đã đụng phải cánh tay anh.
Không biết Đường Tinh Chu có phát hiện hay không phát hiện ra, nhưng anh cũng không tránh.
Tùy ý để cô xâm nhập khoảng cách thân mật của anh.
*
Nháy mắt đã là tháng sáu, sau kỳ thi cuối cùng là kì nghỉ hè.
Kỳ nghỉ hè có hai tháng nên Đan Ý tranh thủ nhận nhiều công việc làm thêm.
Mới vừa được nghỉ một tuần, trùng hợp có một hoạt động triển lãm được tổ chức ở Thanh Thành, cô đã đi làm phiên dịch trong vài ngày.
Sau khi hoạt động triển lãm kết thúc, cô đi làm gia sư dạy kèm cho học sinh tiểu học.
Đây là công việc làm thêm vào ban ngày, còn buổi tối cô làm ở cửa hàng tiện lợi.
Cứ như vậy một mùa hè trôi qua, cô kiếm được tiền sinh hoạt phí, và cũng tiết kiệm được một số tiền cũng đủ để cô chi tiêu trong một học kỳ.
Vào tháng 9, Thanh đại bắt đầu đi học lại.
Đan Ý trở thành một học tỷ năm hai.
Năm thứ hai đại học cũng không có gì thay đổi lắm, Đan Ý từng chút quay trở lại quy đạo trước, công việc làm thêm tại quán bar cũng không bỏ.
Thứ bảy, Đan Ý đến quán bar làm việc như thường lệ.
12h tối, cô hoàn thành công việc ca hát của mình sau đó bước xuống sân khấu đi đến phòng để đồ của nhân viên, lấy túi xách rồi chuẩn bị về ký túc xá.
Trên đường từ quán bar về ktx, phải đi qua một con hẻm nhỏ, bên cạnh là một số quán đồ nướng.
Khi Đan Ý đi đến góc đường, nghe được một loạt âm thanh, ánh mắt tùy ý nhìn lướt qua.
Trong góc, một đám con trai đang đánh một nam sinh nằm trên mặt đất.
Đối với loại chuyện như này Đan Ý luôn phớt lờ, không can thiệp vào việc riêng của người khác, nhưng từ trong khóe mắt cô nhìn thấy khuôn mặt của nam sinh bị đánh.
Cô dừng chân lại, hướng về phía bên kia, hét một tiếng "hey".
Ba người đàn ông đồng thời ngẩng đầu lên nhìn cô, Đan Ý nhận ra một người trong số họ, "Thì ra là anh Hổ."
Cô liếc nhìn Chu Mộ Tề đang nằm dưới đất, giọng điệu tò mò, "Mọi người đang làm gì vậy?"
"...."
Đánh người nha, rõ ràng như vậy mà không nhìn ra là sao?
Anh Hổ cũng quen biết Đan Ý thông qua Trác Khởi, hai người gặp nhau vài lần, anh ấy cũng là khách quen của quán bar.
Anh ta đá đá Chu Mộ Tề đang nằm trên mặt đất, "Lúc đi ra không may gặp một con sâu rượu, còn ói lên người tôi một trận."
Anh Hổ chỉ quần áo bẩn thỉu trên người mình, "Nhìn xem, còn có thể mặc sao? Tên này không phải thiếu đánh hay sao?"
Mặc dù Đan Ý cách họ không xa, nhưng cô mơ hồ có thể ngửi thấy mùi rượu, cô không biết nó thuộc về bọn họ hay người đang nằm trên mặt đất.
Mặt mũi Chu Mộ Tề đỏ bừng, trên mặt còn có vài vết bầm tím, khóe miệng thì chảy máu.
Không biết tên này đã uống bao nhiêu rượu để giờ thành ra cái bộ dạng như này.
Anh Hổ thấy Đan Ý đứng đó bất động, nhìn người trên mặt đất, liền đoán: "Sao, cô biết người này?"
Đan Ý: "Bạn học."
Con ngươi cô di chuyển liên tục, muốn bước đi nhưng bước chân không hề nhúc nhích, bất lực nói: "Anh Hổ, cho tôi mặt mũi để anh ta đi đi."
"Cho cô mặt mũi, được, cho như thế nào?" Anh Hổ nhìn cô từ trên xuống dưới, trong mắt hiện lên ý cười khó hiểu.
Bàn tay Đan Ý ở dưới nắm chặt thành nắm đấm, bộ dạng này với cô thật sự quá quen thuộc.
"Cho cảnh sát được không." Phía sau truyền đến giọng nói quen thuộc.
Đan Ý nhanh chóng quay đầu lại, thấy người con trai trẻ tuổi đang đứng đối diện với ánh sáng ở lối vào của con hẻm.
Trong tay Đường Tinh Chu còn cầm di động, bên trên hiển thị thông tin vị trí của Chu Mộ Tề.
Anh vừa lần theo địa điểm từ quan bar mới tới được đây.
Chu Mộ Tề trong khoảng thời gian này cãi nhau với ba mình cho nên không sống ở nhà.
Vị trí điện thoại di động của anh ta là do Đường Tinh Chu cho anh ta cài vào, bởi vì gần đây anh ta hay đi uống rượu, mỗi lần đều nhờ anh đến đón.
Đường Tinh Chu nghiêng đầu nhìn về phía Đan Ý, "Lại đây."
Đan Ý ngoan ngoãn đi tới chỗ anh, người con trai tiến lên hai bước chắn nửa người trước mặt cô, đảm bảo có thể bảo vệ cô an toàn.
Anh nhìn thoáng qua Chu Mộ Tề nằm trên đất, nói rõ ràng từng chữ: "Một lát nữa cảnh sát sẽ tới, đánh người trên đường, cố ý tổn hại thân thể người khác.
Tùy theo mức độ nghiêm trọng có thể bị kết án tội cố ý gây thương tích..."
"À, tôi quên không nói người bạn này của tôi từ nhỏ đã ốm yếu, chân trái bị gãy khi còn nhỏ nên thường đi đứng không vững.
Không biết vừa rồi mọi người đánh cậu ấy có chạm vào vết thương cũ hay không, nếu cậu ấy bị bệnh tật suốt đời thậm chí không thể đi lại được thì vấn đề không phải là bồi thường bao nhiêu tiền đâu."
Anh Hổ nhìn thoáng qua chân mình, hình như vị trí mà anh ta đá vừa rồi chính là chân trái, vội vàng đem chân thu trở về.
Đan Ý đúng lúc phụ họa thêm vài câu, từ phía sau Đường Tinh Chu thò đầu ra, "Anh Hổ, anh với anh Nhất có quan hệ tốt như vậy, tôi sẽ không đem chuyện này nói ra.
Đợi cảnh sát đến, tôi sẽ nói rằng tôi thấy ai đó nằm đây, mặt khác cái gì cũng không biết."
Hai người bên cạnh anh Hổ uống ít rượu hơn, ý thức vẫn còn tỉnh táo, nói nhỏ vào tai anh ta: "Anh, dù sao người chúng ta cũng đánh rồi, cũng nên hết giận, không bằng coi như xong đi.
Em thấy cô gái kia không giống như nói dối, cô ấy sẽ không nói với cảnh sát, dù sao cô ấy cũng quen anh Nhất."
"Chúng ta nên đi ngay, nếu không cảnh sát đến gặp rắc rối to."
Một trong số họ là loại người có gan trộm nhưng không có gan nhận.
Chỉ được cái hay ra oai.
Người đàn ông được gọi là anh Hổ nghe hai cậu em nói cũng hợp lý nhưng anh ta vẫn bày ra vẻ mặt cao thượng một bộ dáng khoan hồng độ lượng, "Được, tôi cho Trác Nhất một chút mặt mũi, lần này tha cho thằng nhóc này con đường sống."
"Chúng ta đi."
Sau khi ba người họ rời đi, Đan Ý mới thở phào nhẹ nhõm.
Đường Tinh Chu nghiêm mặt nhìn cô, "Đan Ý, em là con gái lần sau không được phép loại làm chuyện nguy hiểm như này."
Nếu không phải anh đến kịp lúc, không biết về sau sẽ phát sinh ra chuyện gì.
Ba tên đàn ông say xỉn, dù là cô gái mạnh mẽ đến đâu cũng không thể xử lý được.
Cô không nên xem nhẹ rủi ro.
Đan Ý: "Tôi vốn cũng không tính xen vào.
Còn tùy thuộc vào người bị đánh là ai.
Anh ta là....!bạn cùng phòng của anh."
Cô vụng về tìm lý do mà ngay cả chính cô cũng không tin được.
Nhưng Đường Tinh Chu vẫn tin, anh buột miệng nói: "Nhưng cậu ấy không quan trọng bằng em."
Đan Ý ngẩn ra.
Bởi vì những lời này của anh mà trái tim cô bắt đầu loạn nhịp.
"Khụ khụ__" đột nhiên truyền đến một tiếng ho khan.
Nó phát ra từ người đàn ông nằm trên mặt đấy cách đó một mét.
Đan Ý định thần lại, hướng bên kia chỉ chỉ, "Chúng ta xem anh ta thế nào đi."
.....
Họ đến một cửa hàng tiện lợi 24h gần đó.
Đường Tinh Chu đỡ Chu Mộ Tề đang say rượu ngồi xuống ghế, Đan Ý đi tới tủ lạnh trong cửa hàng tiện lợi lấy một chai sữa chua, mua băng gạt rồi đi đến bên cạnh chỗ họ đang ngồi.
Cô cắm ống hút vào chai sữa chua, sau đó đưa cho Đường Tinh Chu, "Cái này có thể giải rượu, đưa cho anh ta uống đi."
Đường Tinh Chu nhận lấy, bóp cằm của nam sinh bên cạnh rồi nhét vào miệng hắn không có một chút dịu dàng nào.
Chu Mộ Tề còn một chút tỉnh tảo, nhận ra người nọ, nghiêng đầu trốn tránh, một bên nén giận, "Lão tứ, cậu thật bạo lực, không biết thương hoa tiếc ngọc một chút nào."
Đường Tinh Chu: "Cậu là ngọc sao?"
Chu Mộ Tề: "....."
"Xem ra còn chưa bị ăn đòn đủ."
"Nếu không tớ đưa cậu về chỗ cũ để cho người ta tiếp tục đánh nhá?"
Chu Mộ Tề không nói, cúi đầu ngoan ngoãn uống sữa chua.
Một lát sau, anh ấy tỉnh táo lại một chút, lúc này mới thấy được Đan Ý đang đứng bên cạnh Đường Tinh Chu.
Chu Mộ Tề híp mắt, giơ tay định chạm vào mặt cô.
Đường Tinh Chu tay mắt lanh lẹ nhanh chóng kéo cô ra sau, ánh mắt cảnh cáo.
Nhưng lần này Chu Mộ Tề coi nhẹ cảnh cáo của bạn mình, ánh mắt vẫn đang nhìn cô.
"Đan Ý." Anh ấy gọi tên cô, nói một câu khó hiểu, "Em thực sự giống mẹ của mình."
Tầm mắt Đan Ý lướt qua bả vai Đường Tinh Chu nhìn anh ấy.
Từ ý tứ trong câu nói của anh ấy, chắc hẳn đã biết được điều gì đó.
Rõ ràng vào ngày cô hỏi tuổi anh ấy, anh vẫn không biết gì.
"Chẳng trách ba tôi đối với người phụ nữ kia...." Chu Mộ Tề dường như đã nhớ ra điều gì, hừ lạnh một tiếng, "Nhớ mãi không quên."
"Tôi cho tới bây giờ chưa thấy ông ấy đối xử với mẹ tôi như vậy."
Đường Tinh Chu đứng bên cạnh nhìn thoáng qua Đan Ý, ánh mắt có chút trống rỗng.
Chu Mộ Tề hoàn toàn không quan tâm đến sự tồn tại của Đường Tinh Chu, thẳng thừng nói: "Em không phải nên đổi cách xưng hô gọi tôi một tiếng anh trai sao?"
Vào bữa tiệc đầu năm mới, lúc Đan Ý hỏi tuổi anh ấy, anh đã cảm thấy lạ rồi.
Sau đó, khi anh về nhà, lần đầu tiên cha anh phá lệ mà nói chuyện phiếm với anh, ông ấy nói về màn trình diễn trong bữa tiệc ngày đầu năm mới, nói bóng nói gió đều hỏi về Đan Ý.
Thật sự rất khác thường.
Vì vậy, anh đã để tâm đến chuyện này.
Một ngày nọ, Chu Mộ Tề về nhà, đèn trong thư phòng trên tầng hai vẫn còn sáng.
Anh liếc nhìn đồng hồ trên tường, đã gần mười hai giờ, đáng lẽ giờ này bố anh đã đi ngủ.
Anh thả chậm bước chân đi về phía tầng 2, trùng hợp cánh cửa phòng làm việc không được đóng kín, lộ ra một tia sáng yếu ớt.
Từ khoảng trống, anh nhìn thấy ba mình Chu Bùi đang ngồi trên ghế, một tay cầm khung ảnh còn một tay cầm tấm vải lau lau.
Đôi mắt Chu Bùi hiếm thấy lộ ra vẻ thâm tình, chưa từng có đối với mẹ anh Tề Nhã Hân, ngay cả động tác lau cũng rất cẩn thận.
Từ lâu, Chu Mộ Tề đã biết ba và mẹ anh là hôn nhân thương mại, ba không yêu mẹ nhưng mẹ lại rất yêu ba.
Tề Nhã Hân yêu đến hèn mọn, cho dù biết trong lòng Chu Bùi không có bà nhưng đối với đoạn hôn nhân này bà không chịu buông tay.
Bà lừa gạt chính mình, vì Chu Bùi mà sinh con, đặt tên là Chu Mộ Tề.
Một cái tên mà ngay đến chính Chu Mộ Tề cũng thấy mỉa mai.
Sau đó, Tề Nhã Hân mắc chứng bệnh trầm cảm, bà tự tử năm Chu Mộ Tề 19 tuổi.
Khi anh cầm thư nhập học của Thanh đại về nhà, anh nhìn thấy xe cứu thương đậu ở cửa, một người đàn ông mặc đồng phục bác sĩ màu trắng bước ra.
Ngày hôm sau, tin tức về việc nữ minh tinh Tề Nhã Hân tự tử tại nhà riêng lan truyền khắp trên mạng.
Chu Bùi xuất hiện trước truyền thông, nói rằng vợ ông tự tử vì trầm cảm, do ông không chăm sóc vợ mình chu đáo cho nên ông quyết định lui về hậu trường.
Sau đó không nói nữa.
Các phương tiện truyền thông đưa ra những lời nhận xét về vẻ mặt cô đơn trên khuôn mặt của ông ở trên mạng.
Các bài báo tràn ngập trên mạng đưa tin về tình yêu sâu sắc và nỗi đau buồn của một người chồng sau cái chết của vợ mình.
Nhưng chỉ có Chu Mộ Tề biết được hết thảy đều là biểu hiện giả dối mà thôi.
Tề Nhã Hân qua đời, không khiến Chu Bùi đau buồn, ông vẫn sống, đối với đứa con trai này không hề quan tâm.
Một người đàn ông lạnh nhạt, người như ông sao có thể buồn được, ông ta căn bản là không hề có trái tim.
Cho dù Tề Nhã Hân đã đi theo ông suốt 19 năm không một chút hối hận, cho dù bà đã sinh cho ông một đứa con trai, bà vẫn không thể có được tình yêu của ông.
Nhưng bây giờ anh lại nhìn thấy được sự thâm tình trong mắt ông ấy, người trong khung ảnh là ai?
Chu Mộ Tề thật sự rất tò mò.
Vì vậy, anh trở về phòng đợi Chu Bùi rời khỏi thư phòng, nửa đêm mới lẻn vào.
Rõ ràng anh có thể chờ ngày mai Chu Bùi không có nhà để có thể vào xem, như vậy sẽ không dễ bị phát hiện.
Nhưng anh không muốn đợi dù chỉ một đêm.
Chu Mộ Tề bật đèn pin trong điện thoại di động lên, anh biết Chu Bùi có thói quen khóa những đồ vật quý giá.
Toàn bộ chiếc bàn chỉ có ngăn kéo thứ hai là có ổ khóa cho nên rất dễ tìm.
Mã trên khóa là số, bốn chữ sỗ.
Đột nhiên một dãy số hiện lên trong đầu Chu Mộ Tề, nhập "6826".
Đây là mật khẩu mà Chu Bùi thường để mở khóa điện thoại của ông ấy, có một lần anh vô tình nhìn thấy được.
Chỉ một lần đã mở được khóa.
Chu Mộ Tề thậm chí không cần xem qua, nhìn thoáng liền thấy bên trong có khung ảnh, trong đó có là ảnh chụp chung.
Là Chu Bùi cùng với một người phụ nữ trẻ tuổi.
Anh nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trên ảnh, càng nhìn càng thấy quen thuộc, nhận ra dáng vẻ của bà ấy giống Đan Ý đến 5-6 phần.
Sau đó anh tìm đến thám tử tư để điều tra chân tướng sự việc.
Biết được người phụ nữ kia tên là Đan Noãn.
Đan Ý, Đan Noãn, còn có hai khuôn mặt giống nhau, anh hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra.
........
Đan Ý biết ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến.
Cô quay đầu đi, giọng nói khô khốc, "Chu Mộ Tề, tôi với anh giống nhau, chỉ là một bi kịch do mẹ sinh ra mà thôi."
Cho nên cô không bao giờ nhận lại người đàn ông đó, và cô chỉ là Đan Ý.
Cô cũng không có quan hệ tình cảm gia đình gì với Chu Mộ Tề.
Cô chỉ là Đan Ý, còn anh ấy chỉ là Chu Mộ Tề.
Đường Tinh Chu tinh ý nhận ra tâm trạng của Đan Ý lúc này rất tệ, tất cả là do những gì Chu Mộ Tề vừa nói.
Anh và Chu Mộ Tề quen biết nhau từ hồi năm nhất, gần như biết được tình huống trong gia đinh cậu ta như thế nào, cũng biết mối quan hệ giữa bố mẹ cậu ấy.
Anh đã nghe được một số thông tin quan trọng từ những lời nói của cậu ấy.
Vì vậy, anh cũng đại khái biết về mối quan hệ giữa Chu Mộ Tề và Đan Ý.
Bên cạnh, Đan Ý nhìn vào ánh mắt anh, thấy được điều mà cô không muốn nhìn thấy nhất....
Sự thương hại.
Nói khó nghe, cô chính là con của tiểu tam.
Vì mẹ cô là "người thứ ba", sự thật là Chu Bùi và Tề Nhã Hân đã kết hôn trước đó.
Mọi người chỉ nhìn vào kết quả chứ không nhìn vào quá trình.
Đan Ý nhìn đi chỗ khác, tránh ánh mắt của anh.
"Thời gian không còn sớm, tôi về trước." Cô vịn cớ, vội vàng rời đi.
Đường Tinh Chu rất nhanh đuổi theo, trước khi đi còn nhìn thoáng qua Chu Mộ Tề, "Tỉnh rồi thì tự mình trở về đi."
Chu Mộ Tề: "....."
Có cần phải thể hiện rõ sự phân biệt ra như vậy không?
Đan Ý vừa rời khỏi cửa hàng tiện lợi, Đường Tinh Chu rất nhanh đã đuổi theo phía sau cô.
Cô nhận thấy sự tồn tại của anh, lần đầu tiên không nhìn lại anh, tiếp tục bước đi, "Anh không cần phải đi theo tôi."
"Đan Ý." Đường Tinh Chu gọi tên cô.
Một tiếng này khiến Đan Ý nhanh chóng tăng tốc, thậm chí không thèm nhìn đèn giao thông bên kia đường mà trực tiếp đi qua.
Lúc này, một chiếc ô tô đang bật đèn pha chạy qua, bấm còi nhiều lần phát ra âm thanh rất chói tai.
Tiếng còi cùng giọng người con trai hòa vào nhau, "Đan Ý!"
Đường Tinh Chu vô cùng hoảng sợ vội vàng nắm lấy cổ tay cô, kéo cả người cô lại.
Dù tài xế ô tô là người phản ứng nhanh, dừng xe kịp thời nhưng cũng phải khiếp sợ trước cảnh tượng gay cấn này.
Anh ta thò đầu ra khỏi cửa ô tô gầm lên: "Nửa đêm vợ chồng trẻ cãi nhau thì về nhà mà cãi, đừng có ra đường hại người ta!"
Đường Tinh Chu ôm chặt Đan Ý trong lòng, lễ phép xin lỗi tài xế ngồi trong xe: "Thực sự xin lỗi."
Tài xế xe limousine vừa vặn nhìn lại, xua tay rồi lái xe bỏ đi.
Bản thân Đan Ý cũng bị sợ, sắc mặt tái nhợt, ngón tay vẫn nắm chặt một góc áo của anh.
Cô cúi đầu không dám nhìn anh, cho rằng Đường Tinh Chu sẽ giận cô, mắng cô không nhìn đường, lại cho rằng cô thật phiền phức.
Nhưng anh không hề vậy, anh xoa đầu cô, hỏi nhỏ: "Em không sao chứ?"
Giờ khắc này, người con trai mà cô thích ở trước mặt cô, sự quan tâm của anh dành cho cô, sự dịu dàng của anh đối với cô là liều thuốc độc chết người.
Và cô, là người sẵn sàng uống nó.
Đan Ý buông bàn tay đang nắm lấy góc áo của anh, sau đó ôm lấy anh, lòng bàn tay áp vào lưng anh, vùi đầu vào vai anh.
Cô không nói chuyện, anh cũng không nói, cứ yên tĩnh đứng như vậy, tùy ý để cô ôm.
Đường Tinh Chu nâng tay phải lên nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu cô, giống như trấn an.
"Đan Ý, em không phải là bi kịch."
"Trên thế giới này sẽ luôn có người yêu quý em."
Giọng anh trong trẻo và dịu dàng như một làn gió nhẹ thổi qua trái tim đang vương vấn của cô.
Nó giống như ánh trăng đêm nay..