- Mẹ bao nhiêu tuổi rồi, còn cần con tiễn? Con ở lại cùng Tuệ Tuệ đi, có việc nhớ gọi bác sĩ.
- Dạ, đã biết.
Diệp Dương Thành đáp ứng một tiếng.
Tiễn mẫu thân rời khỏi phòng bệnh, Diệp Dương Thành quay lại tùy tay đóng cửa phòng, kéo ghế ngồi bên cạnh giường, hỏi:
- Người nhà của em sao còn chưa tới đây?
- Không dám nói cho họ biết.
Vương Tuệ Tuệ cũng không né tránh, thản nhiên nói:
- Tính tình cha em nóng nảy, nếu cho cha biết nhất định đi tìm Chu gia đánh nhau, đến lúc đó sự tình càng khó thể thu thập.
Câu trả lời của nàng làm Diệp Dương Thành có chút ngoài ý muốn, ngay lúc này nàng còn nhớ tới đại cục, trước kia hắn thật sự quá xem thường nàng, nhưng từ trong lời nói của nàng hắn nghe được một ý tứ khác, hồ nghi đánh giá Vương Tuệ Tuệ, hỏi:
- Có phải em có dự tính gì hay không?
- A, anh nghĩ rằng em ngu xuẩn như vậy?
Vương Tuệ Tuệ cười tự đắc, chỉ vào di động đặt trên tủ ti vi, nói:
- Ở trong đó có ghi âm lời nói của Chu gia, đây là chứng cớ tốt nhất, ngày mai em sẽ nhờ người viết đơn kiện, tố cáo Chu gia.
- Tố cáo Chu gia có chỗ tốt gì cho em?
Diệp Dương Thành trầm ngâm một lát, nhìn nàng hỏi:
- Chỉ là muốn lấy về chiếc xe của em sao?
- Anh biết?
Vương Tuệ Tuệ có chút kinh ngạc.
- Đoán.
Diệp Dương Thành lắc đầu, nói:
- Kỳ thật khi anh nhìn thấy chiếc xe kia, đã cảm thấy sự tình không đúng, nhưng lúc đó thái độ của em kiên quyết như vậy, anh lại không tiện ngăn cản, không nghĩ tới kết hôn chưa bao lâu, súc sinh Chu Vệ Quân đã vạch mặt.
- Kỳ thật đêm tân hôn hắn cũng đã trở mặt.
Khi Vương Tuệ Tuệ nói ra lời này, diễn cảm thật bình tĩnh:
- Đêm hôm đó sau khi mọi người đều rời đi, hắn đã đi theo mấy phù rể đến khách sạn ở, kỳ thật từ khi kết hôn đến bây giờ, em chỉ ngủ một mình.
- Người của Chu gia đồng ý cho Chu Vệ Quân kết hôn với em, chính là vì đồ cưới?
Tuy Diệp Dương Thành sớm đoán ra chuyện này, nhưng cũng có chút khó thể nhận:
- Người Chu gia vô sỉ như vậy?
- Còn vô sỉ hơn anh tưởng tượng.
Vương Tuệ Tuệ không chút kiêng dè, nói:
- Ngay cả tiền em chuẩn bị dùng sinh con, đều bị Chu Vệ Quân cướp ra ngoài ăn chơi đàng điếm, hôm nay khi Chu Vệ Quân đánh em, người của Chu gia có mặt nhiều như vậy, nhưng không có một người nào đi lên ngăn cản, tóm lại…em đã hoàn toàn nhìn thấu Chu gia cùng Chu Vệ Quân, bọn hắn không quan tâm con dâu người vợ như em, em cũng không cần bọn hắn.
- Nói rất đúng.
Diệp Dương Thành vỗ vỗ tay:
- Vậy nhi đồng em định làm thế nào?
- Anh nói em còn có thể làm sao?
Vương Tuệ Tuệ nháy mắt:
- Làm người mẹ độc thân kỳ thật rất tốt, nhưng mà lão…lão ca, anh cũng không được chờ khi nào em xuất viện ly hôn lại đuổi việc em, bằng không em gái nuôi của anh cùng cháu của anh không có tiền ăn cơm.
Nhìn thoáng qua vẻ mặt mang ý cười của nàng, Diệp Dương Thành khẽ thở dài một tiếng, nói:
- Em ngủ đi, sáng sớm mai anh cùng em đến Chu gia…
Thoáng nheo mắt lại, trong mắt lướt qua lãnh mang dày đặc:
- Anh thật muốn nhìn xem, người của Chu gia còn có thể vô sỉ tới trình độ nào!
Có lẽ Vương Tuệ Tuệ thật sự quá mệt mỏi, Diệp Dương Thành lại mang đến cho nàng cảm giác thật an toàn, chỉ nói thêm vài câu nàng đã ngủ thật say.
Ngay khi Diệp Dương Thành dự định ngồi xếp bằng trên mặt đất tu luyện Cửu Tiêu Thần Quyết, thế nhưng hắn lại chợt phát hiện một đạo lam sắc quang lượng từ trên trán Vương Tuệ Tuệ chợt lóe lên, tuy rằng chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, nhưng hắn lại thấy thật rõ ràng, hắn có thể xác định đây tuyệt đối không phải ảo giác của mình, lam sắc quang lượng kia rõ ràng có tồn tại.
Hắn đột nhiên bật dậy, vẻ mặt kinh nghi bất định nhìn Vương Tuệ Tuệ đang ngủ say, trong lòng tăng thêm vài phần khẩn trương cùng bất an.
Đạo lam sắc quang lượng rõ ràng không thuộc về người bình thường, mà nếu trên thân người thường xảy ra tình huống gì vượt qua giới hạn hiểu biết…như vậy người này không phải là người thường, mà là dị nhân!
Diệp Dương Thành lại là ai? Đã có mấy ngàn dị nhân chết trong tay hắn, Cửu Tiêu Thần Cách hạn chế dị nhân, một khi phát hiện trong 24h phải làm ra quyết định, có thể cướp đoạt năng lực dị hóa của đối phương, còn có thể trực tiếp gạt bỏ đối phương.
Nhìn thấy Vương Tuệ Tuệ xuất hiện tình huống dị thường, trên mặt Diệp Dương Thành hiện tia ngưng trọng, chẳng lẽ vì Chu Vệ Quân ngược đãi nàng, kích hoạt gien dị hóa trong người nàng, làm cho nàng biến thành dị nhân sao?
Nhưng Diệp Dương Thành lại không nghe Cửu Tiêu Thần Cách nhắc nhở nêu lên, ngoại trừ gia tăng công đức huyền điểm hắn cũng không nhận được nêu lên nào khác, nói cách khác…Vương Tuệ Tuệ không phải dị nhân, ít nhất bây giờ còn chưa phải.
Nghĩ thông suốt chuyện này, tuy Diệp Dương Thành vẫn lo lắng như trước, nhưng đã chậm rãi bình tĩnh lại, cho dù lần này Vương Tuệ Tuệ bị biến thành một dị nhân ngoài ý muốn, hắn cũng có thể cướp đoạt năng lực dị hóa của nàng mà không cần phải gạt bỏ nàng.
Ánh mắt lướt qua người Vương Tuệ Tuệ, hắn muốn tiếp tục tìm kiếm đạo lam sắc quang lượng kia, nhưng đạo quang lượng tựa hồ đã ẩn nấp, không thấy tiếp tục xuất hiện.
Nếu lúc này hắn xốc mền, nhất định sẽ kinh ngạc phát hiện đạo lam sắc quang lượng không biến mất, mà đang dừng lại trên cánh tay trái của Vương Tuệ Tuệ, thong thả di động, vết thương trên tay trái của nàng chậm rãi khôi phục lại, mặc dù còn chưa thể hoàn toàn tiêu trừ vết thương, nhưng đã hòa dịu được cảm giác đau đớn.
Đợi mãi đến rạng sáng, Diệp Dương Thành đã ngồi xếp bằng tiến vào trạng thái tu luyện, lam sắc quang lượng đã chạy qua một vòng khắp các vết thương trên người Vương Tuệ Tuệ, tiếp theo nhanh chóng chạy về hướng đầu của nàng, ngay sau đó…
- A…
Một thanh âm kêu rên thống khổ vang trong phòng bệnh, Diệp Dương Thành liền bị đánh thức, mạnh mẽ mở mắt, hiện trong mắt hắn là một cảnh tượng phi thường quỷ dị.
Đầu của Vương Tuệ Tuệ bị một mạng lưới điện võng bao phủ, da mặt của nàng vặn vẹo cực độ, tựa hồ đau đớn nói không nên lời.
Ngay khi Diệp Dương Thành định xua tan mạng lưới điện võng, nó đột nhiên co rụt lại, trống rỗng biến mất vô ảnh vô tung.
Diệp Dương Thành đứng dậy, có chút kinh ngạc nhìn Vương Tuệ Tuệ đã yên tĩnh trở lại, trong lúc nhất thời không hiểu được là chuyện gì xảy ra, nhưng trực giác nói cho hắn biết Vương Tuệ Tuệ nhất định đã xảy ra biến hóa mà người thường không cách nào hiểu biết.
Nhưng Cửu Tiêu Thần Cách lại không có bất kỳ nêu lên, thật giống như Vương Tuệ Tuệ đã bị quên lãng, đối với những phát sinh trên người nàng hoàn toàn thờ ơ.
Lúc này Vương Tuệ Tuệ chợt mở mắt, theo bản năng đưa tay sờ lên trán của mình, nàng cảm thấy được mình giống như bị thoát lực, thân hình yếu đuối không cách nào cử động.
Nàng nhìn qua Diệp Dương Thành, hỏi:
- Lão…lão ca, vừa rồi em không có nói gì đi?
- Không có.
Diệp Dương Thành lắc đầu, nhưng trong lòng chợt nhủ thầm: chỉ là xảy ra một ít tình huống cổ quái…