- Đại Đông Qua này gần hai năm không gặp vậy mà cúp máy nhanh như thế, thật tình...
Lâm Mạn Ny nhét di động vào trong túi xách đen, qua lao dọn dẹp văn kiện trên bàn, nàng rời khỏi văn phòng. Lâm Mạn Ny khóa cửa, xuống lầu. Lâm Mạn Ny đón một chiếc taxi ngay trước cửa tòa nhà văn phòng.
Lâm Mạn Ny hỏi tài xế:
- Bác tài, đi đường Triêu Hồng Âu Dương khu bao nhiêu tiền?
Tài xế taxi thuận miệng báo giá:
- Một trăm mốt.
Tài xế nhìn Lâm Mạn Ny mặc váy ngắn đồ tây đen công sở, có lẽ vì lương tâm nên lên tiếng nhắc nhở:
- Cô nương, chỗ đó cực kỳ rối loạn, toàn là quán bar vũ trường.
Lâm Mạn Ny hoàn toàn không nghe lời tài xế nhắc nhở:
- Ha ha, ta đi chỗ đó tìm bằng... Tìm ca ca.
Lâm Mạn Ny đau lòng giá tiền xe một trăm mốt nhưng vẫn mở cửa bước vào, cười nói với tài xế:
- Đi quán bar Hải Đế đường Triêu Hồng.
Ngoài dự đoán của Diệp Dương Thành là Tiểu Thương Ưu Tử tiến vào trạng thái thăng cấp thần sử chậm hơn Triệu Dung Dung một tiếng, nhưng hai nàng hoàn thành cùng lúc. Triệu Dung Dung, Tiểu Thương Ưu Tử đáp xuống đất, cung kính quỳ trước mặt Diệp Dương Thành.
- Thần sử nhất giai Triệu Dung Dung / Tiểu Thương Ưu Tử kính chào chủ nhân, chủ nhân dồi dào sức khỏe.
Diệp Dương Thành liếc mắt Triệu Dung Dung, Tiểu Thương Ưu Tử, cười gật đầu với hai nàng:
- Ừm! Đứng lên đi.
Diệp Dương Thành giơ cổ tay xem đồng hồ, chợt nhận ra đã bảy giờ tối. Diệp Dương Thành vuốt bụng rỗng, ngẫm nghĩ một lúc hắn lấy di động ra bấm số điện thoại của Lâm Mạn Ny.
Từ khi hội quỹ thành lập đến bây giờ Diệp Dương Thành hay đi ăn tối với Lâm Mạn Ny, không có nhiều tạp niệm, hắn hưởng thụ không khí cùng nàng ăn cơm.
Rất nhanh kết nối điện thoại, đầu dây bên kia truyền ra thanh âm ngạc nhiên của Lâm Mạn Ny:
- A lô, Diệp đại ca?
- Ừm! Là ta đây.
Diệp Dương Thành vừa dùng năng lực tâm linh câu thông kêu Tiểu Thương Ưu Tử vào phòng ngủ lấy ví cho mình, vừa cười nói với di động:
- Bây giờ nàng còn ở hội quỹ không? Đi ra cùng ăn cơm chiều đi.
- Ta sao?
Lâm Mạn Ny tạm dừng giây lát, xin lỗi nói:
- Có lẽ tối nay không rảnh, ta đang ở trên xe...
Diệp Dương Thành ngạc nhiên hỏi lại:
- Ở trên xe?
Diệp Dương Thành lấy làm lạ hỏi:
- Nàng đi đâu?
- Ta... Một bằng hữu của ta hẹn đi quán bar nói chuyện một chút.
Lâm Mạn Ny do dự một lúc sau bản năng cho đáp án mơ hồ:
- Bây giờ ta đang đi bên đó.
Diệp Dương Thành kinh ngạc hỏi:
- Quán bar?
Tuy Diệp Dương Thành quen biết Lâm Mạn Ny không lâu nhưng tần suất tiếp xúc khá cao, hắn biết nàng thuộc mẫu truyền thống. Diệp Dương Thành còn nhớ có lần mời nàng đi karaoke hát nhưng bị từ chối, bây giờ nàng lại đi quán bar?
Một bằng hữu mời, không hiểu sao Diệp Dương Thành thấy bực bội hỏi:
- Bằng hữu của nàng... Là nam đúng không?
- A...
Lâm Mạn Ny ngồi trên taxi chưa rời khỏi phạm vi Ôn Nhạc huyện, bỗng chốc mặt nàng đỏ ửng.
Lâm Mạn Ny bản năng giải thích rằng:
- Diệp đại ca đừng hiểu lầm, cái đó... Cái đó... Đó là một đại ca ca trong viện chúng ta, đã nhiều năm không gặp nhau. Không phải... Không phải... Không phải như ngươi nghĩ...
Lâm Mạn Ny lắp bắp giải thích, nàng không chú ý bản thân rất quan tâm thái độ của Diệp Dương Thành đối với mình. Có lẽ Lâm Mạn Ny sẽ giải thích phản ứng này là bản năng của nữ, nhưng nàng không thể phủ nhận nhịp tim đập nhanh.
Diệp Dương Thành nghe Lâm Mạn Ny bối rối, hoảng hốt giải thích thì trong lòng càng khó chịu hơn.
- Ha ha, đôi khi đi ra ngoài thả lỏng chút cũng tốt.
Đại ca ca? Ba chữ kia thốt ra từ miệng nữ nhân trưởng thành sao không làm người ta suy nghĩ lan man?
Diệp Dương Thành làm bộ làm tịch cười, hắn thò đuôi hồ ly hỏi dò:
- Vừa lúc thời gian này ta bận rộn như con quay, nàng đi quán bar nào? Chắc không ngại ta đi qua uống ké một ly rượu?
Lâm Mạn Ny giật mình kêu lên:
- A?
Lâm Mạn Ny ngây ra một lúc mới nhỏ giọng nói:
- Quán bar Hải Đế đường Triêu Hồng lộ Âu Dương khu...
- Được rồi, bây giờ ta qua ngay.
Nghe Lâm Mạn Ny báo địa chỉ, Diệp Dương Thành yên lòng. Ít ra chứng minh Lâm Mạn Ny và đại ca ca gì đó gặp mặt không có y định tránh mặt Diệp Dương Thành, đây là chuyện tốt.
Diệp Dương Thành mỉm cười cúp máy, nhét di động vào túi tiền. Diệp Dương Thành nhận chìa khóa xe từ tay Triệu Dung Dung, ví tiền từ Tiểu Thương Ưu Tử.
Sửa soạng xong xuôi Diệp Dương Thành cười nói với Triệu Dung Dung, Tiểu Thương Ưu Tử:
- Đi, chúng ta đi nếm thử mùi vị quán bar.
Diệp Dương Thành không nói đùa, hắn lớn đầu như vậy nhưng chưa đi quán bar được vài lần. Bình thường quá lắm là đi karaoke hát hò một lúc. Diệp Dương Thành nhớ lần đến quán bar gần đây nhất là lúc cấp 3 đi với Trần Thiếu thanh. Lần đó Diệp Dương Thành đi quán bar vì một lý do quan trọng, nghe một nam sinh trong lớp quen mặt trải đời bảo trong quán bar có hàng ngàn cô nàng cô đơn chờ một đêm tình. Diệp Dương Thành, Trần Thiếu thanh bồng bột thanh xuân đầu óc nóng lên cầm mấy chục khối tiền đi quán bar.
Kết quả sao? Ài, không nhắc là hơn.
Sau lần đả kích đó Diệp Dương Thành không còn đi quán bar nữa. Bây giờ nghe Lâm Mạn Ny nhắc tới quán bar gợi nhớ ký ức thời cấp 3 của Diệp Dương Thành. Quán bar sao? Đi uống một chút cũng không tệ. Nhưng không biết quán bar bây giờ và mấy năm trước có chỗ nào khác nhau?
Diệp Dương Thành cười tủm tỉm, cùng Triệu Dung Dung và Tiểu Thương Ưu Tử lái xe rời khỏi sofa lao nhanh đi Athị Âu Dương khu.
Cùng lúc đó, trong gian phòng rộng hơn hai trăm thướ vuông tại một khu phố trang hoàng đẹp đẽ Âu Dương khu Khánh Châu thị, có hai người ngồi trong phòng khách, hai nam một nữ.
Nam nhân khoảng bốn mươi ba tuổi, cạo tóc sát da đầu. Nam nhân ngồi trên sofa hít thuốc phun khói, cổ áo sơ mi hở ra lộ dây huyền vàng thô cỡ dây xích.
Nữ nhân khoảng năm mươi tuổi, uốn tóc quăn ngắn ngang tai, đeo gọng kính đen, mặc bộ đồ ngủ cà phê hợp với tuổi của mình.
Hai người ngồi đối diện nhau. Ba phút sau, nam nhân ngồi thẳng người ngước nhìn nữ nhân kia. Dưới ánh đèn mông lung, phía bên má phải đằng trước lỗ tai nam nhân trung niên lộ ra vết đao như con rết đặc biệt làm cho người ta sợ hãi. Nhưng trước mặt nữ nhân trung niên thì gã tỏ vẻ cung kính, nhỏ nhẹ nói chuyện.
- Lý thị trưởng, không biết chuyện của hai huynh đệ kia của ta có tiến triển gì không?
Nghe nữ nhân hỏi, nữ nhân được gọi là Lý thị trưởng trầm ngâm giây lát nói:
- Vụ việc hơi khó.
- Đêm hôm đó người bị đánh bị thương tại chỗ của ngươi là nhi tử của phó cục trưởng công an thị cục. Mới bị bắt vào ba ngày, ngươi cứ chờ đi, đợi thời cơ chín muồi chắc chắn ta sẽ nói góp vào cho bọn họ ra ngoài.
Nghe nữ thị trưởng trả lời, nam nhân trung niên rất sốt ruột: