- Bây giờ dân chúng trong nước xem dị nhân tỉnh Chiết Giang như Batman phiên bản Trung Quốc.
Một nam nhân mặc quân phục dứt khoát nói:
- Sự thực chứng minh bọn họ hành động trong Las Vegas là bảo vệ ích lợi đất nước chúng ta, mặc dù hơi lô mãng nhưng điểm xuất hiện tốt. Không nói đến chúng ta căn bản không tìm thấy bọn họ, dù biết thân phận thật của bọn họ thì... Nếu không muốn bị dân chúng trong nước châm chích sau lưng, tuyệt đối không thể giao bọn họ ra.
Nghe nam nhân mặc quân phục nói, mọi người im lặng.
-...
Bọn họ ngồi vào ghế cao cỡ này đều đặt ích lợi đất nước lên hàng đầu, nhưng phải bọn họ rất tán đồng chuyện đám dị nhân tỉnh Chiết Giang làm ở Las Vegas.
Lão nhân mặc đồ tây đen nhẹ giọng nói:
- Trả lời Nhà Trắng, bảo là nước ta đã bắt đầu điều tra việc này...
* * *
Nhìn hình chụp từ camera HD trong khách sạn Metro Gold, nhìn ba con sâu quái dị, một nam nhân da trắng hơn năm mươi tuổi đứng bật dậy.
- Đây tuyệt đối không phải sâu máy của chúng ta, chắc chắn!
Nam nhân da trắng khẳng định:
- Chúng ta không có con sâu như vậy. Chết tiệt, người Trung Quốc nghiên cứu ra sâu máy và đánh trên đầu chúng ta!
Nghe nam nhân da trắng chối, một nam nhân khác mở miệng nói:
- Nếu chuyện xảy ra ở khách sạn Metro Gold do ba con sâu máy này làm chứng minh trình độ nghiên cứu sâu máy của Trung Quốc đã hoàn toàn vượt qua chúng ta.
Biểu tình của nam nhân hơi châm biếm:
- Nhưng điều này có thể không?
-... Thông báo ngay cho ngành tình báo, tăng nhanh hành động thẩm thấu viện nghiên cứu khoa học Trung Quốc.
Một nam nhân ngồi trên sofa trầm giọng nói:
- Phải mau chóng xác định Trung Quốc có thật sự nắm giữ kỹ thuật chế tạo sâu máy không, ngoài ra khởi động kế hoạch B88.
Nghe nam nhân ngồi trên sofa nói, tám người có mặt trong phòng lộ biểu tình kinh ngạc hỏi lại:
- Khởi động kế hoạch B88?
Giây sau bọn họ lộ vẻ hưng phấn gật đầu, nói:
- Đúng là nên khởi động!
Diệp Dương Thành không biết bởi vì tuyên bố của hắn gây ra sóng gió to cỡ nào trong quốc tế, hắn chỉ biết rằng phải đi ra ngoài giải quyết vấn đề bao tử.
Diệp Dương Thành nhìn các thức ăn nhanh rải rác trong phòng, khóe môi co giật. Liên tục sáu ngày sống dựa vào thức ăn nhanh, dù chúng nó có mùi vị ngon cách mấy giờ Diệp Dương Thành nhìn chúng là muốn ói ra.
Diệp Dương Thành gãi tóc rối, sau ngày qua lần đầu tiên hắn xuống giường. Diệp Dương Thành mang dép lê bước đi mở cánh cửa phòng ngủ đóng sáu ngày, vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Diệp Dương Thành tắm rửa sạch sẽ, tinh thần phơi phới, thay đồ mới. Diệp Dương Thành đứng trước cửa phòng ngủ thoiả mái duỗi người.
Diệp Dương Thành lẩm bẩm:
- Lại một thời gian dài. Đi mua xe mới trước rồi về nhà thăm phụ mẫu. Hưm, dẫn Mạn Ny theo.
Diệp Dương Thành thầm quyết định, hắn hành động rất nhanh.
Chín giờ sáng Diệp Dương Thành rời khỏi tiểu khu đi chỗ bán xe trong thị trấn. Về mua xe, Diệp Dương Thành có ý tưởng của mình. Mặc dù Diệp Dương Thành mua được xe sang trọng cỡ mấy trăm vạn nhưng cho đến nay hắn luôn ẩn trong bóng tối, đã quen điệu thấp.
Diệp Dương Thành đi dạo một vòng hãng xe, cuối cùng chọn chiếc Audi A4 thường thấy, trả hết một lần ba mươi bảy vạn. Treo giấy phép tạm thời cho xe, Diệp Dương Thành lái xe mới rời hãng xe chạy hướng tòa nhà văn phòng tháp đông.
Trong khi Diệp Dương Thành chuẩn bị về nhà, lối ra đường cao tốc Dũng Đài Khánh kéo dài có chiếc xe hơi Mazda màu đen lăn bánh. Bốn nam nhân ngồi trên xe khoảng hơn ba mươi tuổi. Hai nam nhân ngồi ở ghế tài xế và phụ lái mặc đồ thường, hai nam nhân ngồi sau lưng bọn họ thì mặc đồ tây đen, mặt mộc.
Xe chạy đường cao tốc lao nhanh đi Bảo Kinh Trấn.
Trong rừng sâu núi thẳm phía đông bắc Bảo Kinh Trấn, bốn nam nhân hơn ba mươi tuổi đang vượt mọi chông gai đi tới. Hai nam nhân mặc đồ tây đen mặt mộc đi trước mở đường, dù mặc đồ tây nghiêm túc nhưng không thể che lấp khí thế bạo ngược. Vẻ mặt bọn họ ngơ ngác như khúc gỗ.
Hai nam nhân mặc đồ tây đen đi đằng trước mở đường, im lặng không lên tiếng. Hai nam nhân hơn ba mươi tuổi đi sau thì nhỏ giọng giao lưu. Nghe bọn họ trao đổi thì rõ ràng không phải người Trung Quốc, bọn họ là người Nhật vượt biển đến đây.
Nam nhân hơn ba mươi tuổi đi tay trái nhỏ giọng hỏi Y Đằng thanh Sơn đi bên cạnh mình:
- Y Đằng quân cảm thấy tại sao Tùng Bản đại nhân phái chúng ta đến đây? Còn đi theo hai khúc gỗ này.
Y Đằng thanh Sơn liếc Tá Tá Mộc Tiểu Lâm:
- Tùng Bản đại nhân, là tinh anh cục tình báo quốc tế đế quốc Nhật Bản vĩ đại phải luôn giữ đầu óc tỉnh táo.
Y Đằng thanh Sơn khuyên nhủ Tá Tá Mộc Tiểu Lâm:
- Chúng ta không có tư cách suy đoán Tùng Bản đại nhân sắp xếp công việc.
Tá Tá Mộc Tiểu Lâm đứng thẳng người, gật mạnh đầu:
- Vâng!
Tá Tá Mộc Tiểu Lâm không hỏi gì thêm, đè nén khó hiểu, cùng Y Đằng thanh Sơn đi theo hai nam nhân mặc đồ tây đen như khúc gỗ vào sâu trong rừng.
Y Đằng thanh Sơn, Tá Tá Mộc Tiểu Lâm là điệp viên Nhật Bản trú đóng ở Hàng Châu thị. Theo đạo đức nghề nghiệp của hai người khi đã nhận nhiệm vụ thì không được hỏi nhiều thêm, lo làm công việc của mình là được.
Tá Tá Mộc Tiểu Lâm là điệp viên theo nghề nhiều năm nên biết quy tắc trong nghề này, tuy nhiên nhiệm vụ lần này có quá nhiều điều đáng ngờ. Hai nam nhân mặc đồ tây đen đi đằng trước làm Tá Tá Mộc Tiểu Lâm cực kỳ khó hiểu.
Tùng Bản Tú Đấu là người tổng phụ trách cục tình báo quốc tế Nhật Bản Châu Á. Đoạn thời gian trước nhận được tin Độ Biên Di Sinh bị ám sát bỏ mình tại Kobe, nhưng điều này chưa đủ sức nặng để Tùng Bản Tú Đấu trực tiếp liên lạc ra nhiệm vụ cho Y Đằng thanh Sơn, Tá Tá Mộc Tiểu Lâm. Tùng Bản Tú Đấu còn phái hai người như khúc gỗ trợ giúp Y Đằng thanh Sơn, Tá Tá Mộc Tiểu Lâm, đặc biệt dặn dò bọn họ không được chọc giận hai nam nhân mặc đồ tây đen.
Theo quy định của cục tình báo quốc tế Nhật Bản, Y Đằng thanh Sơn, Tá Tá Mộc Tiểu Lâm chỉ là hai điệp viên bình thường, trên đầu còn sáu tầng lãnh đạo. Người phụ trách Hàng Châu thị, chủ người phụ trách, phó người phụ trách tỉnh Chiết Giang, chủ người phụ trách, phó người phụ trách khu Hoa Đông vân vân.
Tùng Bản Tú Đấu là đại nhân vật cục tình báo quốc tế, dù thế nào cũng không nên gạt bỏ trình tự ra lệnh trực tiếp điều động Y Đằng thanh Sơn, Tá Tá Mộc Tiểu Lâm.
Hàng loạt tình huống không bình thường này khiến Tá Tá Mộc Tiểu Lâm nổi lòng cảnh giác, nhưng gã chỉ có thể dằn xuống đáy lòng. Tựa như Y Đằng thanh Sơn đã nói, Tá Tá Mộc Tiểu Lâm phải giữ đầu óc tỉnh táo, không nên suy đoán ý định của Tùng Bản Tú Đấu trong lúc bận rộn chấp hành nhiệm vụ.
Nghĩ đến đây Tá Tá Mộc Tiểu Lâm nhẹ lắc đầu, tạm đè nén các thắc mắc xuống đáy lòng. Tá Tá Mộc Tiểu Lâm không biết rằng không chỉ mình gã thắc mắc, Y Đằng thanh Sơn đi bên cạnh gã thì đầu óc hoang mang.
Điều thứ nhất làm Y Đằng thanh Sơn, Tá Tá Mộc Tiểu Lâm khó hiểu la tại sao điều hai người từ Hàng Châu thị đến Khánh Châu thị?