Ỷ thế hiếp người trở thành thú vui duy nhất của Hùng Chí Thành trong năm năm qua. Theo như tài liệu ghi chép, sở thích lớn nhất của tiểu tử này là dùng tiền, quyền đẩy ngã nữ nhân. Hùng Chí Thành không chọn mấy cô nương độc thân mà toàn là phụ nữ có chồng.
Tài liệu ghi rõ Hùng Chí Thành thường hay nói một câu là: Gã cho người ta đội nón xanh có thể mở cửa tiệm lớn chuyên bán nón.
Hùng Chí Thành khoe khoang chuyện thiếu đạo đức gã đã làm mấy năm qua, những người bị cắm sừng hoặc là không có tiền, hoặc không có quyền. Đối diện những gì Hùng Chí Thành làm, đa số bọn họ im lặng. Một là vì không quyền không tiền, hai là không muốn tuyên truyền chuyện xấu trong nhà ra ngoài.
Diệp Dương Thành đọc tài liệu về Hùng Chí Thành từ đầu đến đuôi, hắn không biết nên tức giận hay há mồm cười to.
- Tiểu tử này đúng là cực phẩm.
Hùng Chí Thành không phạm tội lớn, những nữ nhân bị gã dùng tiền đẩy ngã, dùng quyền uy hiếp lên giường nhưng xét đến cùng là do họ không kiềm nổi bị hấp dẫn, là chuyện hai bên tự nguyện. Hùng Chí Thành làm chuyện thiếu đạo đức thật nhưng chưa đến tiêu chuẩn trừng phạt.
Nếu kiên quyết lôi ra sai lầm thị phi thì đó là Ngô Ngọc Phương ỷ thế, vung tiền toàn do phụ thân ruột Hùng Đại Bằng của mình dung dưỡng. Thế còn dễ nói, về tiền toàn là tiền trái lương tâm kiếm từ mồ hôi nước mắt của nhân dân, tiền bán nước cầu vinh.
Diệp Dương Thành lật sang trang thứ hai, nhìn hình chụp Hùng Chí Thành lòe loẹt, hắn từ từ khép mắt lại.
Hơn hai giờ gần ba giờ sáng, trong một phòng khách sạn, một nữ nhân khoảng hai mươi tuổi bộ dạng xinh đẹp dựa vào người Hùng Chí Thành.
- Thành ca, ngày mai cùng ta đi dạo phố được không?
Nữ nhân khoảng hai mươi tuổi nũng nịu nói:
- Lần trước ta đi rất thích một bộ đồ ngủ xinh đẹp, tối mai ta mặc cho Thành ca xem được không?
Hùng Chí Thành mới tắt điện thoại đặt trên tủ đầu giường, kinh ngạc hỏi:
- Dạo phố?
Hùng Chí Thành quay đầu lại, chán nản nói:
- Nàng không sợ bị bạn trai thấy sao?
- Thấy thì kệ.
Nữ nhân đáp ngay không suy nghĩ:
- Cùng lắm chia tay.
Nữ nhân bày ra bộ dáng tội nghiệp nhìn Hùng Chí Thành, nũng nịu nói:
- Thành ca, sau khi chia tay xin đừng bỏ ta.
Hiện giờ tâm tình của Hùng Chí Thành rất hỗn loạn.
- Chỉ chơi đùa cho vui, nàng tưởng thật sao?
Hùng Chí Thành mất kiên nhẫn phẩy tay nói:
- Trước giờ chỉ có ta cắm sừng người khác, nếu nàng theo ta chẳng phải ta bị người cắm sừng?
- Ngươi...!
Mới rồi còn mây mưa với nhau, nữ nhân không ngờ Hùng Chí Thành sẽ thẳng thừng nói ra lời tổn thương người như vậy, đầu óc nàng trống rỗng.
Hùng Chí Thành là cao thủ trong nghề, giỏi nhất thủ đoạn phủi tay bỏ chạy.
Hùng Chí Thành không thèm che giấu đâm thủng tầng cửa sổ giấy:
- Nàng muốn tiền đúng không? Đó, trong bóp của ta để trên sofa có mấy vạn khối tiền, lấy rồi đi đi.
Nữ nhân ngơ ngác hỏi lại:
- Đi?
Nữ nhân không ngờ công tử bột theo đuổi nàng bốn ngày, bỏ ra hơn một vạn khối tiền hấp dẫn nàng thế nhưng tuyệt tình như thế.
- Chẳng lẽ nàng muốn ở lại?
Hùng Chí Thành liếc thân hình xinh đẹp, bĩu môi nói:
- Ở lại cũng được, nhưng ta sẽ không cho tiền.
Rõ ràng Hùng Chí Thành xem như nữ nhân này là vũ nữ hạng sang. Mặt nữ nhân lúc xanh lúc trắng nhưng nàng không dám cãi lại Hùng Chí Thành, cắn răng đứng dậy mặc quần áo. Nữ nhân cầm bóp của Hùng Chí Thành lên, lấy hai vạn khối tiền bỏ vào túi xách của mình, nghiến răng nghiến lợi bỏ đi.
Hùng Chí Thành nhìn nữ nhân đi xa, bĩu môi khinh thường nói:
- Đồ đê tiện.
Hùng Chí Thành đứng dậy vào phòng vệ sinh tắm rửa, quay về giường đi ngủ. Hùng Chí Thành định ngày mai lại suy nghĩ vấn đề chạy trốn. Hùng Chí Thành bỗng cảm giác đầu óc mờ mịt, ngay sau đó...
Rầm!
Có người đạp mở cửa phòng tuôn vào trong. Mười mấy nam nhân mặc đồ cảnh sát, biểu tình hãm tài, tay cầm súng lục.
Mặc dù Hùng Chí Thành là loại người không có chí lớn, ăn no chờ chết nhưng kinh nghiệm chơi bời mấy năm khiến gã qen mặt đa số cảnh sát thanh Sơn huyện, đặc biệt trong thị trấn thanh Sơn huyện.
Hùng Chí Thành thề với trời trong mười mấy cảnh sát này không có người nào gã quen hoặc từng thấy mặt. Hùng Chí Thành ngây người, mười mấy cảnh sát đã bao vây gã, họng súng đèn ngòm chĩa vào gã.
Một cảnh sát mặt đen trầm giọng nói:
- Hùng Chí Thành, nhà ngươi phạm tội, ngoan ngoãn theo chúng ta đi một chuyến.
Đầu óc Hùng Chí Thành hoảng loạn:
- Phạm... Phạm tội?
Ngay sau đó Hùng Chí Thành nhớ tới tin nhắc phụ thân Hùng Đại Bằng đã gửi, kêu gã mau chóng chạy trốn, đi Las Vegas gặp mặt. Nghĩ đến đây mặt Hùng Chí Thành trắng bệch.
Hùng Chí Thành căng thẳng lắc đầu, nói:
- Ta... Ta không biết ngươi đang nói cái gì. Phụ thân của ta là phó huyện trưởng thanh Sơn huyện, các ngươi dựa vào cái gì bắt ta?
Đến lúc này Hùng Chí Thành muốn dùng quyền thế của phụ thân ra hù người. Cảnh sát mặt đen do Diệp Dương Thành hóa trang buồn cười nghe Hùng Chí Thành uy hiếp.
Biểu tình Diệp Dương Thành trầm trọng, trầm giọng nói:
- Phụ thân Hùng Đại Bằng của ngươi dính tội thông đồng với địch bán nước, Hùng Chí Thành nhà ngươi can tội đồng phạm. Đừng cãi cọ với ta ở đây, có chuyện gì đi về đồn nói chuyện.
Hùng Chí Thành trợn to mắt nói:
- Bán... Bán nước thông đồng với địch?
Hùng Chí Thành phản xạ lùi vào góc giường, lắc đầu nguầy nguậy hét lên:
- Có bán nước cũng là phụ thân làm, ta không biết gì, không biết gì hết!
Mặc dù Hùng Chí Thành không có chí lớn nhưng gã không ngu ngốc. Hùng Chí Thành liên tưởng những cảnh sát ập đến, buổi chiều Hùng Đại Bằng nhắn tin, gã đã tin tưởng một nửa. Nếu không xảy ra chuyện quan trọng như vậy tại sao Hùng Đại Bằng hốt hoảng chạy trốn ra nước ngoài làm gì?
Thông đồng với địch bán nước, đó là tội nặng dù là thủ phạm chính hay tòng phạm đều sẽ bị bắn chết. Hùng Chí Thành càng nghĩ, mặt lúc trắng lúc đỏ, tay chân lạnh lẽo, người run cầm cập.
- Ngươi nói không biết thì chúng ta tin sao?
Diệp Dương Thành đen mặt hừ lạnh một tiếng:
- Hùng Đại Bằng chỉ có một mình ngươi là nhi tử, ngươi nói chính mình không biết mà được? Mang đi!
Hùng Chí Thành nhìn mấy cảnh sát làm động tác xông lên, gã sợ chết khiếp.
- Đừng, đừng!!!
Hùng Chí Thành hét to:
- Ta... Ta có thể lập công chuộc tội. Thật sự, ta có thể chuộc tội.
Diệp Dương Thành phất tay ngăn mấy cảnh sát định túm Hùng Chí Thành xuống giường:
- Chờ đã.
Diệp Dương Thành híp mắt nhìn Hùng Chí Thành, hỏi:
- Ngươi muốn nói cái gì?
Sắc mặt Hùng Chí Thành liên tục thay đổi:
- Ta... Ta nói rồi các ngươi không thể bắt ta nữa, ta thật tình không biết chuyện phụ thân đã làm.
Thấy Diệp Dương Thành nhẹ gật đầu, Hùng Chí Thành mặc kệ hắn có đồng ý điều kiện hay không, mở miệng nói: