Còn chưa đợi Chi Trạch Xán lên tiếng chất vấn, Diệp Dương Thành đã cười nhẹ một tiếng, thản nhiên liếc mắt nhìn tên lưu manh, lại đưa mắt nhìn qua Chi Trạch Xán, nhìn quân hàm công an trên vai của hắn, nói:
- Cậu em vợ của anh đã làm chuyện gì, anh biết không?
- Mặc kệ hắn làm chuyện gì, hình như còn chưa tới phiên anh nhúng tay đi?
Chi Trạch Xán chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, tuy ngồi lên chức vị phó đồn trưởng chưa đầy hai tháng, nhưng đã liên tục phá vỡ hơn hai mươi án kiện, giờ phút này lòng tin đang bành trướng cực độ, nhìn thấy bộ dáng thong dong bình tĩnh của Diệp Dương Thành, trong lòng nín một cỗ khí, lạnh lùng đáp:
- Anh tính là cái thứ gì?
- Vậy anh là cái thứ gì?
Diệp Dương Thành hỏi.
- Tôi không phải là thứ…
Chi Trạch Xán theo bản năng trả lời một câu, lập tức sắc mặt xanh mét, ba một tiếng vỗ mạnh lên bàn cả giận nói:
- Anh đừng ở chỗ này theo tôi xả mồm mép, người bị anh đánh thành như vậy, nếu đã đến, hừ, cũng đừng tiếp tục đi ra ngoài!
- Anh không muốn biết tôi vì sao đánh hắn?
Diệp Dương Thành có chút kinh ngạc nhìn Chi Trạch Xán, dùng giọng điệu có vẻ không tưởng tượng nổi nói:
- Hay là anh không biết cậu em vợ của anh đã làm chuyện gì?
- Hắn làm cái gì, đến phiên anh tới quản sao?
Chi Trạch Xán hừ một tiếng, xoay người lấy xuống bộ còng tay, quay đầu nhìn Diệp Dương Thành nói:
- Anh đã tự mình đến tự thú…
- Buồn cười.
Không đợi Chi Trạch Xán nói hết lời, sắc mặt Diệp Dương Thành đã tối sầm, nhìn hắn trầm giọng nói:
- Nếu bắt lại cậu em vợ này của anh, chuyện đánh hắn tôi sẽ phụ trách, nhưng chuyện hắn đánh người cùng đừng hòng che lấp qua, anh tốt nhất nên nghĩ thông suốt!
- Ha ha ha…cuồng vọng!
Chi Trạch Xán ha ha cười to, chỉ vào Diệp Dương Thành nói:
- Anh cho rằng nơi này là địa phương nào? Đến phiên anh tới làm chủ sao? Đánh người, hắn đánh người khi nào, tôi không biết!
Nói xong lời này hắn liền mở ra còng tay nhấc chân đi tới chỗ Diệp Dương Thành, lúc này tên côn đồ nhìn thấy mợ cùng Ngô Anh Quần đi vào phòng, liền chỉ vào họ nói:
- Anh rể, hai người kia cũng đánh em!
- …
Ngô Anh Quần cùng mợ mới vào cửa đều ngây ngẩn cả người, họ đánh người khi nào vậy?
Vừa nghe thanh âm kêu la của tên lưu manh, ánh mắt lạnh lẽo của Diệp Dương Thành đã rơi lên người hắn, làm hắn sợ run cả người, mà Chi Trạch Xán lại hừ lạnh một tiếng, quả quyết nói:
- Được, đánh người còn muốn tới chỗ của tôi tác oai tác phúc sao? Tiểu Trương!
- Chi đồn trưởng!
Thanh âm hạ xuống, từ bên ngoài có một hiệp cảnh trẻ tuổi đi vào.
- Đem ba người bọn hắn đưa tới phòng thẩm vấn đi, tách ra ba gian phòng.
Chi Trạch Xán khoát tay, thật không kiên nhẫn nói:
- Mang đi mang đi!
- Chi phó đồn trưởng!
Sự tình phát triển tới bước này, Diệp Dương Thành đã cấp xong cơ hội cho hắn, nếu bản thân Chi Trạch Xán không cảm thấy được, Diệp Dương Thành cũng không muốn tiếp tục dây dưa, lập tức hừ lạnh một tiếng, bước tới một bước:
- Quan uy thật lớn!
- Anh muốn làm gì?
Vừa thấy được Diệp Dương Thành đột nhiên bước tới gần mình, Chi Trạch Xán biến sắc, chỉ vào hắn nói:
- Tiểu Trương, còng hắn lại!
- Ha ha…thật hiếu kỳ làm sao anh lại có thể điều tới trấn Bảo Kinh làm phó đồn trưởng này.
Diệp Dương Thành như thật thất vọng lắc đầu cười nhẹ một tiếng, quay đầu lại nói với tiểu Trương:
- Anh không để ý tôi gọi điện thoại một chút đi?
- Nha, là anh…
Vừa nhìn thấy khuôn mặt Diệp Dương Thành, hiệp cảnh tiểu Trương biến sắc, cơ hồ buộc miệng nói ra:
- Làm sao anh tới nơi này?
Lúc trước khi Trần Thiếu Thanh còn ở trấn Bảo Kinh, Diệp Dương Thành từng có giao tiếp với những hiệp cảnh nơi này, đại đa số hiệp cảnh trong đồn công an đều nhận ra hắn, còn biết quan hệ giữa hắn cùng Trần Thiếu Thanh rất tốt.
Tiểu Trương đã sớm nghe nói cha mẹ của Trần Thiếu Thanh đã thăng chức, bản thân Trần Thiếu Thanh đã thăng nhiệm làm cục trưởng, giờ phút này nhìn thấy Diệp Dương Thành, đương nhiên liền phản ứng, ánh mắt hơi có chút bi ai liếc nhìn qua Chi Trạch Xán, cười gượng một tiếng, trực tiếp xoay người rời đi:
- Đương nhiên, anh tùy ý…
- Tiểu Trương! Cậu…
Chứng kiến biểu hiện của hiệp cảnh tiểu Trương, Chi Trạch Xán vốn đang phẫn nộ, nhưng sắc mặt lại đột nhiên thay đổi, ánh mắt kinh nghi bất định nhìn Diệp Dương Thành.
Hắn đương nhiên không phải đồ đần, nếu tiểu Trương dám rõ ràng cùng hắn phân rõ giới hạn như vậy, phân rõ giới hạn với một phó đồn trưởng như hắn…như vậy ý tứ ẩn hàm bên trong thật sự khiến trong lòng hắn run sợ.
Nhưng Diệp Dương Thành không nhìn tới hắn, chỉ liếc mắt nhìn qua tên lưu manh đang lộ vẻ tự mãn, quay đầu lại đưa ánh mắt trấn an cho em họ cùng mợ, sau đó lấy ra di động quang minh chính đại bấm dãy số văn phòng của Dương Đằng Phi…
- Trầm lão ca, đang bận sao?
Khóe môi Diệp Dương Thành mỉm cười, ánh mắt lướt qua trên người Chi Trạch Xán, cười dài hỏi.
- A? Nha…sắp tết rồi, còn một đại đội sự tình chờ xử lý đâu.
Dương Đằng Phi vừa nghe được cách xưng hô của Diệp Dương Thành, suýt nữa đặt mông ngã ngồi dưới đất, cũng may phản ứng đúng lúc, ha ha trả lời một tiếng, trong lòng lại liên lạc với Diệp Dương Thành, nơm nớp lo sợ nói:
- Chủ nhân…ngài đừng làm sợ lão bộc…
- Diễn tốt tuồng vui này, không trách ngươi.
Trong lòng Diệp Dương Thành đáp lại một câu, sau đó giả vờ cười nói:
- Đang bận sao? Đang dự định nhờ lão ca một việc đâu, nếu bận thì tôi cúp máy trước vậy?
- Nói nghe một chút, lão…lão đệ thật đúng là vô sự không lên điện tam bảo ah!
- Sự tình là như vậy.
Diệp Dương Thành hiểu được tâm trạng của Dương Đằng Phi, nói thẳng:
- Tôi có một đứa em họ bị một tên nhàn rỗi dọa dẫm vơ vét tài sản, lần đầu tiên từ nhà cậu tôi cầm đi năm trăm đồng tiền phí trị liệu, lần thứ hai lại muốn dọa dẫm ba ngàn đồng, cậu tôi không đáp ứng…Hiện tại cậu tôi đang nằm trong bệnh viện, nhưng kẻ đánh người lại có một anh rể làm phó đồn trưởng công an trấn Bảo Kinh, tôi đã đem lời nói thật rõ ràng, người ta lại không lĩnh tình, đòi đưa tôi ra tòa án. Trầm lão ca, ông cũng biết tôi chỉ là một tiểu thương nhân thành thật giữ khuôn phép, làm sao là đối thủ của phó đồn trưởng người ta đây…
- Còn có chuyện như vậy?
Dương Đằng Phi nhất thời “phẫn nộ” nói:
- Cậu đừng tắt máy, tôi lập tức gọi điện cho lão Hoàng bên cục công an…
Diệp Dương Thành dập máy với Dương Đằng Phi, liếc mắt nhìn sắc mặt trắng bệch của Chi Trạch Xán, nói:
- Chi phó đồn trưởng, tôi đã gọi điện thoại xong, anh…còn muốn còng tôi sao?
- Anh…anh…tôi…tôi…
Chi Trạch Xán tuôn mồ hôi lạnh, Diệp Dương Thành gọi cuộc điện thoại này, làm cho hắn hiểu được, chỉ sợ mình đã đá trúng tấm sắt, khó trách…khó trách tiểu Trương kia chạy nhanh như vậy…
Sắc mặt hắn âm tình bất định nhìn Diệp Dương Thành, môi run nhè nhẹ nói không ra lời.
Hắn làm sao không biết tình huống cậu em vợ mình đánh người vào bệnh viện? Nếu không có hắn can thiệp, công an đi qua điều tra lại dễ dàng bỏ đi như vậy sao?
Nhưng mà…đối phương lại báo công an ah!
Báo công an có ý vị thế nào? Ý nghĩa đối phương ngoại trừ nhờ vào công an, đã không còn biện pháp nào khác, nói cách khác, người bị thương không có chỗ dựa vững chắc!
Chính vì nghĩ như vậy, hắn mới dặn công an đi qua lấy khẩu cung đem chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, thậm chí là không cần để trong lòng!
Nhưng bây giờ lại…
Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng hắn thật muốn chết!
Lúc này tên lưu manh lại có chút chột dạ sợ hãi, lên tiếng:
- Anh rể, anh đừng sợ hắn, chỉ cầm điện thoại giả bộ gọi người hăm dọa mà thôi…
- Ba!
Một cái tát quất thẳng lên mặt tên lưu manh, Chi Trạch Xán rít gào:
- Con mẹ nó, mày câm miệng cho tao!
Vào lúc này mợ cùng Ngô Anh Quần đưa mắt nhìn nhau, không biết nên nói gì mới tốt.
Khoảng một phút sau, di động của Diệp Dương Thành truyền ra tiếng chuông thật buồn cười.
Nghe tiếng chuông, vốn còn ôm tâm lý may mắn, lúc này thân hình Chi Trạch Xán nhoáng lên lảo đảo, suýt ngã sấp xuống:
- Đừng…
- Alo.
Không đợi Chi Trạch Xán cắn răng chịu thua, Diệp Dương Thành đã nghe máy, mỉm cười nói:
- Là Hoàng cục trưởng sao?
- Là Diệp lão đệ đi?
Hoàng cục trưởng cười dài, có vẻ thật thân thiết:
- Vừa rồi Trầm bí thư mới nói với tôi, cậu đem điện thoại đưa cho vị phó đồn trưởng kia, tôi nói với hắn.
- Điện thoại cục trưởng của anh.
Diệp Dương Thành cười cười, đưa di động qua cho Chi Trạch Xán:
- Ông ấy gọi anh nghe điện thoại.
- Tôi…
Chi Trạch Xán siết chặt hai tay, cắn chặt răng, cuối cùng lộ nụ cười còn khó xem hơn khóc, cầm điện thoại run run nói: