Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 392-2: Lại là đám quái vật biển chết tiệt (Hạ)



Trong căn cứ hải quân Nhật Bản tại Hoành Tu Hạ thị trú đóng hạm đội bộ tư lệnh, hạm đội hộ vệ, hạm đội tàu ngầm, đội hộ vệ thứ bốn số một, đội quét mìn thứ mười hai số bốn, hạm vận chuyển, một vạn một ngàn bảy trăm tàu phá băng tính bằng tấn.

Diệp Dương Thành đọc tài liệu tình báo Phó Diệc Chi cung cấp đã hiểu đại khái lực lượng quân sự của Nhật Bản trong Hoành Tu Hạ thị, nhưng mục tiêu chủ yếu của hắn lần này tập trung vào nước Mỹ chứ không phải Nhật Bản.

Tuy nhiên lúc này vừa nhìn thấy bốn máy bay trực thăng chiếu đèn pha rà tới rà lui trên mặt biển, Diệp Dương Thành không kiềm được nảy ý định. Chỗ này cách căn cứ quân sự Nhật Bản chỉ cỡ mười mấy hải lý, bơi qua vài giây là tới.

Nếu bốn chiếc máy bay trực thăng không xuất hiện thì chắc chắn Diệp Dương Thành sẽ dẫn đội rời đi, nhưng chúng nó đến nhắc nhở hắn ngoài mười mấy hải lý trú đóng hơn một nửa thực lực đội tự vệ trên biển Nhật Bản còn sót lại trong lần trước bị Diệp Dương Thành tập kích.

Lần trước Diệp Dương Thành thúc đẩy bầy cua móng ngựa tập kích làm thực lực hải quân Nhật Bản giảm mạnh, nếu bây giờ tấn công lần nữa sẽ là giọt nước tràn ly, với Diệp Dương Thành là tiêu chuẩn dệt hoa trên gấm.

Chuyện tốt đẹp như vậy nếu chủ động đến sao có thể từ bỏ?

Trên bầu trời cách mặt biển hơn ba mươi thước, người lái một chiếc máy bay trực thăng đi đầu trố mắt líu lưỡi nhìn mặt biển.

- Trời... Trời ơi, ta nhìn thấy gì vậy?

Người lái máy bay trực thăng kinh kêu:

- Hạm đội của người Mỹ đâu? Đã đi đâu?

Xác chết, tạp vật, có cả sàn tàu chiến hạm vỡ vụn trôi nổi trên mặt biển. Chiến hạm, tàu ngầm nước Mỹ đậu ngay ngắn ở bến cảng trong phút chốc biến mất, kiến trúc bến cảng thành đống đổ nát.

cảnh tượng này làm người lái Nhật Bản suýt quên điều khiển máy bay trực thăng từ trên cao rớt xuống biển. May mắn người lái Nhật Bản phản ứng kịp lúc điều khiển máy bay trực thăng tránh cho tai nạn máy bay sơ đẳng nhất xảy ra.

Người lái máy bay trực thăng bay dọc theo ven bờ căn cứ hải quân Mỹ tới phía trước, cảnh tượng như tận thế kích thích thần kinh bốn phi công Nhật Bản lái máy bay trực thăng.

Phi công bay đằng trước nhất mở máy thông tin báo cáo tin tức điều tra về tổng bộ:

- Ổ Ưng ổ ưng, ta là Ngốc Ưng, ta là Ngốc Ưng, nghe rõ trả lời, nghe rõ trả lời.

- Ngốc Ưng Ngốc Ưng, ta là ổ ưng, ta là ổ ưng, đã nghe, nói đi.

Phi công danh hiệu Ngốc Ưng nuốt nước bọt khan, vừa giữ tốc độ bay chậm tầm thấp vừa khó khăn báo cáo:

- Căn cứ hải quân Mỹ gặp kẻ địch không rõ tập kích, trước mắt đã hoàn toàn thành phế tích, tạm thời không phát hiện người sống sót hay bóng dáng kẻ tập kích.

- Lặp lại lần nữa, căn cứ hải quân Mỹ gặp kẻ địch không rõ tập kích...

* * *

Trong căn cứ hải quân Nhật Bản Hoành Tu Hạ thị cách căn cứ hải quân Mỹ mười ba hải lý, một nam nhân mặc quân phục hơn ba mươi tuổi lảo đảo chạy vào phòng ngủ của người phụ trách căn cứ là Đại Trủng Hằng Nhất.

-... Đại Trủng quân... Nguy... Nguy rồi!

Nam nhân mặc quân phục đạp mở cửa phòng ngủ, lắp bắp hét lên:

- Xảy... Xảy ra chuyện... Xảy ra chuyện lớn...

- Cái gì?

Đại Trủng Hằng Nhất dang ôm một Geisha mây mưa trên giường trong phút chốc nụ cười đông lại, ánh mắt lạnh lùng liếc hướng quân quan chạy vào báo tin. Đại Trủng Hằng Nhất nhấc chân đá Geisha sang mmột bên, mặt bình tĩnh ngồi bật dậy, cơ thể trần trụi nhìn sĩ quan đột nhiên xâm nhập phòng ngủ.

Đại Trủng Hằng Nhất nhếch mép cười nói:

- Tùng Vi thiếu tá, có lẽ ngươi sẽ cho ta một giải thích hợp lý đúng không?

Đại Trủng Hằng Nhất cầm cây súng lục, ánh mắt đăm chiêu nhìn sĩ quan tên là Tùng Vi thiếu tá.

Tùng Vi thiếu tá rất hiểu tính tình của Đại Trủng quân, biết nếu gã không cho giải thích hợp lý là sẽ bị làm thịt ngay. Tùng Vi thiếu tá sẽ cực kỳ siêu xẻo, vô cùng xui.

Nghĩ đến đây Tùng Vi thiếu tá ưỡn ngực hét lớn:

- Vâng!

Tùng Vi thiếu tá vội vàng báo cáo:

- Mười lăm phút trước, binh sĩ phụ trách giám thị căn cứ quân Mỹ truyền tin về nói là bên hải quân nước Mỹ có thanh âm kỳ lạ. Tổng bộ phái bốn máy bay trực thăng trinh sát vừa phát tín hiệu cho căn cứ hải quân Mỹ vừa tới gần...

Tùng Vi thiếu tá nuốt nước bọt khan, giọng run run:

- Hai phút trước, máy bay trực thăng đi căn cứ quân Mỹ điều tra đã truyền tin về, nói... Nói là căn cứ quân Mỹ xảy ra chuyện... Xảy ra chuyện lớn.

Đại Trủng Hằng Nhất không liên tưởng đến tình huống nghiêm trọng:

- Đám tây lại bắn nữ nhi nhà ai hiếp trong thao trường?

Đại Trủng Hằng Nhất trầm ngâm một lát sau mở miệng hỏi:

- Hay say rượu đua xe, đụng ai bị thương?

- Đại Trủng quân...

- Hoặc đám lính Mỹ chết tiệt bắt binh sĩ của căn cứ chúng ta?

Đại Trủng Hằng Nhất nhíu mày mãi mê suy đoán:

- Hay là...

Tùng Vi thiếu tá lắc mạnh đầu phủ định tất cả suy đoán:

- Không phải, Đại Trủng quân, không phải!

Trong ánh mắt dò hỏi của Đại Trủng Hằng Nhất, Tùng Vi thiếu tá nhỏ giọng nói:

- Là căn cứ quân Mỹ... Bị tập kích.

Đại Trủng Hằng Nhất biến sắc mặt nói:

- Cái gì?

Đại Trủng Hằng Nhất tiến lên một bước bấu hai vai Tùng Vi thiếu tá, trầm giọng nói:

- Tùng Vi thiếu tá, ta hy vọng ngươi biết rõ hậu quả của việc truyền tình báo giả.

- Vâng thưa Đại Trủng quân!

Biểu tình Tùng Vi thiếu tá nghiêm túc gật đầu, nói:

- Ta hiểu hậu quả tuyền tình báo giả về!

-...

Đại Trủng Hằng Nhất nhìn chăm chú vào biểu tình của Tùng Vi thiếu tá, tâm tình của gã từ lúc ban đầu không kiên nhẫn thậm chí tức giận chuyển thành trầm trọng.

Đại Trủng Hằng Nhất nhìn thẳng mắt Tùng Vi thiếu tá, hỏi:

- Vậy thi... Tùng Vi thiếu tá!

Tùng Vi thiếu tá đứng thẳng người, lớn tiếng trả lời:

- Vâng!!!

Giọng Đại Trủng Hằng Nhất cực kỳ trầm thấp:

- Xin ngươi hãy nói cho ta biết rốt cuộc căn cứ quân Mỹ xảy ra chuyện gì? Ta cần tình báo kỹ càng.

- Báo cáo Đại Trủng quân, căn cứ hải quân Mỹ gặp tập kích không rõ, trước mắt cảng đã hoàn toàn biến thành đống phế tích.

Tùng Vi thiếu tá tìm từ ngữ biểu đạt, nhanh chóng trả lời:

- Tất cả chiến hạm, tàu ngầm của nước Mỹ bị hủy, đánh chìm. Nghe miêu tả của mấy binh sĩ quân Mỹ may mắn sống sót lên bờ thì kẻ tập kích bọn họ là...

Trong lòng Đại Trủng Hằng Nhất có dự cảm cực kỳ tệ:

- Là cái gì?

- Là... Là một con... Mực siêu... To.

Tùng Vi thiếu tá nhỏ giọng nói bên tai Đại Trủng Hằng Nhất:

- Còn có nhiều... Nhiều quái vật biển to lớn đám lính Mỹ chưa từng thấy...

Rầm!

Nghe Tùng Vi thiếu tá trả lời, khẩu súng trong tay Đại Trủng Hằng Nhất rớt xuống sàn gỗ phát ra thanh âm trầm đục. Trán Đại Trủng Hằng Nhất ướt đẫm mồ hôi, tay chân lạnh lẽo.

- Mực... Mực to...

Mắt Đại Trủng Hằng Nhất trợn trừng lẩm bẩm:

- Quái vật biển, lại là đám quái vật biển chết tiệt...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.