Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 373-2: Cái giá khiêu khích là hủy diệt (Hạ)



Diệp Dương Thành biết rằng hoảng loạn không giải quyết được bất cứ vấn đề gì.

Thêm nữa Diệp Dương Thành đã dặn Phó Diệc Chi sắp đặt nhiều điều, một khi có chuyện xảy ra sẽ giảm bớt phá hoại, ảnh hưởng ở mức thấp nhất. Tuy làm như vậy rất bị động nhưng đây là cách duy nhất Diệp Dương Thành hiện đang có.

Trước khi tìm hiểu mục đích cuối cùng của Ác Ma chi thủ đến Trung Quốc, Diệp Dương Thành chỉ có thể tuyển chọn bị động phòng ngự, ít nhất trước khi hắn đến Quý Châu.

Trong đầu Diệp Dương Thành suy nghĩ lung tung hành tình đi Quý Châu, sau khi tới nơi sẽ gặp các loại khó khăn. Trong lòng Diệp Dương Thành rất khó chịu, phe địch tỏ rõ không có ý tốt, hắn buộc lòng phải ra tay giải quyết mấy vấn đề này.

Diệp Dương Thành đập mạnh tay lái:

- Thần tù giả... Nước Mỹ.

Diệp Dương Thành nghiến rằng hầm hừ:

- Còn có Ác Ma chi thủ chó chết kia, sớm muộn gì ta sẽ cho các ngươi chảy giọt nước mắt hối hận vì chuyện đã làm hôm nay!

Mùi vị chịu đòn rất khốn khổ, bây giờ Diệp Dương Thành siêu khó chịu, hắn rất muốn triệu tập đại quân biển cả cho nước Mỹ chống lưng Ác Ma chi thủ một bài học nhớ đời. Nhưng việc gấp bây giờ không phải nước Mỹ có âm mưu với Trung Quốc mà phải nhanh chóng giải quyết Ác Ma chi thủ tại Quý Châu. Sau khi giải quyết vấn đề trước mắt xong...

Diệp Dương Thành không ngại bi kịch từng xảy ra trên người hải quân Nhật Bản sẽ trình diễn trên người hải quân nước Mỹ.

Từ khi Diệp Dương Thành có được Cửu Tiêu thần cách đến bây giờ đã hơn nửa năm, hắn không còn tính cách như xưa. Quyền lợi làm người ta đánh mất chính mình, làm người ta chìm đắm vào đó. Diệp Dương Thành không chìm trong thần quyền nhưng tâm tính dần thay đổi.

Bất cứ hành động nào dám can đảm khiêu khích thần uy đều trở thành tín hiệu khai chiến trong mắt Diệp Dương Thành. Bảo vệ ích lợi thần quốc, giương oai thần uy mênh mông của Hoa Hạ ta bao la.

Tâm tính này ảnh hưởng Diệp Dương Thành tuyệt đối không đứng yên chịu đòn. Nếu nước Mỹ định thông qua Ác Ma chi thủ hỗ trợ tổ chức khủng bố ETLO dẫn đến phân liệt Trung Quốc, Diệp Dương Thành không ngại hủy diệt nguyên Ác Ma chi thủ.

Nếu nước Mỹ định thông qua tay Ác Ma chi thủ làm âm mưu phá hoại Quý Châu, Diệp Dương Thành sẽ không ngồi yên ngó. Giải quyết Ác Ma chi thủ, mục tiêu tiếp theo sẽ là nước Mỹ được gọi là nước mạnh nhất thế giới. Diệp Dương Thành muốn cho nước Mỹ, thậm chí là toàn thế giới biết thảm án xảy ra trên người hải quân Nhật Bản trên vùng biển tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.

Khi cần thiết Diệp Dương Thành không ngại bày ra thực lực ở mức độ thích hợp. Có một số người rất là hèn, ngươi càng điệu thấp thì kẻ đó càng cao điệu, ngươi càng nhẫn nhịn càng bị xem thường.

Đáy mắt Diệp Dương Thành lóe tia sáng lạnh, khóe môi cong lên:

- Nước Mỹ...

Diệp Dương Thành đạp chân ga chạy nhanh hướng trị trấn Ôn Nhạc huyện.

Cùng lúc đó, trong Quang Minh cô nhi viện, Lâm Mạn Ny đã thu dọn hành lý xong, đang kéo một chiếc va li ra khỏi phòng.

Mái tóc dài đen nhánh mềm mượt cột thành đuôi ngựa sau đầu, Diệp Dương Thành mặc một chiếc áo lông màu trắng, quần bò xanh sẫm. Trang phục rất đơn giản nhưng càng nhìn Lâm Mạn Ny càng thấy xinh.

Một thiếu nữ khoảng hai mươi ba tuổi cũng cột tóc đuôi ngựa thấy Lâm Mạn Ny kéo va li ra khỏi phòng, nàng bước tới gần.

Thiếu nữ hai mươi ba tuổi mỉm cười hỏi:

- Mạn Ny, đi xa nhà cùng vị kia của ngươi, không chào từ biệt Lâm mụ mụ sao?

Lâm Mạn Ny mới đóng cửa phòng lại, kinh ngạc nói:

- A?

Lâm Mạn Ny đỏ mặt chối:

- Lan tỷ cũng chọc ta.

- Ha ha, được rồi được rồi, biết da mặt ngươi mỏng.

Thiếu nữ được Lâm Mạn Ny gọi là Lan tỷ nhếch môi cười nói:

- Không đùa nữa, ta đi chỗ Lâm mụ mụ, ngươi có đi theo chào không?

- Thôi đi.

Lâm Mạn Ny do dự nói:

- Lát nữa A Thành sẽ đến.

Lan tỷ cười nói:

- Vậy ta sẽ nói với Lâm mụ mụ giùm cho.

Lan tỷ tránh sang một bên:

- Đi đi.

Lâm Mạn Ny gật đầu, nói:

- Ừm! Đa tạ Lan tỷ.

Lâm Mạn Ny xách va li đi hướng cửa cổng Quang Minh cô nhi viện. Lan tỷ mỉm cười nhìn theo, xoay người đi hướng phỏng ngủ của Lâm Đông Mai.

- Lâm... Lâm mụ mụ!

Lâm Mạn Ny đi đến cửa cổng, chưa mở cửa chợt nghe sau lưng có tiếng hét kinh hoàng cao vút của Lan tỷ:

- Mạn... Mạn Ny, quay lại!

Diệp Dương Thành mới lái xe vào thị trấn Ôn Nhạc huyện thì nhận được điện thoại Lâm Mạn Ny gọi đến.

- Cái gì?

Lòng Diệp Dương Thành thít chặt, vội hỏi:

- Đã kêu xe cấp cứu chưa?

- Xe cứu thương đã đến.

Giọng Lâm Mạn Ny nghẹn ngào truyền ra từ ống nghe điện thoại chui vào tai Diệp Dương Thành:

- Bác sĩ nói... Nói Lâm mụ mụ đột phá tắc nghẽn cơ tim. A Thành, ta phải làm sao đây?

Nghe đến tắc nghẽn cơ tim Diệp Dương Thành cũng sốt ruột, nhưng vào lúc này hắn không thể lộ ra trước Lâm Mạn Ny đã hoảng loạn mất bình tĩnh.

- Nàng hãy bình tĩnh, đừng hoảng!

Diệp Dương Thành an ủi Lâm Mạn Ny:

- Xác xuất chữa khỏi tắc nghẽn cơ tim rất lớn, bác sĩ không nói cho nàng biết sao?

- Không, không có.

Lý trí nói với Lâm Mạn Ny là Diệp Dương Thành đang an ủi nàng, nhưng Lâm Mạn Ny bản năng tin tưởng hắn, cũng tin Lâm Đông Mai sẽ nhanh chóng khỏe mạnh, đây gần như là tự thôi miên mình.

Lâm Mạn Ny nói:

- A Thành, ta...

Diệp Dương Thành đã đậu xe ở ven đường.

- Có chuyện gì?

Nghe Lâm Mạn Ny ấp úng quanh co, Diệp Dương Thành suy nghĩ một chút liền hiểu ngay.

Không đợi Lâm Mạn Ny nói ra khỏi miệng, Diệp Dương Thành giành nói trước:

- Lần này một mình ta đi Quý Châu, vừa lúc qua đó trước nhìn xem, chờ hiểu biết tình huống Quý Châu chắc Lâm viện trưởng cũng hết bệnh, rồi chúng ta đi cùng nhau.

Diệp Dương Thành biết Lâm Mạn Ny không thể nào bỏ lại Lâm Đông Mai được, dù gì nàng từ nhỏ lớn lên bên cạnh Lâm Đông Mai. Nếu lúc này Lâm Mạn Ny còn kiên quyết đi theo Diệp Dương Thành đến Quý Châu mới là lạ.

Quả nhiên nghe Diệp Dương Thành nói xong Lâm Mạn Ny không nói gì thêm, nàng đồng ý ngay. Diệp Dương Thành an ủi Lâm Mạn Ny thêm mấy phút, mãi khi Lâm Đông Mai bị đưa vào phòng cấp cứu, Lâm Mạn Ny phải đi quầy giao tiền nên đành cúp máy.

Diệp Dương Thành chậm rãi buông máy thông tin, lòng nửa mừng nửa buồn.

- Không đi được cũng tốt.

Cái gọi là nam nữ phối hợp làm việc không, dĩ nhiên Diệp Dương Thành hy vọng Lâm Mạn Ny sẽ cùng hắn đi Quý Châu. Nhưng lần này đến Quý Châu có một mục đích khác mà không tiện có Lâm Mạn Ny đi cùng. Đắn đo một phen, Diệp Dương Thành thà để Lâm Mạn Ny lại Quang Minh cô nhi viện, đợi hắn giải quyết chuyện Ác Ma chi thủ xong đón nàng qua cũng không muộn.

Dù sao nhiệm vụ dương thiện không hạn chế thời gian, Diệp Dương Thành chờ được.

Nếu mang theo Lâm Mạn Ny, ban đầu Diệp Dương Thành định lái xe đi, vì đến Quý Châu khó tránh khỏi phải hối hả ngược xuôi. Tự mình lái xe mệt thật, nhưng sau khi đến mục đích sẽ nhẹ nhàng hơn.

Hiện giờ Lâm Mạn Ny không đi, một mình Diệp Dương Thành không cần lái xe nữa, hắn từ Ôn Nhạc huyện thẳng hướng sân bay Khánh Châu. Diệp Dương Thành ngừng xe trong bãi đỗ xe của sân bay, Diệp Dương Thành chạy tới quầy bán vé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.