Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 1021-2: Hắn... Hắn thật làm được (Hạ)



- Kỳ thật ngay từ đầu ngươi không nên rời khỏi thú lâm, cũng không nên đi ra làm loạn, ta cũng không có lòng dạ thanh thản đi liều chết liều sống với ngươi, ai bảo ngươi cuồng như thế? Ai bảo ngươi giết nhiều người như vậy? Quê nhà ta có một câu nói rất tốt, đi ra ngoài lăn lộn, sớm muộn gì cũng phải trả....

Diệp Dương Thành nói lời này truyền vào tai Tất Tất Lạp, Tất Tất Lạp tính mạng đã tới cuối cùng, lúc này nó thanh tỉnh lại.

Diệp Dương Thành cho rằng là do thân hình của nó run rẩy là do nó sợ hãi tử vong, nhưng trên thực tế Tất Tất Lạp lúc này không có quá nhiều hy vọng sống sót.

- Là hắn, nhất định là hắn!

Trong đầu Tất Tất Lạp đang nói thầm:

- Hắn từ vũ trụ bổn nguyên tới, đáng chết, hắn là thần linh của vũ trụ bổn nguyên! Hắn không phải thổ dân thế giới này, hắn tới từ vũ trụ bổn nguyên.

- Là hắn, nhất định là hắn!

Sau khi nghĩ như vậy, tần suất thân hình Tất Tất Lạp run rẩy càng nhanh hơn, đối mặt với thần linh của vũ trụ bổn nguyên, Tất Tất Lạp trừ căm hận ra, còn có hối hận.

Nếu như nó sớm phát hiện bí mật của Diệp Dương Thành, nếu như lúc trước nó đoán ra lai lịch của đối thủ, cho dù Diệp Dương Thành có giết nó, nó cũng sớm truyền tin tức này ra ngoài.

Nhưng mà vì cái gì như vậy? Diệp Dương Thành chẳng những giết nó, thậm chí thẳng tới khi nó sắp tử vong mới cho nó biết bí mật của mình? Vì cái gì? Đây là vì cái gì?

Thần trí Tất Tất Lạp từ từ tan rã, Diệp Dương Thành từ từ đi lên đầu của nó, nhìn qua đại não hiện ra trước mặt, không lưu tình công kích vào đại não của Tất Tất Lạp.

Không những như thế, sau khi hủy đại não của Tất Tất Lạp, nó triệt để chết đi, Diệp Dương Thành còn phải thi triển diệt hồn thuật, một đạo ngân quang hiện lên, trực tiếp tiêu diệt linh hồn Tất Tất Lạp.

Diệp Dương THành cũng không biết, cấm chế thần linh trên Vũ Không đại lục, trừ ngăn cản dị thú rời khỏi Vũ Không đại lục ra, còn có tác dụng tiêu diệt hồn phách, cho dù hắn không giết linh hồn của Tất Tất Lạp, cấm chế thần linh cũng giúp hắn làm điểm này.

Nhưng mà có câu không biết mới hạnh phúc, ít nhất Diệp Dương Thành cưỡng ép thi triển diệt hồn thuật tăng thêm thương thế cho mình sẽ không cảm thấy hối hận, ngược lại còn có cảm giác như trút được gánh nặng.

Tất Tất Lạp chết, dị thú cấp Hư Linh đầu tiên chết trên Vũ Không đại lục, chết trong tay Diệp Dương Thành.

Hắn rất muốn thu thi thể Tất Tất Lạp vào không gian thứ nguyên, đáng tiếc đau đớn bộc phát làm hắn ngất đi.

Khá tốt ngay lúc Diệp Dương Thành ngã xuống thì một phút sau, mười chín đạo ánh sáng bay tới, bay thẳng tới chôc của hắn.

Hào quang bay tới bên cạnh Diệp Dương Thành, Mễ Lệ Tư Thần Hoàng nhìn cảnh tượng trước mặt thì kinh ngạc ngây người.

- Trời ơi, hắn... Hắn thật giết Tất Tất Lạp!

Kinh hô khó tin vang lên, bởi vì bọn họ thấy Tất Tất Lạp tử vong.

Không chỉ Mễ Lệ Tư Thần Hoàng cảm thấy thế, mười tám Thần Hoàng khác cũng rung động mạnh.

- Hắn thật làm được?

Lưu Dịch Tư Thần Hoàng nỉ non, sắc mặt không dám tin.

Tất Tất Lạp chính là đầu dị thú được các Thần Vương, Thần Hoàng trên Vũ Không đại lục truyền lưu khá nhiều, không chỉ bởi vì nó lớn tuổi, quan trọng hơn là thực lực của nó cực mạnh!

Trong vài vạn năm qua, các cường giả Thần Hoàng đại chiến với Tất Tất Lạp cũng không ít, hơn nữa những Thần Hoàng này đều là cường giả Thần Hoàng có địa vị cực cao, cũng xem như lực lượng đỉnh cấp của Vũ Không đại lục, mỗi người có thể dễ dàng quét ngang một đám lớn Thần Hoàng.

Cũng như phụ thân của Mễ Lệ Tư Thần Hoàng, hắn được xưng là Thần Hoàng mạnh nhất, vài ngàn năm trước đại chiến với Tất Tất Lạp, cũng bị Tất Tất Lạp đánh trọng thương, đến nay vẫn tĩnh dưỡng chữa thương ở nơi thần bí, mấy ngàn năm qua thương thế vẫn chưa khỏi.

Hơn nữa phụ thân Mễ Lệ Tư Thần Hoàng cũng không phải Thần Hoàng được tôn xưng là Thần Hoàng mạnh nhất duy nhất, trên thực tế trước hắn có chín Thần Hoàng được tôn xưng này.

Nhưng không biết vì cái gì, mười Thần Hoàng mạnh nhất này đều ăn thiệt thòi lớn của Tất Tất Lạp, Thần Hoàng mạnh nhất bị thương lâu nhất tới bây giờ đã tĩnh dưỡng chín ngàn năm, nhưng mà thương thế vẫn chưa khỏi.

Đầu dị thú hung danh rõ ràng như thế, vài vạn năm qua chưa từng có Thần Hoàng nào đánh bại nó, bây giờ đã chết trong tay Diệp Dương Thành.

Như vậy thực lực Diệp Dương Thành bây giờ là cái gì? Thần Hoàng mạnh nhất sao? Hay là Thần Hoàng vô địch?

Sững sờ nhìn qua thi thể khổng lồ của Tất Tất Lạp, MỄ Lệ Tư Thần Hoàng chậm rãi nhìn qua Diệp Dương Thành đang bất tỉnh, nàng lẩm bẩm:

- Hắn đã làm được, chắc hẳn phụ thân sau khi nghe tin tức này thì vui lắm!

Mễ Lệ Tư Thần Hoàng phản ứng khiến các Thần Hoàng khác chú ý tới, trên thực tế lực chú ý của bọn họ đều nhìn qua Diệp Dương Thành, thần sắc khâm phục, kính sợ hiện ra trên mặt.

Diệp Dương Thành một người nghênh chiến Tất Tất Lạp đã thắng được bọn họ tôn kính, mà hắn đơn đả độc đấu lại giết Tất Tất Lạp, đã làm cho bọn họ kính sợ.

- Hắn rất mạnh!

Ma Nhĩ Khắc Thác nhìn qua Diệp Dương Thành đang hôn mê, trong lòng tự nói với mình:

- Ta không phải đối thủ của hắn, đây là chuyện may mắn với toàn bộ nhân loại trên Vũ Không đại lục.

Trận doanh nhân loại sinh ra một Thần Hoàng có thể một mình giết Tất Tất Lạp, đối với nhân loại mà nói đây là tin tức tốt, ít nhất hiện tại mười chín Thần Hoàng không ai sinh ra suy nghĩ ghen ghét, địa vị của bọn họ quyết định tâm tình.

Nhìn qua Tất Tất Lạp đã bỏ mạng, nhìn Diệp Dương Thành đang hôn mê, Mễ Lệ Tư Thần Hoàng thở sâu, ngẩng đầu nói:

- Làm phiền Lý Chấn Hùng, Lưu Dịch Tư hai vị Thần Hoàng mang DIệp Dương Thành Thần Hoàng trở về tổng bộ an toàn, các Thần Hoàng còn lại xin theo ta xử lý thi thể Tất Tất Lạp.

- Được!

Mười tám Thần Hoàng cùng gật đầu đáp ứng, bọn họ cảm thấy đây là ngày đáng ăn mừng, bởi vì Tất Tất Lạp đồ sát thế giới nhân loại vài vạn năm qua, rốt cuộc đã đền tội.

Đây là ngày vui mừng, cũng là ngày vô số nhân loại trên Vũ Không đại lục hoan hô.

Nhưng với Diệp Dương Thành bất tỉnh mà nói, cái gì dân tâm, cái gì vinh dự cũng không có nửa điểm chỗ tốt, mà hắn căn bản không biết bởi vì Tất Tất Lạp chết đi lại khiến cả Vũ Không đại lục ăn mừng.

Trên thực tế, ngay lúc Diệp Dương Thành được Lý Chấn Hùng, Lưu Dịch Tư đưa về tổng bộ lính đánh thuê tự do, hắn từ bất tỉnh đã tỉnh lại, nhưng mà thần trí còn chưa quá rõ ràng.

Hắn không biết mình nằm trên giường bao lâu, hắn chỉ biết mình đang mơ hồ, hình như được bàn tay nhỏ bé mềm mại, ấm áp vuốt ve, mỗi mấy tiếng đồng đồ đều chà lau vết thương của hắn, từ đầu tới chân, từ cao xuống thấp.

Cứ như vậy được người ta phục vụ trên giường ba bốn ngày, rốt cuộc thần trí Diệp DƯơng Thành trở nên thanh tỉnh rất nhiều, hắn chậm rãi mở mắt ra, đầu tiên là nhìn thấy gương mặt thanh tú.

- Ách!

Nhìn thấy gương mặt này, Diệp Dương Thành ngây người, sau đó khó tin nói:

- Mễ Lệ Tư Thần Hoàng, sau lại là ngươi?

- Đừng nhúc nhích!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.