Bên trong một tiệm cà phê nằm tại trung tâm chợ Khánh Châu thị, một đôi nam nữ chừng ba mươi tuổi đang ngồi đối diện nhau, nữ tử mang một bộ kính đen, bên người đặt một chiếc túi xách hàng hiệu màu đen, bưng chén cà phê nếm một hớp, bình tĩnh nói:
- Hơn mười dị nhân đồng hành cùng hắn cũng không có một người nào may mắn thoát khỏi, đám người ở huyện Ôn Nhạc khó giải quyết vô cùng.
- Điều tra lâu như vậy, còn chưa tra được thân phận nhóm dị nhân kia sao?
Nam tử mới vừa Philippines trở về mặc một bộ âu phục đen, nghe được lời của nữ nhân không khỏi nói:
- Hoặc là nói, người ở huyện Ôn Nhạc đã cường đại đến mức cả ngươi cũng không dám tiến vào?
- Ta sẽ không làm chuyện hi sinh vô vị.
Nữ tử híp mắt, trong mắt lóe hàn mang:
- Trước khi điều tra rõ nội tình của nhóm dị nhân kia, ta sẽ không tùy tiện tiến vào huyện Ôn Nhạc chôn vùi tính mạng của mình vô ích!
- Nhưng ngươi đừng quên ngươi là người phụ trách phân bộ Châu Á!
Nam tử bỗng nhiên cất cao giọng nói, sau đó mềm nhũn xuống, hơi có chút suy sút dựa vào sô pha, vô lực nói:
- Như vậy vội vã triệu hồi ta về, ngươi muốn ta làm gì?
- Ngươi là người duy nhất trong tổ chức dưới tình huống không sử dụng năng lực là có thể che giấu được mình là dị nhân!
Nữ nhân cầm chiếc muỗng nhỏ, khuấy cà phê, nói:
- Cho nên ta cần ngươi tiến vào phạm vi huyện Ôn Nhạc ẩn nấp, không cần ngươi động thủ với bọn hắn, chỉ cần ngươi điều tra rõ thân phận của bọn họ, chuyện còn lại…ta sẽ xử lý.
- Ha ha, chính mình không dám đi, lại phái ta đi chịu chết sao?
Nam tử nhếch môi cười lạnh, không hề có chút ý cung kính với nữ nhân, nói:
- Ta đáp ứng ngươi, hiện tại sẽ đi vào huyện Ôn Nhạc bắt tay điều tra thân phận nhóm dị nhân kia, nhưng có một điều ngươi nhất định cam đoan, một khi ta hoàn thành xong nhiệm vụ, ngươi trở về tổng bộ đi, phân bộ Châu Á sẽ do ta xử lý!
- Ngươi không có tư cách bàn điều kiện với ta.
Đối với dã tâm mà nam tử không chút giấu diếm, nữ nhân cũng không hề tức giận, chậm rãi buông muỗng xuống, thản nhiên nói:
- Nhưng ta có thể đáp ứng yêu cầu này của ngươi.
- Trước tiên đem kim bài của ngươi cho ta.
Tận sâu trong đôi mắt nam tử hiện lên tia vui mừng, cưỡng chế tâm tình chấn động, vươn tay:
- Để tránh tới lúc đó ngươi hối hận.
- Hừ.
Nữ nhân nhẹ nhàng hừ một tiếng, cũng không lấy ra kim bài, trực tiếp đứng dậy muốn rời đi.
Nam tử không khỏi biến sắc, bật dậy muốn ngăn cản nữ nhân, nhưng không nghĩ tới ánh mắt lạnh băng của nữ nhân nháy mắt dừng trên người hắn, không cho hắn cơ hội phản ứng, nữ nhân trực tiếp vung tay về phía hắn…
- Phanh!
Hồng quang chợt hiện, nam tử thậm chí không có năng lực phản kích, liền bị nữ nhân đánh bay ra ngoài, va chạm lên vách cửa kính của tiệm cà phê.
- Hoa lạp lạp…
Tiếng thét chói tai vang thành một mảnh, nữ nhân lại giống như không nghe được, chậm rãi đi tới bên người nam nhân, nhìn nam nhân té trên mặt đất như con chó chết, lạnh lùng nói:
- Phế vật chính là phế vật, cho dù ngươi lấy được kim bài, ngươi cho rằng chỉ như vậy là có thể tiến vào tổng bộ sao? Ta giết ngươi, chẳng khác gì giết một con kiến.
- …
Trên mặt nam tử hiện lên vẻ xấu hổ cùng giận dữ, nhưng hắn không có dũng khí đứng lên đối kháng với nữ nhân, chỉ có thể nằm trên mặt đất, trơ mắt nhìn nữ nhân giẫm lên ngực của mình dần dần đi xa…
- Dương Thành, con thật sự nghĩ kỹ rồi?
Diệp Hải Trung trợn to mắt:
- Con muốn đi huyện thành?
- Cha, chuyện này con suy nghĩ đã lâu, xác định rồi mới đến nói cho cha mẹ biết.
Diệp Dương Thành hít sâu một hơi, nhìn cha mẹ nói:
- Dù sao trấn Bảo Kinh cũng là khu xa xôi thiếu phát triển, vô luận là dân cư hay tài nguyên chỉ có hạn, con còn trẻ tuổi, không muốn sớm như vậy chỉ dựa vào vài tiệm thời trang đã qua nửa đời sau, hiện tại trong tay con còn có một trăm ba mươi vạn tài chính, tính toán đến huyện thành nhìn xem có gì thích hợp phát triển hay không.
- Muốn đi huyện thành gây dựng sự nghiệp, mẹ không phản đối.
Ngô Ngọc Phương trầm mặc một lúc mới nói:
- Nhưng mỗi tuần ít nhất phải về nhà một chuyến, khoảng cách giữa huyện thành cùng hương trấn không xa, nếu con có thể cam đoan làm được điểm này, con muốn đi thì đi thôi.
- Một tuần ít nhất con sẽ về nhà một chuyến! Con cam đoan!
Những lời sắp xếp sẵn trong bụng vẫn chưa dùng tới, mẹ hắn đã đáp ứng cho hắn đến huyện thành, điều này đối với hắn mà nói là một chuyện rất tốt.
Kỳ thật Diệp Dương Thành luôn có quyết định chuyển lên huyện thành, nhưng khi hắn chưa có được Cửu Tiêu Thần Cách, hắn vẫn có ý tưởng rời khỏi trấn Bảo Kinh, nhưng lúc đó điều kiện có hạn, đi ra bên ngoài tuy tiền lương cao hơn, nhưng chi tiêu cũng lớn, còn không bằng ăn ở trong nhà tiết kiệm hơn nhiều.
Trấn Bảo Kinh là khu thiếu phát triển, trong ngày thường không có khu giải trí nào cung cấp người tiêu khiển, huyện Ôn Nhạc rực rỡ muôn màu thứ gì cũng có, đây là nguyên nhân chủ yếu hấp dẫn Diệp Dương Thành.
Nhưng cho tới hiện tại, mục đích muốn đi huyện thành của hắn đã thay đổi, trấn Bảo Kinh chỉ là một mảnh đất nhỏ, hiện tại việc hắn cần làm càng ngày càng nhiều, bút tích càng ngày càng lớn, nếu còn tiếp tục lưu lại trong trấn Bảo Kinh, sẽ cản trở hắn thật lớn.
Sau khi đến huyện thành, chẳng những phạm vi hoạt động càng lớn, tiếp xúc sự tình tuyệt đối sẽ nhiều hơn trong trấn Bảo Kinh, huống chi hắn đang cần nhanh chóng tắm trắng số tiền trong tay, ở lại trấn Bảo Kinh dù hắn có rửa bao nhiêu, nhưng lại có bao nhiêu năng lực rửa được nhiều tiền?
Đối với số lượng hắn cần dùng mà nói, chỉ riêng dựa vào ba cửa tiệm thời trang chẳng khác gì muối bỏ biển, xa xa không đủ.
Hơn nữa lần đầy còn có một nguyên nhân thúc đẩy hắn đến huyện thành, chính là ba ngày trước Hình Tuấn Phi cùng Sở Minh Hiên rời khỏi trấn đã truyền về tin tức, bọn họ đã chuẩn bị xong toàn bộ tại huyện thành, chỉ chờ hắn đi qua là có thể đại lượng rửa tiền.
Diệp Dương Thành không có khả năng mỗi ngày bôn ba giữa hai địa phương, cho nên sau khi mãi cân nhắc, hắn quyết định rời khỏi Bảo Kinh, đến huyện thành!
- Con đi huyện thành, vậy ba cửa hàng ở trấn Hồng Hải cùng trong trấn chúng ta làm sao bây giờ?
Diệp Hải Trung thoáng cau mày, nói:
- Chuyện nhập hàng tính sổ, cha mẹ không làm được, con muốn đi vậy ba cửa tiệm ai trông coi?
Diệp Dương Thành đại khái đoán được suy nghĩ của cha, trầm mặc một lúc cười nói:
- Cửa tiệm ở trấn Hồng Hải vẫn luôn giao cho Vương Tuệ Tuệ xử lý, hai cửa tiệm trong trấn mình, cửa tiệm ở phố Triêu Dương cũng chọn dùng hình thức như tiệm ở trấn Hồng Hải, trực tiếp để cho nàng đem thu nhập một ngày gởi vào tài khoản ngân hàng của con, về bên trung tâm chợ, nếu cha mẹ không chiếu cố được, con có thể thuê người áp dụng chung một phương thức…
- Được rồi, con có việc cần làm thì cứ đi, không cần phải nói! Cửa tiệm trong chợ cha mẹ còn có thể quản lý.
Thấy chủ ý của con trai đã quyết, mà vợ mình cũng đã tán thành, tuy rằng Diệp Hải Trung có chút không muốn, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng, nói:
- Con ra bên ngoài có thể chịu đựng thì tận lực nhường nhịn, có thể không cần tranh thì tận lực đừng tranh, lúc ra khỏi nhà nhớ phải đóng cửa kỹ càng…
Xưa nay cha hắn vẫn rất ít nói, nhưng lại lải nhải dặn dò hắn ước chừng gần hai giờ, Diệp Dương Thành cảm nhận được cha yêu thương quan tâm, cho nên hắn chỉ ngồi lắng nghe mỉm cười gật đầu, không hề lộ ra thần sắc mất kiên nhẫn.
Từ sáu giờ giảng đến hơn tám giờ, cuối cùng cha hắn mới căn dặn xong, mẹ hắn cũng đã thu dọn bàn ăn, từ trong phòng bếp nhìn ra hỏi:
- Con vào huyện thành cũng mang cả con chó kia đi theo sao?
- Dạ, để ở nhà con lo lắng ah.
Vừa nghe mẹ hỏi, Diệp Dương Thành theo bản năng hô to không xong!
Quả nhiên, nghe được con trai trả lời, cha hắn vừa ngừng lại chợt nhíu mày, nâng chung trà uống một hớp, nói tiếp:
- Bộ dạng con chó kia cao tráng như vậy, con mang ra ngoài phải cẩn thận một chút, vạn nhất thương tổn ai hay va chạm ai, có thể nói chuyện nhất định phải giải thích giải quyết, thái độ phải thành khẩn, ngũ khí phải nhẹ nhàng, đùng giống như lần trước tức giận lại thả chó rượt người…
- Cha, con biết…
- Chỉ biết cũng vô dụng, con còn phải nhớ kỹ, nga, còn nữa, phỏng chừng nhà cho thuê cũng không cho nuôi chó, con đừng tranh chấp với người ta, đổi chỗ ở khác là được rồi…
- Cha, con biết…
- Nói cái gì con cũng nói biết, cha của con vô dụng phải không?
- Đâu có đâu có…cha, ngài nói, ngài nói tiếp đi…
- Sau đó ah…
- …
Vừa nói lại thêm hơn nửa giờ.
Đợi tới khi hắn lên lầu về phòng, đầu của hắn vẫn theo bản năng gật gù, đã sắp chết lặng…
- Ưu Tử, matxa cổ cho ta một chút.
Vào phòng nằm xuống giường, hai tay Diệp Dương Thành gối lên cằm, gọi Tiểu Thương Ưu Tử chỉ chỉ lên cổ mình, lại nói:
- Dung Dung, ngươi vào nhà ở tiểu khu Ái Hà, thu thập một ít hành lý cho ta, sáng sớm mai chúng ta xuất phát đi huyện thành.
- Dạ, chủ nhân!
Hai nàng gật đầu đáp ứng, Tiểu Thương Ưu Tử ngoan ngoãn quỳ bên giường xoa bóp cho hắn, Triệu Dung Dung biến mất khỏi phòng.
- Huyện thành a huyện thành…
Hưởng thụ Ưu Tử hầu hạ, Diệp Dương Thành như có suy nghĩ gì, lẩm bẩm:
- Ngươi sẽ không để cho ta thất vọng, đúng hay không…