Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 473: Thiên vương lão tử cũng không được!



- Người đâu?

Người Chu gia đuổi tới cửa chợ, không còn nhìn thấy thân ảnh Vương Tuệ Tuệ.

Mười mấy người đứng nơi đó thở hổn hển, nhìn khắp xung quanh, cố gắng truy tìm bóng dáng của nàng.

Cùng lúc đó một chiếc xe máy ba bánh màu lam đỗ cách đó không xa chậm rãi khởi động…

- Đát đát đát…

Thanh âm động cơ vang lên đinh tai nhức óc.

- Đinh đinh đông…

Di động chợt reo lên, thân hình Diệp Dương Thành chợt cứng lại, đây là tiếng chuông báo của mẹ hắn, nói cách khác điện thoại là do mẹ hắn gọi tới.

- Ngượng ngùng, tôi nghe điện thoại một chút.

Điện thoại người khác có thể tạm thời không cần để ý tới, nhưng đây là điện thoại trong nhà, đối với hắn mà nói thật ý nghĩa, liền đặt chén rượu xuống đứng lên, cười xin lỗi mọi người, sau đó lấy ra di động đi tới chỗ đỗ xe gần đó.

- Mạn Ny, đều quen thuộc thân thích trong nhà rồi chứ?

Diệp Dương Thành đứng dậy đi nghe điện thoại, Tạ Hiểu Di lập tức ngồi xuống ghế của hắn, nhỏ giọng dò hỏi con gái.

- Mọi người tốt lắm.

Lâm Mạn Ny gật gật đầu, ánh mắt lo lắng nhìn về hướng Diệp Dương Thành đang nghe điện thoại, không biết vì sao nàng đột nhiên có cảm giác bất an, thật giống như đã xảy ra chuyện gì.

Nhỏ giọng nói chuyện với mẹ mình, nhưng ánh mắt nàng thỉnh thoảng nhìn về hướng Diệp Dương Thành, ước chừng hơn ba phút sau cửa xe mở ra, sắc mặt Diệp Dương Thành lạnh lùng bước xuống xe.

Vừa nhìn thấy nét mặt của hắn, trong lòng nàng liền hiểu rõ ràng, nhất định đã xảy ra chuyện. Nàng nhận thức hắn lâu như vậy, chưa từng thấy sắc mặt thế này của hắn, chứng kiến thần sắc lạnh lùng kia, trong lòng nàng run lên bần bật.

Quả nhiên khi hắn đi vào, lại nhìn Tạ Hiểu Di mỉm cười, cúi đầu nhẹ giọng nói bên tai Lâm Mạn Ny:

- Tuệ Tuệ đã xảy ra chuyện, anh phải đi về trước, em đi cùng anh hay là ở lại chơi với cha mẹ vài ngày?

- A?

Nghe được câu hỏi của Diệp Dương Thành, sắc mặt Lâm Mạn Ny cứng lại, lập tức tràn đầy lo âu nhìn hắn:

- Tuệ Tuệ xảy ra chuyện gì?

- Mẹ anh vừa gọi điện thoại, nói Tuệ Tuệ xảy ra chuyện đang ở trong bệnh viện.

Diệp Dương Thành châm chước một thoáng, tận lực dùng ngữ khí khá nhẹ nhàng nói:

- Em ở lại đây đi, ở cùng bác trai bác gái thêm vài ngày, chờ anh xử lý xong sự tình sẽ về đón em.

- Nhưng mà Tuệ Tuệ…

Tuy Lâm Mạn Ny tâm động, lại lo lắng trạng huống của Vương Tuệ Tuệ, ban đầu đi tham gia hôn lễ, biểu hiện của chú rể quả thật làm nàng lo lắng, tuy nói nàng cùng Vương Tuệ Tuệ kết giao không sâu, nhưng có quan hệ với Diệp Dương Thành, giữa đôi bên xem như không tệ lắm.

- Không có chuyện gì, chuyện này anh có thể xử lý tốt.

Diệp Dương Thành cũng không muốn làm cho Lâm Mạn Ny biết quá nhiều, nói xong câu đó liền ngồi thẳng lại, thản nhiên vỗ nhẹ vai nàng xem như trấn an, lại cầm chai bia trên bàn nhìn mọi người trên bàn áy náy nói:

- Thật sự là thật xin lỗi, trong nhà xảy ra chút việc, hiện tại cháu cần quay về xử lý, không thể ở lại trong này bồi các vị trưởng bối tận hứng, cháu dùng chai bia này bồi tội với mọi người.

Uống cạn chai bia, người của Diêu gia cũng không làm khó hắn, sau khi tạm biệt mọi người Diệp Dương Thành trực tiếp lên xe, quay đầu xe sưu một tiếng biến mất ở ngã tư đường…

Nhìn thấy tốc độ xe của Diệp Dương Thành, Tạ Hiểu Di không khỏi có chút bận tâm vỗ vỗ cánh tay con gái, nói:

- Mạn Ny, hình như Dương Thành uống thật nhiều rượu đi…

Tạ Hiểu Di vừa nhắc nhở, Lâm Mạn Ny liền lo lắng, đưa mắt nhìn theo phương hướng chiếc xe biến mất, hai tay siết chặt dưới bàn…

Ngô Ngọc Phương gọi điện thoại tới báo cho Diệp Dương Thành mình gặp được Vương Tuệ Tuệ toàn thân đầy máu đang liều mạng chạy trên đường phố, sau đó bà ném bỏ giỏ rau đuổi theo, lại đưa Vương Tuệ Tuệ lên một chiếc xe ba bánh.

Khi xe ba bánh rời khỏi chợ, bà còn nhìn thấy mười mấy nam nữ già trẻ đuổi tới cửa chợ, bà còn nhìn thấy một nam nhân trẻ tuổi cầm thái đao trong tay đuổi qua.

Điều này làm Ngô Ngọc Phương hoảng hồn, nhanh chóng thúc giục tài xế thoát khỏi hiện trường, đợi khi đưa Vương Tuệ Tuệ về tới Diệp gia, nàng đã hôn mê, Ngô Ngọc Phương không dám lãnh đạm lập tức cản lại một chiếc taxi, đưa nàng đến bệnh viện trấn, sau đó gọi điện cho Diệp Hải Trung còn đang ở trong cửa hàng.

Sau khi đưa Vương Tuệ Tuệ nhập viện, lúc này Ngô Ngọc Phương mới thương lượng với chồng mình một phen, cuối cùng quyết định gọi điện cho Diệp Dương Thành.

Dù sao Vương Tuệ Tuệ cũng là nhân viên của con trai, hơn nữa quan hệ thật hòa hợp với Diệp gia, theo lời của Ngô Ngọc Phương, bà xem Vương Tuệ Tuệ như con gái mình, ngày thường cũng hay gọi điện thoại trò chuyện, lần này xảy ra chuyện làm bà hoảng hốt không thôi.

Hiện tại Vương Tuệ Tuệ còn đang được cấp cứu, nhưng bác sĩ đã nói qua nhi đồng có thể gặp nguy hiểm, trước mắt dù đang tận lực cứu chữa nhưng có thể cứu được hay không chính bác sĩ cũng không dám nắm chắc.

Hơn nữa Vương Tuệ Tuệ vẫn còn đang hôn mê, mà hai vợ chồng Diệp Hải Trung lại không biết chuyện gì đã xảy ra với nàng, nhóm nam nữ già trẻ đuổi theo nàng lại là ai? Nam nhân cầm dao là ai? Vì sao bọn hắn phải đuổi theo nàng, vì sao giống như muốn giết người?

Bọn họ không hiểu rõ ràng, nhưng điều này cũng không đại biểu bản thân Diệp Dương Thành không biết.

Trên đường lái xe quay về trấn Bảo Kinh, Diệp Dương Thành quay đầu nhìn thoáng qua Nhung Cầu ngồi băng sau, sắc mặt âm lãnh, ngữ khí lại bình tĩnh làm người sợ hãi, nói với nó:

- Điều tra một chút chuyện gì đã xảy ra, con chó phụ trách bảo hộ Vương Tuệ Tuệ, lúc nàng xảy ra sự cố nó bị mù mắt sao?

Ngữ khí thật bình tĩnh nhưng lời nói thật băng sương làm Nhung Cầu không nhịn được rùng mình, không dám nói lời nào liền trầm thấp ô ô vài tiếng sau đó liên hệ bộ hạ của mình hiểu biết từ đầu đến cuối sự tình.

Rất nhanh, Nhung Cầu đã nhận được tình báo, nhìn Diệp Dương Thành sủa hai tiếng:

- Gâu gâu…

- Nói chuyện đi.

Ánh mắt Diệp Dương Thành nhìn thẳng phía trước, khống chế tốc độ xe 150km/h, bay nhanh thẳng tiến.

Nghe mệnh lệnh, Nhung Cầu rốt cục mở miệng, thanh âm vang vọng trong xe:

- Chủ nhân, đã biết rõ sự tình. Con chó phụ trách bảo hộ Vương Tuệ Tuệ nói, lúc nàng xảy ra sự cố đang ở nhà của cha chồng nàng, nhưng lúc đó cửa lớn khóa chặt, mà Vương Tuệ Tuệ cũng không kêu cứu, nó lại ở cách nhà khá xa cho nên không chú ý chuyện xảy ra bên trong nhà.

- Nhưng nó cũng có nói, sau đó nghe được tiếng mắng của chồng Vương Tuệ Tuệ, chờ khi nó chuẩn bị xông vào thì đã nhìn thấy Vương Tuệ Tuệ từ trong nhà bỏ chạy ra ngoài, thân hình đầy máu.

Nhung Cầu nói:

- Nó đuổi theo Vương Tuệ Tuệ, thẳng đến khi nhìn thấy mẹ của ngài cứu nàng…

- Chu Vệ Quân…

Nghe xong Nhung Cầu báo cáo, Diệp Dương thành vỗ mạnh tay lái, trầm giọng nói:

- Ngươi sẽ vì hành vi ngu xuẩn của ngươi mà trả giá thật nhiều!

Thanh âm cực kỳ trầm thấp, lời nói lại tràn ngập sát ý, Nhung Cầu không dám mở miệng nói gì, thật cẩn thận nằm úp sấp, thậm chí còn không dám thở mạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.