Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 1066-2: Vị thần cao giai . (Hạ)



Nghe được hỏi thăm của Kanu Bisali, lại nhìn phản ứng của hắn, Diệp Dương Thành sao còn không biết trong đầu hắn đang suy nghĩ cái gì?

Hắn cũng muốn dứt khoát gật đầu nói, đúng vậy, không cẩn thận lại đột phá, thực lực bây giờ của lão tử đã là đệ nhất trong võ giả loài người ở Vũ Không đại lục, cho dù những Thần Hoàng mạnh nhất khác khôi phục như cũ tập hợp lại một chỗ, cũng không phải đối thủ của ta...

Nhưng, lời như thế sao hắn có thể nói ra khỏi miệng? Đáp án hiển nhiên là hủy bỏ, không thể nói được, Diệp Dương Thành đành phải nói dối, hắn nhẹ nhàng lắc đầu, cười nói với Kanu Bisali:

- Không phải đột phá, chẳng qua lần này bế quan tu luyện, khiến cho ta có một chút tiến bộ và lĩnh ngộ...

Uy áp phát ra trên người bị Diệp Dương Thành bất động thanh sắc thu liễm, một lần nữa khôi phục bình thường, hắn toan tính chuyển hướng đề tài:

- Mười học viên đầu tiên đều tới báo cáo rồi chứ?

- Ách...

Kanu Bisali biết đây là Diệp Dương Thành muốn chuyển chủ đề, nếu Diệp Dương Thành không muốn nhiều lời, hắn cũng không dám hỏi nhiều.

Lập tức đè xuống tò mò trong lòng, có chút cười khổ gật đầu:

- Tất cả đều đã tới báo cáo, chẳng qua đang buồn bực, muốn xin nghỉ học rời khỏi học viện.

- Sao?

Mới vừa xuất quan, lại thuận lợi tấn chức trở thành vị thần cao giai tâm tình của Diệp Dương Thành không tệ, sau khi nghe được lời nói của Kanu Bisali, hắn liền có chút kỳ quái nhìn hắn, hỏi:

- Làm sao, ngươi đối với bọn họ không tốt? Hay là khi dễ bọn họ?

Theo Diệp Dương Thành thấy, Kanu Bisali là một vị cường giả cấp bậc Thần Hoàng, còn mười học viên mới thu nhận của học viện Võ Đường mặc dù cũng là tồn tại Thần Vương cấp một, nhưng trước mặt Kanu Bisali, cũng không lớn lối nổi, dù sao chênh lệch thực lực của hai bên cũng rất lớn.

Huống chi Diệp Dương Thành cũng hiểu được, những học viên cấp Thần Vương này trong mắt mọi người ở bên ngoài đều là đại nhân vật mắt cao hơn đầu, được vô số người sùng bái kính ngưỡng, đến học viện có chút dậm chân cũng là tình huống hết sức bình thường.

Là người phụ trách tạm thời của học viện Võ Đường, Kanu Bisali lớn lối, một số lúc xuất thủ dạy dỗ học viên cũng là chuyện rất bình thường.

Vì vậy, hắn theo bản năng cho là những học viên này buồn bực, là bởi vì Kanu Bisali xuất thủ không biết nặng nhẹ, làm những Thần Vương này muốn thôi học... Hắn nghĩ như vậy, cũng không có gì đáng trách.

Nhưng sau khi nghe thấy lời nói của Diệp Dương Thành, Kanu Bisali cũng bụng đầy ủy khuất, hắn nhìn Diệp Dương Thành, nhún vai nói:

- Tất cả trang bị trong học viện đều hết sức hoàn thiện, những gì bọn họ có thể hưởng thụ bên ngoài, ở trong học viện cũng có thể hưởng thụ.

- Ta cũng không phải kẻ điên, làm sao khi dễ bọn họ?

- Ách...

Diệp Dương Thành vừa nghe lời này, cũng cảm thấy có lý, nhưng vẫn có chút không giải thích được:

- Vậy bọn họ làm sao lại buồn bực muốn xin nghỉ học? Đây không phải là kỳ quái sao!

- Chuyện này có quan hệ đến Khải Thánh Lực Ba Long.

Kanu Bisali tiếp tục cười khổ một tiếng, lúc này mới đem mâu thuẫn phát sinh mấy ngày qua giữa Khải Thánh Lực Ba Long và mười học viên Thần Vương kể cho Diệp Dương Thành nghe, cuối cùng mới lên tiếng:

- Tình huống đại khái chính là như vậy, bọn họ có chút không chịu được.

- Không chịu được thì xin nghỉ học sao.

Diệp Dương Thành nhíu mày, khốn khiếp, thứ lão tử muốn dạy các ngươi không chỉ có kỹ xảo chiến đấu và vận dụng năng lượng đơn giản, mà là khống chế, sử dụng tinh thần lực, cho tới một số phương thức thi triển pháp thuật!

Những thứ này ở Vũ Không đại lục, ngoại trừ những dị thú đến từ bổn nguyên vũ trụ, cũng chỉ còn lại một mình lão tử có thể dạy các ngươi... Huống chi, lão tử thu nhận các đệ tử nhập môn thế nào cần các ngươi lên tiếng? Các ngươi phải gọi một tiếng sư huynh thì sao?

Đợi sau khi nhóm học viên đầu tiên trải qua huấn luyện đơn giản, bọn họ chính là đạo sư trong học viện rồi!

Được rồi, cho các ngươi làm sư huynh đệ không muốn làm, muốn chờ đợi sau này gọi người ta là sư bá hả? Đây không phải là bị coi thường thì là cái gì? Diệp Dương Thành hừ một tiếng, nói:

- Thứ không biết điều!

Đối mặt với thái độ cường ngạnh của Diệp Dương Thành, Kanu Bisali cũng chỉ có thể không tiếng động cười một tiếng, nụ cười kia có chút khiên cưỡng, hiển nhiên phản ứng của Diệp Dương Thành có chút nằm ngoài dự liệu của Kanu Bisali, lại mơ hồ có chút cảm giác quái dị.

Cũng may lúc này mười học viên Thần Vương lại tự tìm tới, nụ cười trên mặt đã rực rỡ càng thêm rực rỡ.

Thanh thế Diệp Dương Thành phá quan mà ra đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng bọn họ, dưới luồng uy áp này không tự chủ được quỳ xuống, cũng khiến cho bọn họ hiểu rõ được thực lực của Diệp Dương Thành.

Vũ Không đại lục có gần ngàn tỷ nhân khẩu, nhưng trên người bọn họ đều có một điểm chung, đó chính là sùng bái cường giả tuyệt đối!

Diệp Dương Thành không đánh bọn họ cũng không mắng bọn họ, chỉ riêng thanh thế và uy áp phát ra, cũng đã khiến mười học viên Thần Vương ngứa ngáy khó nhịn rồi.

Tâm tư xin nghỉ học, trách cứ gì đó, đều trong nháy mắt vô ảnh vô tung biến mất, có một đạo sư lợi hại như vậy, còn sợ dạy không ra một đám học sinh lợi hại?

Gọi võ giả cấp bốn làm sư huynh thì sao... Dù sao trên người cũng không mất miếng thịt nào?

Kết quả là, ý kiến của mười học viên Thần Vương chiếm được thống nhất chưa từng có, sau một phen thương lượng đơn giản, cứ như vậy rất vui vẻ tìm tới...

- Đám học viên đầu tiên của Học viện Võ Đường Amilia, Angela, Conze Danes, Abraham, Adrian, Algernon, Trần Khang Chí, Triệu Kiệt Thụy, Yalman, Lưu Thế Quân ra mắt viện trưởng Diệp Dương Thành Thần Hoàng bệ hạ.

Mười học viên Thần Vương vừa tới nơi liền quỳ xuống đất, thần thái vô cùng cung kính.

Diệp Dương Thành bị cử động của mười học viên này làm cho sững sờ, tiếp theo nghiêng đầu liếc nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Kanu Bisali, gật gật đầu nói:

- Tất cả đứng lên đi.

- Tạ ơn viện trưởng.

Mười học viên Thần Vương đàng hoàng đáp một tiếng, tiếp theo lần lượt đứng lên.

Đối với mười học viên “lầm đường biết quay đầu lại” này, Diệp Dương Thành cũng không có quá nhiều tức giận, chỉ cần bọn họ chịu nhận hắn là viện trưởng, hắn không ngần ngại dạy một số thứ cho bọn hắn.

Sau khi có ý nghĩ như vậy, Diệp Dương Thành cũng vui mừng, chỉ nghe hắn ân cần hỏi han:

- Mấy ngày qua đã quen với cuộc sống trong học viện chưa?

- Quen rồi.

Một nữ học viên mỉm cười gật đầu, đáp:

- Tất cả trang thiết bị trong học viện đều rất hoàn thiện, những thứ cần thiết căn bản đều có thể tìm thấy, nhất là những mật thất tu luyện, còn tốt hơn nhà chúng ta.

- Ừ, vậy thì tốt.

Diệp Dương Thành nghe vậy cười cười, tiếp theo mới lên tiếng:

- Mọi người quay về thu thập đồ vật một chút, bây giờ là hai mươi bảy giờ, đợi lát nữa khi ba mươi sáu giờ, cùng đến phòng học số một tập hợp.

Đây chính là bắt đầu dạy học rồi! Nghe được lời nói của Diệp Dương Thành..., trong lòng mọi người đều hiểu được, nhất là mười học viên kia, lại càng lộ ra nụ cười tự đáy lòng—— mục đích bọn họ từ xa vạn dặm tới đây, không phải là vì học tập những kỹ xảo được lưu truyền là vô cùng thần kỳ sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.