Diêu Tông Mộc ra quyết định, Diệp Dương Thành, Lâm Mạn Ny không cảm giác cần quyết tâm bao nhiêu, nhưng Tạ Hiểu Di sống với gã hai mươi năm lại biết rõ gã có quyết định đó phải gánh áp lực tâm lý lớn cõ nào.
Năm xưa Tạ Hiểu Di, Diêu Tông Mộc kết hợp với nhau, họ hàng Diêu gia từng phản đối dữ dội. Diêu Tông Mộc là người không giỏi ăn nói, một cuâ không hợp bị người nói nghẹn lời thế là dùng nắm đấm thay lời muốn nói.
Giờ hai mươi năm qua đi, quan hệ thân thích cứng ngắc đã được sửa chữa, lần này mời bọn họ đến ăn cơm chắc cũng không dám nói gì. Nhưng đây là cửa ải khó khăn cho Diêu Tông Mộc, nhiều áp lực thường do bản thân đặt ra với mình.
Diêu Tông Mộc quyết định như vậy có thể thấy gã chịu gánh nặng tâm lý lớn cỡ nào.
Tạ Hiểu Di nhìn chồng mình, lòng nàng vô cùng cảm động, siết chặt tay với Diêu Tông Mộc.
Mặc dù Diêu Tông Mộc cứng đầu thật, khúc gỗ thật, không giỏi giao thiệp với người, nhưng gã là một nam nhân đúng đắn. Trong mắt Tạ Hiểu Di thì Diêu Tông Mộc là nam nhân có thể chắn gió che mưa cho nàng. Chỉ mỗi ưu điểm này là đủ, những khuyết điểm khác có đáng là khuyết điểm không?
Diệp Dương Thành không chú ý những chuyện xảy ra sau lưng mình, hắn không có sở thích rình ngó, huống chi là vợ chồng già thân mật?
Xác định điểm dừng chân tối nay là Diêu gia xong Diệp Dương Thành không nói gì thêm, thanh toán mọi chi tiêu nguyên tầng hai. Bốn người Diệp Dương Thành đi ăn cơm chưa phải lúc đông người nhất, nguyên tầng hai, bao gồm phòng của Diệp Dương Thành chỉ khoảng sáu bàn.
Nhà hàng này đẳng cấp bình thường, chi phí không quá mắc. Chi phí sáu phòng cộng lại hơn bốn ngàn nguyên, Diệp Dương Thành rất vừa lòng kết quả này.
Thanh toán tiền xong Diệp Dương Thành cầm sáu hộp vật phẩm bảo sức khỏe đi ra cửa nhà hàng, lại bỏ túi vào cốp xe, lái xe đến trước cửa.
Diêu Tông Mộc bỗng rống to:
- A!!!
- Gâu gâu!
Nhung Cầu tội nghiệp sủa, nó cuộn thân thể to lớn trong góc, bộ dáng rất đáng thương như biểu đạt với mọi người là: Không phải ta hù hắn, tại hắn nhát gan quá.
Đúng là Diêu Tông Mộc bị Nhung Cầu ngồi sau ghế hù sợ chết khiếp, gã rống to rồi thụt lùi ba bước, khó khăn lắm mới đứng vững người.
Diêu Tông Mộc bình tĩnh lại, mặt trắng bệch hỏi:
- Con chó này là...
- Đây là thú cưng của Diệp Dương Thành.
Lâm Mạn Ny cố nén ý cười trả lời:
- Nó không cắn người, rất đáng yêu.
Diêu Tông Mộc run rẩy nói:
- Ta... Ta ngồi ghế trước vậy.
Diêu Tông Mộc không hề che giấu nôi sợ, gã chạy tới kéo cửa ghế phụ lái ra, Tạ Hiểu Di và Lâm Mạn Ny chưa kịp nói gì gã đã ngồi vào, đóng cửa xe lại.
Diêu Tông Mộc phản ứng kịch liệt, Tạ Hiểu Di nhỏ giọng giải thích rằng:
- Lúc nhỏ ba của con bị chó rượt đến sợ, có mấy lần bị cắn vào chân.
- Ồ.
Nghe mẫu thân Tạ Hiểu Di giải thích Lâm Mạn Ny hiểu ra, gật gù nói:
- Ám ảnh tâm lý, trong tâm lý học gọi là chứng sợ chó. Ba nên đi khám bác sĩ tâm lý.
Lâm Mạn Ny nói chuyện không hề nhỏ giọng chút nào, Diêu Tông Mộc ngồi trên ghế phụ lái nghe rõ ràng. Nếu người khác xem thường gã thì thôi, bị nữ nhi coi thường...
Diêu Tông Mộc mở cửa xem, cao giọng nói:
- Mạn Ny, đừng nghe mẹ con nói bậy, ta lớn như vậy sao có thể sợ chó?
Diêu Tông Mộc vào hàng ghế sau, Diệp Dương Thành thấy rõ gã nhắm tịt mắt, cơ thể run run.
Diệp Dương Thành thiện ý nhắc nhở:
- Bá phụ, nếu thấy sợ thì ta có thể...
Nghe Diệp Dương Thành nói Diêu Tông Mộc như bị đạp đuôi nhảy cẫng lên:
- Ta sợ? Buồn cười!
Diệp Dương Thành, Tạ Hiểu Di, Lâm Mạn Ny ngạc nhiên nhìn Diêu Tông Mộc bỗng nhiên xoay người ôm lấy đầu to của Nhung Cầu.
Chụt chụt chụt!
Diêu Tông Mộc hôn mạnh Nhung Cầu ba cái, gã ngẩng đầu lên, miệng dính đầu lông chó kiêu ngạo nói:
- Ai bảo ta sợ chó?
-...
Diệp Dương Thành, Lâm Mạn Ny, Tạ Hiểu Di liếc nhau, vai run run.
- Ha ha ha ha ha ha!
Tiếng cười to giòn giã vang vọng khắp đường cái.
Cuối cùng Diêu Tông Mộc vẫn ngồi xuống ghế lái phụ, Lâm Mạn Ny ngồi bên cạnh Nhung Cầu, thường thường đưa tay đùa với nó để hóa giải khẩn trương khi về “nhà”, vài người trên xe thỉnh thoảng lại trò chuyện, trong lòng mang theo không ít tâm sự.
Diêu gia nằm tại khu Tây Thành trấn Thành Quan Long Hóa, không phải tiểu khu, mà nằm trên đường phố khá cũ, là một ngôi nhà cao bốn tầng, đó là nhà của Diêu Tông Mộc cùng Tạ Hiểu Di.
Ở thời đại bây giờ, chỉ là một chiếc Audi bình thường không đến nỗi làm người chú ý, nhưng nếu xe này có quan hệ đến người quen của họ, như vậy sẽ có thật nhiều đầu đề, miệng của tam cô lục bà thật sự rất ít nhàn rỗi.
Diệp Dương Thành hiển nhiên đã nghĩ qua vấn đề này, vốn ý tứ của hắn cho xe dừng cách Diêu gia xa một chút, điệu thấp cùng Diêu Tông Mộc với Tạ Hiểu Di về nhà, nhưng Diêu Tông Mộc lại lắc đầu, nói thẳng:
- Con rể Diêu gia lái chiếc xe thôi có gì đâu?
Nghe vậy Diệp Dương Thành chỉ có thể gật đầu đáp ứng, sau đó trực tiếp cho xe dừng ngay cửa, đợi khi Diêu Tông Mộc cùng Tạ Hiểu Di bước xuống trước, mấy hàng xóm bên cạnh Diêu gia liền ghé mắt nhìn, thì thầm không biết đang nói gì.
Nhưng bất kể là Diệp Dương Thành hay là Diêu Tông Mộc, đối với tình huống này đã sớm có chuẩn bị, không hề cảm thấy ngoài ý muốn, mà Diêu Tông Mộc nét mặt tỏa sáng chào hỏi vài người hàng xóm…
Tạ Hiểu Di không ngăn cản hành động của Diêu Tông Mộc, nàng cũng nhìn hàng xóm gật đầu mỉm cười, nhưng không nói thêm lời gì, trực tiếp mang theo Diệp Dương Thành cùng Lâm Mạn Ny vào nhà, lưu lại một mình Diêu Tông Mộc đứng bên ngoài trò chuyện với hàng xóm chung quanh.
- Lão Diêu, hai người trẻ tuổi là ai vậy?
Một nữ nhân trung niên ở cách vách đi tới trước mặt Diêu Tông Mộc, đánh giá xe của Diệp Dương Thành, liền lên tiếng hỏi, mọi người đều thật hiếu kỳ, có người có thể khống chế thật tốt, nhưng có người thật khó làm được, thật hiển nhiên nữ nhân này thuộc loại thứ hai.
- Phải đó lão Diêu, trước kia chưa từng gặp qua hai người trẻ tuổi kia đâu.
Lại một nam nhân hơn ba mươi đi tới, nghe nữ nhân lên tiếng hỏi, cũng hỏi một câu:
- Thân thích sao?
- Ha ha, cô gái kia là con gái của tôi, mà thanh niên kia là vị hôn phu của con bé.
Diêu Tông Mộc cũng không nghĩ che lấp chuyện gì, giờ phút này nghe họ hỏi cũng không chút kiêng dè, trực tiếp cười a a đáp:
- Nhi đồng đi lạc năm đó của tiểu Tạ tìm được rồi, đêm nay tới nhà tôi uống rượu ah.
- A, chính là cô con gái mà tiểu Tạ thường hay nói sao?
Nữ nhân trung niên chợt nói:
- Được nha lão Diêu, hai vợ chồng anh làm việc thật bí ẩn, vô thanh vô tức tìm được con gái về rồi, chúc mừng chúc mừng…
- Cảm ơn cảm ơn…
Diêu Tông Mộc hớn hở cười nói:
- Về nhà nói với chồng chị một tiếng, đêm nay qua nhà tôi uống rượu, ác, tam cô, nhà cô có thân thích hình như chuyên nhận thầu làm tiệc rượu?
- Có có.
Trung niên nữ nhân xưng là tam cô dời ánh mắt khỏi chiếc Audi, gật gật đầu: