Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 364: Cố ý bồi dưỡng



Tuy nhà của Mạnh Văn Tuệ nằm ở huyện tự trị Bố Y tộc, nhưng nàng là cô gái Hán tộc, có lẽ do Diệp Cảnh Long cứng rắn kéo nàng đi mua quần áo, lúc này nhìn nàng không giống như miêu tả của hắn, bộ dạng quê mùa, mà nàng mặc một chiếc quần thường màu cà phê cùng chiếc áo len dạ màu cà phê.

Ấn tượng đầu tiên nàng cấp cho Diệp Dương Thành chính là nhỏ xinh, nàng cao chừng 1m56, tóc đuôi ngựa, làn da ngăm đen cùng dáng người gầy yếu, nhìn thấy Diệp Dương Thành đang đánh giá mình nàng cũng thoải mái nhìn hắn, không hề toát ra vẻ khẩn trương hay câu nệ.

Nói tóm lại cảm giác của Diệp Dương Thành đối với nàng không tệ, đương nhiên, điều này cũng có quan hệ đến việc Diệp Cảnh Long từng giới thiệu về thân phận của nàng.

- Chào em, tôi là anh trai của Diệp Cảnh Long.

Ở ngay cửa một khách sạn nhỏ bình thường, Diệp Dương Thành mỉm cười vươn tay phải, theo lễ tiết nắm nhẹ tay Mạnh Văn Tuệ sau đó nói với em trai:

- Em cùng Văn Tuệ đi lên thu thập hành lý, tụi anh ở dưới lầu chờ hai đứa.

- Dạ được!

Diệp Cảnh Long đã biết anh trai muốn an bài Mạnh Văn Tuệ ở cùng Lâm Mạn Ny, không nói thêm gì nữa, gật đầu đáp ứng.

Nhìn hai người đi vào khách sạn, Diệp Dương Thành mang theo ý cười quay đầu nhìn Lâm Mạn Ny:

- Mạn Ny, em cảm thấy được cô bé này thế nào?

- Có một loại cảm giác nhu nhược, nhưng em ở trên người nàng nhìn thấy được tự tin.

Lâm Mạn Ny nghiêng đầu nghĩ nghĩ, mỉm cười nói:

- Đây là một cô gái thành thật can đảm, anh không phát hiện vừa rồi khi anh bắt tay nàng, nàng thậm chí không hề có chút khẩn trương sao?

- Phải đó…

Diệp Dương Thành ha ha cười, trêu ghẹo nói:

- Anh nhớ được lúc em theo anh về nhà gặp cha mẹ anh em thật khẩn trương không biết nên làm gì đâu.

- Bởi vì chúng ta là bạn cùng lứa tuổi thôi.

Lâm Mạn Ny nghiêm trang nói:

- Nếu hiện tại nàng theo em trai anh về nhà, nhất định sẽ khẩn trương.

- A…

Diệp Dương Thành cười nhẹ một tiếng, không nói thêm lời nào, bởi vì hắn biết lời của nàng là chính xác, nhi đồng nhà nghèo sớm đương gia, nhưng vẫn phải có cực hạn đi? Nếu Mạnh Văn Tuệ về gặp trưởng bối của bạn trai mà không cảm thấy khẩn trương, cũng có thể nói nàng quá thành thục, nhưng mà…điều này có thể sao? Dù sao chỉ là một cô gái mười chín tuổi!

Chờ thêm hai phút thời gian, Mạnh Văn Tuệ cùng Diệp Cảnh Long cầm theo túi du lịch đi xuống, Diệp Cảnh Long cầm túi du lịch lớn, mà ở sau lưng hắn, Mạnh Văn Tuệ cầm túi vải Jeans trắng bệch mà Diệp Cảnh Long đã từng nói!

Nhìn thấy một màn này, Diệp Dương Thành không khỏi đánh giá cao Mạnh Văn Tuệ, không hư vinh, không tự ti, cầm theo túi vải Jeans như vậy nhưng thần sắc nàng vẫn thong dong bình tĩnh làm người ghé mắt!

Nhìn Mạnh Văn Tuệ với ánh mắt thưởng thức, Diệp Dương Thành mỉm cười đi tới tiếp nhận túi vải Jeans của nàng, quay người mở cốp xe đem túi du lịch cùng túi vải Jeans bỏ vào, sau đó quay người nói:

- Lên xe, trước tiên đi tìm một chỗ ăn cơm, sau đó…

Ánh mắt hắn dừng trên người Diệp Cảnh Long, tạm dừng một thoáng mới cười nói:

- Sau đó đưa em đến công ty nhìn xem một chút.

Thật hiển nhiên, Diệp Dương Thành không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào kích thích em trai, hoặc là nói muốn gõ hắn.

Đối với việc an bài của Diệp Dương Thành, ba người Diệp Cảnh Long đương nhiên không có ý kiến. Sau khi lên xe cùng nhau đến một nhà hàng, gọi vài món thức ăn đơn giản, dùng xong trực tiếp lái xe đi tới công ty, trong quá trình này Diệp Dương Thành một mực quan sát Mạnh Văn Tuệ, thẳng đến sau khi xe chạy vào công nghiệp viên cũng không hề nghe nàng hỏi qua vấn đề gia cảnh của Diệp gia lời nào.

Đối với cô bạn gái của em trai mình, Diệp Dương Thành càng lúc càng hài lòng, không hư vinh không tự ti, khí chất bình tĩnh thong dong, thập phần tự tin, so sánh với nàng nhìn Diệp Cảnh Long có vẻ nóng nảy hơn rất nhiều.

Nhìn rõ vấn đề này, một ý tưởng loáng thoáng hiện lên trong lòng Diệp Dương Thành…

- Oa, ca, cả một công ty lớn như vậy đều là của anh sao?

Lấy ra chìa khóa mở cổng lớn của phân xưởng số một, mở đèn, toàn bộ trang bị trong phân xưởng đập vào trong tầm mắt Diệp Cảnh Long, nhìn thấy phân xưởng lớn chừng ngàn bình phương, lại nhìn thấy thật nhiều trang bị sản xuất mà hắn chưa từng gặp qua, Diệp Cảnh Long khó tránh khỏi hít sâu một hơi lạnh, những trang bị này giá trị bao nhiêu tiền ah?

- Ha ha, bên này là phân xưởng số một, nhà xưởng đối diện là phân xưởng số hai.

Nghe em trai tán thưởng, Diệp Dương Thành nhẹ giọng cười, chỉ vào trang bị sản xuất, nói:

- Hiện tại ngày tết nên các công nhân đã về nhà nghỉ tết, chờ khi nào em nghỉ hè có thời gian, cứ tới nơi này thực tập một lát.

- Dạ.

Diệp Cảnh Long biết anh trai muốn bồi dưỡng hắn, tuy tính cách hắn nóng nảy, nhưng không đến nỗi hết thuốc chữa, hôm nay tận mắt chứng kiến những điều này, chẳng những giúp hắn tìm được mục tiêu, cũng làm cho hắn cảm nhận được sự quan tâm của anh trai, vô luận là điểm nào cũng đủ làm cho hắn sửa đổi tính tình!

Mang theo ba người chuyển một vòng trong phân xưởng số một, giải thích một chút về tác dụng của trang bị trong nhà máy, làm cho Diệp Dương Thành cảm thấy kinh ngạc chính là, Mạnh Văn Tuệ thập phần hiểu biết về những trang thiết bị này, khi giảng giải còn chi tiết hơn cả một ông chủ như hắn!

Vừa hỏi thăm, mới biết nàng đang học tập tri thức về phương diện này trong đại học…nhất thời làm hắn đỏ mặt.

Chuyển quanh một vòng, Diệp Cảnh Long đã đại khái hiểu được tình huống công ty của anh trai, nếu kinh doanh tốt, một năm muốn kiếm mấy ngàn vạn tuyệt đối không thành vấn đề! Hơn nữa nghe ý tứ của anh trai, sang năm còn phải xây dựng thêm quy mô sản xuất…

Sau khi xem xong nhà máy, Diệp Dương Thành tìm lý do tránh Diệp Cảnh Long, đứng ngay cửa nhà xưởng nói với Mạnh Văn Tuệ:

- Văn Tuệ, tính nết em trai anh thế nào anh rất hiểu rõ, tuy hiện tại anh tìm được mục tiêu cho hắn hướng tới, nhưng dù sao hắn đang đi học ở Cù Hằng thị, rất nhiều chuyện anh không nhìn thấy, càng không biện pháp đi quản hắn, em là bạn gái của hắn anh cũng nhìn ra được em thành thục hơn hắn, nếu như có thể anh hi vọng em giúp anh ước thúc hắn trong trường học, em cũng biết anh chỉ có đứa em trai duy nhất.

- Dạ.

Mạnh Văn Tuệ không chút chần chờ, gật gật đầu, nhẹ giọng đáp:

- Em biết.

Diệp Cảnh Long có thể cảm nhận được anh trai quan tâm mình, Mạnh Văn Tuệ sao không nhìn ra được? Là bạn gái của Diệp Cảnh Long, nàng cũng hi vọng bạn trai trở thành rồng trong loài người, mà không phải dựa vào anh trai che chở mới có thể sinh tồn!

Nàng đáp ứng vô cùng rõ ràng.

Diệp Dương Thành hài lòng cười cười, cũng không nói thêm lời nào.

Đợi khi Diệp Cảnh Long mua nước khoáng trở về, Diệp Dương Thành liền lái xe đưa Lâm Mạn Ny cùng Mạnh Văn Tuệ đi tới cô nhi viện, trải qua thời gian dài chỉnh đốn tu sửa, hiện tại điều kiện dừng chân của cô nhi viện cũng không kém hơn khách sạn bình thường.

Làm cho Diệp Dương Thành cảm thấy buồn cười chính là Nhung Cầu, lại trở thành tọa kỵ của bọn trẻ trong cô nhi viện, nó đang cõng một đứa bé trai chạy loạn trong sân, thẳng đến khi nhìn thấy hắn mới khom người cho đứa bé leo xuống, sau đó thật vui vẻ chạy tới trước mặt hắn, dùng đầu cọ xát chân hắn tỏ vẻ thân mật.

Lưu lại trong cô nhi viện hơn ba giờ, tới hơn bốn giờ rưỡi hắn mới mang theo Diệp Cảnh Long rời khỏi cô nhi viện quay về trấn Bảo Kinh, khi xe đi qua trấn Vinh Phù, Diệp Cảnh Long luôn ngồi trên xe im lặng đột nhiên mở miệng hỏi:

- Ca, học phí sang năm của Văn Tuệ…

Diệp Dương Thành thoáng ngây ra, cười nói:

- Nàng sẽ không nhận đâu.

- Vì sao?

Nghe ngữ khí khẳng định của anh trai, Diệp Cảnh Long có chút kỳ quái hỏi.

- Em cẩn thận suy nghĩ lại, kể từ khi hai em xác định quan hệ người yêu cho tới nay, nàng có hỏi qua em cần vật gì sao?

Diệp Dương Thành mỉm cười hỏi.

- Hỏi em cần gì?

Diệp Cảnh Long nghĩ nghĩ, lắc đầu:

- Vậy thì không có, ngay cả mua quần áo cùng túi du lịch đều là em lén đi mua, khi mua về nàng mới chịu nhận…

- Nàng là một cô gái rất tự trọng, em lấy tiền đóng học phí cho nàng, nàng sẽ nghĩ như thế nào?

Diệp Dương Thành chỉ điểm:

- Nhất là khi nàng biết số tiền này là của anh, mà không phải của em, nàng càng khó tiếp nhận, cho nên, nếu em thật sự muốn chiếu cố nàng, không ngại bắt tay từ phương diện khác, tỷ như chú ý trong sinh hoạt, ăn uống quần áo, những thứ này em có thể dùng danh nghĩa bạn trai đi làm, đừng cho nàng cảm giác bị em xem nhẹ…

Dọc theo đường đi Diệp Dương Thành nói rất nhiều, mà Diệp Cảnh Long cũng không ngừng gật đầu, ghi tạc lời của hắn vào trong lòng…

Đợi khi hai anh em lái xe về đến nhà, lại kinh ngạc không biết cha mẹ đã đi đâu, trong nhà không có người.

Từ phòng bếp đi ra, Diệp Dương Thành kỳ quái hỏi:

- Quái, cha mẹ đi đâu vậy?

- Có thể là đi qua nhà Vương thẩm cách vách?

Diệp Cảnh Long mơ hồ suy đoán, sau đó nói:

- Em đi xem.

- Được.

Diệp Dương Thành cũng không nghĩ nhiều, cười gật đầu.

Nhưng đúng lúc này di động truyền ra tiếng chuông, tiếng chuông này Diệp Dương Thành cố ý đặt ra, là tiếng chuông điện thoại của cha hắn – Diệp Hải Trung!

Nghe tiếng chuông, Diệp Dương Thành thoáng lặng người, lấy ra di động:

- Alo, cha…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.