Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 1105: Hậu quả giả chết



Động tác nhóm người Tạp Lỗ Khâu cũng thật nhanh, vài giây sau gần vạn võ giả nhân loại bị khống chế đã phóng lên cao, bay nhanh về hướng Vũ Không đại lục.

Bởi vì dị thú muốn xông ra khỏi thứ nguyên không gian, cần dùng nhân loại cấp bậc thần hoàng trở lên, bởi vậy những người này xem như gặp họa được phúc, chẳng những thực lực lên tới thần hoàng, đồng thời còn học được pháp thuật dùng vào thực tế.

Trong những loại pháp thuật này, còn có phi hành, hơn nữa đều có thể tự do di chuyển trong không trung.

Tạp Lỗ Khâu hiểu được cuộc chiến giữa Diệp Dương Thành cùng Ba Ba Đạt Nhĩ không thể nhúng tay, bọn hắn có thể thanh tỉnh rời khỏi đảo chính là nhờ Diệp Dương Thành liều mạng đạt được, bởi vậy bọn họ không muốn trở thành gánh nặng, lựa chọn rời đi.

- Dị thú biển sâu đã toàn diện đổ bộ Vũ Không đại lục, sau khi các ngươi trở về nhanh chóng gia nhập chiến đấu, nhớ kỹ, phải ngăn chặn đám súc sinh tại tam khu cùng tứ khu!

Nhóm người Tạp Lỗ Khâu bay đi thật xa, thanh âm Diệp Dương Thành cuồn cuộn như sấm sét rơi vào trong tai bọn họ, vô cùng rõ ràng.

Cả nhóm người gật đầu không đáp một lời, chỉ cần nghe theo lệnh của Diệp Dương Thành, vì vạn triệu dân chúng Vũ Không đại lục chảy khô giọt máu cuối cùng!

- Hống!

Thanh âm tràn ngập phẫn nộ, khuất nhục, thô bạo từ xa truyền đến, sắc mặt Diệp Dương Thành khẽ biến thu hồi Hám Thiên Kính, sưu một tiếng thuấn tức di động ra xa hơn ba mươi dặm, đợi khi hắn ngẩng đầu nhìn lên chỉ cười khổ một tiếng.

- Mẹ nó, súc sinh này hạ thủ nặng tay ah!

- Hô…

Một đạo năng lượng ba động vô hình bay ra, đánh thẳng vào vị trí khi nãy Diệp Dương Thành đang đứng.

Năng lượng ba động đập tới, nhấc lên sóng gió cao hơn hai mươi thước, sóng lớn phát lên hòn đảo phát ra tiếng gầm rú điếc tai.

- Oanh long long…

Năng lượng ba động vô hình nổ lớn, ánh lửa phóng lên cao, chỉ nháy mắt bao trùm cả hòn đảo, không bao lâu hòn đảo diện tích vượt qua 7000km2 đã biến mất khỏi thế gian, không còn nhìn thấy nửa điểm tung tích.

- Ra vẻ không thể tiếp tục kéo dài được nữa.

Ánh mắt đảo qua Ba Ba Đạt Nhĩ, cảm thụ cảm giác nóng cháy từ trên đảo truyền tới, Diệp Dương Thành hít sâu một hơi.

Lấy ra Diệt Thế Kính cùng Quy Thuẫn Kính, bao trùm Quy Thuẫn Kính bên ngoài cơ thể, hai tay hắn vung lên, bắn thẳng về hướng Ba Ba Đạt Nhĩ.

Diệp Dương Thành có thể cảm nhận được trong không khí truyền tới áp lực, còn cảm nhận được năng lượng khổng lồ đang nhanh chóng tụ tập.

- Nếu để cho ngươi nhẹ nhàng phóng thích còn yên sao?

Diệp Dương Thành nóng nảy, giơ lên Diệt Thế Kính, truyền vào hai trăm vạn thần nguyên.

Diệt Thế Kính tản ra ngân quang chói mắt, ngay sau đó trướng lớn.

Chưa đầy năm giây, Diệt Thế Kính biến thành một ngân kính đường kính hơn 50m, mặt ngoài nổi lên ánh sáng mông lung.

Diệp Dương Thành biết Diệt Thế Kính không thể phát huy được toàn bộ uy lực trong Vũ Không đại lục, bởi vì lần trước chiến đấu cùng Tiếu Thiên Tê đã chứng minh điểm này.

Nhưng Diệp Dương Thành không nghĩ tới truyền vào hai trăm vạn thần nguyên, Diệt Thế Kính lại tản ra thanh quang vạn phần yêu dị!

- Oanh!

Mặt kính chấn động mãnh liệt, Diệp Dương Thành chỉ nghe bên tai truyền ra thanh âm trầm đục, ngay sau đó Diệt Thế Kính phun ra một đạo thanh sắc quang thúc đường kính hơn 50m, thẳng tắp bắn về hướng Ba Ba Đạt Nhĩ.

Trên đường thanh quang đi tới, không gian xuất hiện khe nứt, giống như sắp sụp đổ, trường hợp cực kỳ dọa người.

- Chẳng lẽ Diệt Thế Kính còn chọn màu sắc bất đồng đối phó địch thủ?

Diệp Dương Thành thầm nghĩ.

Ba Ba Đạt Nhĩ cảm nhận được áp lực khủng bố của thanh quang kia, nó biết đạo thanh quang kia sẽ tạo thành thương tổn như thế nào đối với nó.

Rơi vào đường cùng, nó đành há to mồm đem phân nửa pháp thuật phóng ra ngoài.

- Hống…ngang…hống…

Trong thiên địa chỉ còn lại tiếng gào thét.

Diệp Dương Thành đột nhiên phát ra tiếng hô đau đớn, thân hình rơi xuống mặt biển.

Áp lực, áp lực khủng bố từ trên trời giáng xuống khiến Diệp Dương Thành không kịp phản ứng bị đánh rơi vào trong biển sâu!

- Oanh!

Áp lực vô hình kia đem phạm vi mặt biển gần mười vạn cây số vuông đánh văng tung tóe, sóng nước dâng cao như ngọn núi lớn.

- Hoa…

Sóng gió thật khủng bố bắt đầu khuếch tán khắp bốn phương tám hướng.

Diệp Dương Thành bị đánh văng xuống tận đáy biển, bị ghìm chặt tận sâu trong đáy biển không thể nhúc nhích.

- Con bà nó, súc sinh này thật đủ âm hiểm!

Cảm thụ được trên lưng mang tới áp lực, Diệp Dương Thành cười khổ một tiếng, thuấn tức di động rời khỏi đáy biển.

- Oanh!

Ngay lúc thân hình Diệp Dương Thành ướt sũng hiện lên mặt biển, thanh sắc quang thúc vừa lúc đánh trúng Ba Ba Đạt Nhĩ, một đoàn hỏa cầu đường kính vượt qua ba vạn cây số xuất hiện giữa không trung, hướng bốn phương tám hướng lan tràn khuếch tán.

- Oanh long long…

- Ngang…

Tiếng nổ mạnh cùng tiếng rít gào đau đớn của Ba Ba Đạt Nhĩ vang lên, thanh quang tạo ra công kích khủng bố khiến Diệp Dương Thành ngây người.

Đợi khi hắn kịp phản ứng, ánh lửa mãnh liệt cũng đã nuốt chửng hắn, tiếp tục lan tràn ra ngoài.

Cũng may trên người hắn khoác lên Quy Thuẫn Kính, tuy rằng quần áo rách nát nhưng vẫn không gây trở ngại phòng ngự của Quy Thuẫn Kính.

- Diệt Thế Kính thật hiêu trương…

Diệp Dương Thành cảm giác có chút buồn bực nhủ thầm.

Lúc này Ba Ba Đạt Nhĩ còn đang gào thét, ngang nhiên phát động công kích với hắn!

- Hô hô hô…

Vẻ mặt Diệp Dương Thành nghiêm nghị, sưu một tiếng tránh thoát đánh lén của nó.

- Hống…

Ba Ba Đạt Nhĩ lại gào rú, Diệp Dương Thành đã tránh xa hơn trăm cây số, nghĩ nghĩ, ánh mắt đột nhiên ngừng lại trong hỏa cầu còn đang hừng hực thiêu đốt!

- Hắc hắc…

Trong miệng phát ra tiếng cười, đồng thời trong tay hắn hiện ra hai trấn điện thần kính.

Đem Thúy Mộc Kính chiếu thẳng tới quả cầu lửa phía trước, Lưu Toa Kính rơi xuống tay trái, truyền vào tám mươi vạn thần nguyên, chiếc kính biến thành một thước, chặt chẽ dán lấy lòng bàn chân của hắn.

- Tôn tử, lão tử cho ngươi nếm thử mùi vị bị ngược!

Cầm ba trấn điện thần kính trong tay, Diệp Dương Thành híp mắt mỉm cười, sưu một tiếng xông tới.

Thúy Mộc Kính bộc phát ra một trận lục quang, vô số lục quang bắt đầu dung nhập vào trong hỏa cầu, gặp lửa liền cháy, nhiệt độ hỏa cầu tiếp tục dâng lên.

Nguyên bản chỉ có hơn bảy mươi vạn độ tăng lên trăm vạn, hai trăm vạn, ba trăm vạn, bốn trăm vạn…sáu trăm vạn, một đường thăng cao!

Ba Ba Đạt Nhĩ cảm nhận được nhiệt độ không ngừng kéo lên, nhất thời có chút hốt hoảng.

Nguyên bản dựa theo thực lực của nó, loại nhiệt độ này không sản sinh uy hiếp, nhưng ai bảo nó còn tổn thương đây? Hơn nữa lớp vảy của nó đã bị đốt khô ráo tới cực hạn!

Kinh khủng nhất chính là hỏa cầu luôn tồn tại, không có nửa điểm dấu hiệu biến mất.

Nhiệt độ đột phá hai ngàn tám trăm vạn kéo dài quá lâu, đã đủ trí mạng!

Ba Ba Đạt Nhĩ gào thét tìm kiếm tung tích Diệp Dương Thành, lúc này nhân loại trên Vũ Không đại lục cũng đang bị giày vò!

Nhiệt độ từ 20 độ lên tới 60 độ…

Rừng rậm bắt đầu bốc cháy, sông suối khô cạn, nhiệt độ còn liên tục gia tăng!

Cuộc chiến giữa Diệp Dương Thành cùng Ba Ba Đạt Nhĩ trong biển sâu đã ảnh hưởng cả Vũ Không đại lục, Diệp Dương Thành cũng biết trước kết quả như vậy, nhưng chỉ cần có thể giết chết súc sinh kia, hi sinh một chút cũng đáng giá.

Huống chi bằng vào trình độ khoa học kỹ thuật của Vũ Không đại lục, Diệp Dương Thành tin tưởng bọn họ có thể khắc phục được hậu quả này, tuy rằng thời gian phải kéo dài hơn rất nhiều.

- Hỗn đản, hống…

Ba Ba Đạt Nhĩ lại rống lên, nó cảm giác lớp vảy của mình sắp thành bụi phấn!

Những hòn đảo trên biển bắt đầu tự cháy, nước biển sôi trào, nhưng nhiệt độ vẫn đang tăng lên!

- Rốt cục sợ hãi sao?

Diệp Dương Thành biết nhiệt độ như thế sẽ đem biển sâu đốt thành lục địa, cũng tiêu diệt động vật trong biển…nhưng hắn nhất định phải cắn răng kiên trì!

Huống chi trên đường đi tới nơi đây, hắn đã thu thập rất nhiều chủng loại động vật biển, xem như có thể bảo hộ được đi?

- Hẳn là được rồi.

Diệp Dương Thành nhủ thầm một câu, tuy không xác định Ba Ba Đạt Nhĩ đã tử vong hay chưa…nhưng đã suốt năm phút thời gian hắn cũng không còn nghe được tiếng gào thét.

Ý thức được hậu quả nếu còn tiếp tục thiêu đốt, hắn đành thu hồi Thúy Mộc Kính, sau đó cảm thụ nhiệt độ nhanh chóng giảm xuống…

Ngọn lửa tiêu thất, biển sâu chỉ còn lưu lại một tầng nước biển nhàn nhạt, nước biển cháy đen, tản ra mùi khét nồng đậm.

Trên mặt biển khô cạn, Ba Ba Đạt Nhĩ lật ngửa lên trời, bất động không nhúc nhích, giống như đã hoàn toàn tử vong.

Nhìn bộ dạng của nó, Diệp Dương Thành đang định đi xuống thu hoạch chiến lợi phẩm…

Đột nhiên nghĩ nghĩ, hắn chần chờ lấy ra Hám Thiên Kính, ngay sau đó Ba Ba Đạt Nhĩ liền bi kịch…

- Oanh!

Hám Thiên Kính đánh trúng đầu của nó, đầu của Ba Ba Đạt Nhĩ liền vỡ tan.

Nguyên bản muốn giả chết lưu lại tia sinh cơ cuối cùng, nhưng hiện tại xem như phải chân chính tử vong…giả chết, cũng có hậu quả nghiêm trọng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.