Đại nạn quấy nhiễu cường giả bản địa Vũ Không đại lục mấy vạn năm rốt cục đã có được cách giải quyết, hôm nay sẽ được ghi vào sử sách Vũ Không đại lục, trở thành bước ngoặt trong lịch sử.
Mà người sáng tạo kỳ tích này hiện tại đang hướng dẫn nhóm đệ tử khoanh chân ngồi xuống, trợ giúp bọn họ quét sạch tàn phách dị thú trong linh hồn.
Triệu Kiệt Thụy là “người từng trải”, còn là thực nghiệm thể chủ yếu kỳ tích lần này, đương nhiên bị bắt ở lại cùng nhau tiến hành chỉ đạo giải quyết tai họa ngầm.
Ước chừng hơn một giờ sau, chín người cùng mở mắt, lộ ra vẻ mặt vui mừng, hiển nhiên đã giải trừ xong đại nạn cho mình.
- Thế nào, đều thu phục chứ?
Diệp Dương Thành cười hỏi.
- Ân!
Mọi người cùng gật đầu, đáp:
- Đều thanh tẩy sạch sẽ, linh hồn chi hỏa thật khủng khiếp, vừa thiêu đốt liền tan biến…
- Vậy là tốt rồi, các ngươi đả tọa khôi phục lại tinh thần lực một chút đi, ta đi xem Tạp Nỗ Bỉ Tác Lợi thần hoàng, chờ ta trở lại, chúng ta bắt đầu chính thức học tập.
Diệp Dương Thành nhìn thoáng qua mọi người, nói:
- Các ngươi chuẩn bị sẵn sàng.
- Dạ, lão sư đi thong thả.
An Kỳ Lạp cười hì hì nói, thần trí hoàn toàn tỉnh táo, nàng tựa hồ đã khôi phục lại tính cách sang sảng ngàn năm trước.
Tiếp tục cẩn thận quan sát những người khác, có thể phát hiện vẻ ngạo mạn thô bạo trên mặt họ đều đã hoàn toàn biến mất, khôi phục lại bản tính của chính mình.
Trên đường đi tới chỗ hai người Tạp Nỗ Bỉ Tác Lợi, trong lòng Diệp Dương Thành thầm suy tư, rất nhanh đã có quyết định cuối cùng.
- Mặc kệ đến lúc đó ta có thể mang đi mấy người, ít nhất hiện tại ta xem họ là học sinh chân chính, mà không chỉ kéo gần quan hệ, thầm nghĩ họ có ích mới mang theo!
Lúc này Diệp Dương Thành còn không biết, chính bởi vì quyết định này của hắn, mãi cho tới khi hắn rời khỏi Vũ Không đại lục, đã có được vô số người đi theo làm bạn…người đều không phải kẻ ngốc, có phải chân thành hay không thời gian lâu đều sẽ biết được.
Đợi khi Diệp Dương Thành chạy tới tiểu viện độc lập của hai người kia, hai vị thần hoàng đã sai người thu thập xong tiểu viện, đang chờ hắn tới.
- Diệp Dương Thành thần hoàng bệ hạ, ngài rốt cục đã tới!
Ba người ngồi xuống giữa sân, Diệp Dương Thành chủ động mở miệng:
- Về vấn đề tàn phách dị thú trong linh hồn thần vương cùng thần hoàng, hiện tại đã có thể hoàn mỹ giải quyết, nhưng vấn đề của Tạp Nỗ Bỉ Tát Lợi thần hoàng giải quyết khá dễ dàng, mà Ma Nhĩ Khắc Thác thần hoàng…có thể sẽ khó khăn hơn một ít.
Lời này của Diệp Dương Thành không phải hù dọa, bởi vì tàn phách dị thú vẫn chưa hoàn toàn ảnh hưởng linh hồn Tạp Nỗ Bỉ Tác Lợi, muốn xử lý cũng đơn giản hơn không ít.
Nhưng tàn phách dị thú trong linh hồn Ma Nhĩ Khắc Thác đã rõ ràng ảnh hưởng tới thần trí của hắn, hơn nữa thời gian tương đối dài lâu, không giống như Triệu Kiệt Thụy, vừa có chút manh mối liền bị Diệp Dương Thành trực tiếp hủy diệt.
Tàn phách dị thú dựa vào chủ hồn hiện tại đã dung hòa vào linh hồn Ma Nhĩ Khắc Thác, như vậy nếu muốn giải quyết, nhất định phải đem linh hồn của hắn cùng tàn phách dị thú hoàn toàn chia lìa.
Mà trong quá trình này, đây chính là giai đoạn trị liệu nguy hiểm nhất, nếu trên đường phát sinh lệch lạc ngoài ý muốn, kết quả của Ma Nhĩ Khắc Thác chính là linh hồn phá nát, nặng ảnh hưởng tính mạng, nhẹ đánh mất ý chí, trở thành cái xác không hồn xử sự theo bản năng!
Bởi vậy trước khi bắt đầu trị liệu, Diệp Dương Thành cảm giác mình cần phải nhắc rõ vấn đề bên trong, dù sao người cần trị liệu là chính bản thân hắn, làm sao quyết định cũng chỉ phải xem ý tứ của hắn, Diệp Dương Thành không thể thay thế được.
Nghe được lời của Diệp Dương Thành, trên mặt Tạp Nỗ Bỉ Tát Lợi lộ vẻ vui mừng, ít nhất hắn không cần gánh vác phiêu lưu lớn như vậy!
Mà Ma Nhĩ Khắc Thác rơi vào trong trầm mặc thật lâu…mặc cho ai gặp phải lựa chọn như vậy, chỉ sợ đều không biện pháp đưa ra quyết định đi? Dù sao đây là quyết định liên quan tới tính mạng!
Ma Nhĩ Khắc Thác trầm mặc không nói lời nào, Diệp Dương Thành thoáng chần chờ chốc lát, mở miệng nói:
- Triệt để trị liệu, gánh vác phiêu lưu phi thường lớn, nếu không chú ý hậu quả sẽ thập phần nghiêm trọng.
- Nếu ngươi không thể nhận phiêu lưu như vậy…ta đề nghị ngươi tạm thời buông tha trị liệu, trước ổn định chủ hồn, chờ sau này có biện pháp tốt hơn, tiếp tục…
- Không cần.
Không đợi Diệp Dương Thành nói hết lời, Ma Nhĩ Khắc Thác đã bật dậy, hít sâu một hơi nói:
- Thừa dịp bây giờ còn thanh tỉnh, có phiêu lưu thì phiêu lưu đi, ta không bao giờ…muốn sống sót kiểu đần độn như thế nữa!
- Được rồi.
Diệp Dương Thành có chút đoán trước phản ứng của hắn, nhưng không nghĩ tới hắn trả lời dứt khoát như vậy…nếu đương sự đã quyết định, hắn cũng không cần nhiều lời, chỉ gật đầu đứng dậy, nói:
- Ngươi đã khẳng định như vậy, ta cũng không nhiều lời, trở về phòng chuẩn bị sẵn sàng, ta chỉ dẫn trước cho Tạp Nỗ Bỉ Tát Lợi.
Ma Nhĩ Khắc Thác gật mạnh đầu, xoay người đi về phòng của mình.
Tạp Nỗ Bỉ Tát Lợi có chút lo lắng hỏi:
- Diệp Dương Thành thần hoàng bệ hạ, khả năng thành công của Ma Nhĩ Khắc Thác được bao nhiêu?
- Thật khó mà nói.
Diệp Dương Thành giảm thấp thanh âm, có chút thở dài nói:
- Quá trình tróc mở linh hồn vạn phần hung hiểm, nếu không cẩn thận một khi làm tàn phách dị thú điên cuồng, ít nhất sẽ bị hồn phi phách tán…hơn nữa quá trình thật thống khổ, người bình thường căn bản không chịu nổi.
Cảm giác tróc mở linh hồn thật giống như đem linh hồn một người xé thành hai nửa, tuyệt đối không phải là chuyện dễ chịu.
Một khi Ma Nhĩ Khắc Thác không chịu nổi thống khổ này, cho dù lui nhường một bước nhỏ cũng đủ cho tàn phách dị thú làm loạn, đến lúc đó hậu quả thật không thể đoán trước.
- Nói tới xác suất thành công sao…nếu hắn có thể cắn răng chịu đựng, hơn nữa tin tưởng chính mình, như vậy có thể đạt ngoài 70%...
Nói tới đây, Diệp Dương Thành khẽ thở dài, nói:
- Hi vọng hắn có thể kiên trì…đúng rồi, ngươi ngồi xuống trước, dựa theo phương pháp ta nói mà làm.
- Nha…
Tạp Nỗ Bỉ Tát Lợi có chút lo lắng nhìn vào phòng Ma Nhĩ Khắc Thác, miễn cưỡng trấn định tâm tình của mình ngồi xuống.
Ngay khi hai người đang bắt đầu huấn luyện tinh thần lực, Ma Nhĩ Khắc Thác đứng bên cửa sổ nhìn hai người, trên mặt hiện lên vẻ đoạn tuyệt.
Hắn đã chịu đựng đủ rồi, vô luận lần này có thành công hay không, hắn cũng không oán giận kẻ nào…cho dù rơi vào kết cục hồn phi phách tán, hắn cũng vô oán vô hối!