Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 481: Đánh thì đánh, còn cần lý do gì?



Liếc mắt nhìn Chu gia tam thúc, Diệp Dương Thành lộ ra ý cười hài hước, hai tay chắp sau lưng, không hề nhìn tới ánh mắt tức giận của Chu gia, chậm rãi đi tới chỗ Chu gia tam thúc…

- Mày…mày muốn làm gì?

Hai tay nắm chặt cây gậy, Chu gia tam thúc thật không có dũng khí động thủ với Diệp Dương Thành.

Nhìn Diệp Dương Thành càng lúc càng gần, nhịp tim hắn gia tốc, tâm tình vô cùng khẩn trương.

Rốt cục hắn hỏng mất, gầm lên một tiếng hung hăng đập mạnh xuống đầu Diệp Dương Thành.

- Khinh người quá đáng, hôm nay tao liều mạng với mày!

- Ca sát…

Sau một tiếng vang giòn, cây gậy đập lên đầu Diệp Dương Thành, thậm chí lực đạo quá lớn, cây gậy vỡ vụn ra.

Mọi người trợn tròn mắt, Diệp Dương Thành lại không hề né tránh!

Giơ tay lên, như không có việc gì vuốt vuốt vị trí bị đánh trúng, Diệp Dương Thành lại bước tới, nói:

- Đã một bó to tuổi, như thế nào còn xúc động như vậy đây?

- Tao…

Chu gia tam thúc có chút ngây người, sau đó hắn hoành cây trúc vụn lại quét tới Diệp Dương Thành.

Nếu là người thường, phỏng chừng da tróc thịt bong vẫn còn nhẹ.

Nhưng…Diệp Dương Thành là người thường sao?

- Mẹ nó, thật đúng là cấp mặt không biết xấu hổ!

Diệp Dương Thành tránh người, trầm thấp quát một tiếng, khi Chu gia tam thúc còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần, tay phải đã đấm vào trên bụng của hắn.

- A…

Chu gia tam thúc kêu thảm một tiếng, cây gậy lập tức rơi xuống đất, sắc mặt trắng bệch ngồi xổm xuống, thân hình lại té dưới đất cuộn tròn lên…

Đau đớn toàn tâm khiến hắn rên rỉ không dứt, làm sao còn cảm giác vui sướng khi đánh trúng một kích trước đó?

Hiện tại Diệp Dương Thành đã biết hành vi man rợ của ba anh em Chu gia, tuy trong lòng tràn ngập sát ý nhưng vẫn chưa lập tức giết chết bọn hắn, nhưng hắn quyết không nhẹ nhàng bỏ qua, lúc này ngồi xổm người xuống nhéo lấy cổ áo Chu gia tam thúc đem thân thể hắn trực tiếp nhấc lên.

- Xuống tay thật đen sao.

Diệp Dương Thành thoáng nghiêng đầu nhìn cây gậy vỡ vụn, bộ dáng cười dài rơi vào trong mắt Chu gia tam thúc lại như nụ cười của tử thần, làm hắn câm như hến, thân hình run rẩy thật sự không biết mình nên làm những thứ gì.

Diệp Dương Thành nắm theo Chu gia tam thúc quay trở lại chỗ cũ, lại mang theo ánh mắt nghiền ngẫm đảo qua đám người Chu gia sắc mặt xanh mét lại bị uy thế của Nhung Cầu uy hiếp nên không dám tiến lên, ở ngay trước mặt bọn hắn hung hăng đấm vào bụng Chu gia tam thúc.

- Ah…

Tiếng kêu thảm thiết thống khổ nhất thời vang vọng hiện trường, Chu gia tam thúc té trên mặt đất, tạm thời không cách nào đứng dậy, ôm chặt bụng thần sắc thống khổ, làm cho người ta có chút không rét mà run.

Nhìn thấy cảnh tượng này cha mẹ của Vương Tuệ Tuệ không hề nói một lời, Diệp Dương Thành đánh người của Chu gia, đối với bọn họ mà nói là chuyện phi thường trút giận.

Nhưng trải qua thời gian dài như vậy, Vương Cương Huy chợt nghĩ đến, cho dù chuyện này Chu gia làm sai trước, dù cho bọn hắn nhận lấy pháp luật nghiêm trị, nhưng Diệp Dương Thành ra mặt đánh người của Chu gia thành nông nỗi hiện tại, có thể vì vậy gây ra phiền toái cho hắn hay không?

Nghĩ tới khả năng này, Vương Cương Huy lo lắng nhìn Diệp Dương Thành, nếu thanh niên này vì trút giận cho con gái mình mà bị ra tòa án, người làm cha như hắn nên làm sao tự xử!

Lúc này người có quan hệ thân thích với Chu gia cùng vài gia đình hàng xóm đã đi ra khỏi nhà, thân thích Chu gia bởi vì sợ hãi Diệp Dương Thành cùng Nhung Cầu mà không dám tiến lên cản trở, mà những hàng xóm của bọn hắn cũng không có ai tiến lên can thiệp vào.

- Mày sẽ trả giá thật nhiều.

Chu gia đại bá cảnh giác nhìn Diệp Dương Thành cùng Nhung Cầu, đột nhiên hô:

- Nhất định!

- A…

Đang kiên nhẫn chờ đợi cứu binh của Chu gia, Diệp Dương Thành nghe vậy quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, đột nhiên nhấc chân đi tới, bước châm thong thả, trên mặt còn mang theo nụ cười.

Nhìn thấy Diệp Dương Thành lại đi tới chỗ mình, Chu gia đại bá lập tức biến sắc, đang định xoay người chạy trốn, Diệp Dương Thành đột nhiên nhảy ra vài bước, dùng tay nhéo cổ áo của hắn, một tay kéo hắn tới trước mặt của mình.

- Ngươi nhất định rất tò mò, nếu chỉ vì trút giận cho Tuệ Tuệ, vì sao ta lại đem các ngươi đánh thành như vậy, đúng hay không?

Thanh âm Diệp Dương Thành ép tới cực thấp, ghé sát vành tai Chu gia đại bá, ngoại trừ hắn không ai nghe được lời gì.

- Vì…vì cái gì..

Chu gia đại bá căn bản không nghĩ ra nguyên nhân tại sao, cũng không đem chuyện này liên hệ với vụ án hai mươi ba năm trước, hắn run rẩy môi hỏi một câu, kỳ thật sợ hãi Diệp Dương Thành tiếp tục đánh hắn.

- Nguyên nhân kỳ thật rất đơn giản.

Diệp Dương Thành tràn đầy ý cười, nhưng lại có cảm giác lạnh băng, hắn nhẹ giọng nói:

- Ngươi hồi tưởng một chút, chạng vạng một ngày mùa hè hai mươi ba năm trước, ngươi cùng hai anh em của ngươi đã làm gì trong rừng trúc?

- Hai…hai mươi ba năm trước…

Lời của Diệp Dương Thành vừa thốt ra, toàn thân Chu gia đại bá chấn đọng, kinh hãi muốn chết nhìn Diệp Dương Thành, thất thanh nói:

- Làm sao mày biết?

- Ha ha, muốn người không biết?

Diệp Dương Thành cười cười, buông lỏng cổ áo hắn, thậm chí còn đưa tay sửa sang lại cho hắn, nói tiếp:

- Ngẩng đầu tam xích có thần minh, đừng tưởng rằng các ngươi tránh được hai mươi ba năm, có thể lẫn qua được năm hai mươi bốn, chỉ bằng chuyện ác các ngươi đã làm lúc ấy, phán các ngươi thiên đao vạn quả vẫn còn là nhẹ…

- Phanh!

Hung hăng một đấm đập vào mặt trái Chu gia đại bá, đánh bay hắn ra ngoài, sau đó Diệp Dương Thành mới chậm rãi bổ sung một câu:

- Đánh các ngươi thì đã thế nào?

Đúng vậy, đánh bọn hắn một chút thì đã thế nào? Chỉ bằng hành vi man rợ của ba anh em đối đãi với Mã Thải Thải hai mươi ba năm trước, chỉ bằng bọn hắn chỉ vì một chiếc xe mà lừa hôn lừa tiền lừa đồ cưới, đánh bọn hắn một chút thì đã làm sao?

Nhìn lướt qua năm người Chu gia té trên mặt đất, ánh mắt Diệp Dương Thành rơi lên người Chu gia đại bá, chuyện này nếu muốn có một kết thúc, phải cho hắn chủ động nhận tội.

Vụ án của Mã Thải Thải đã trôi qua hơn hai mươi năm, bên hệ thống công an không biết còn lưu trữ bằng chứng tội ác tại hiện trường hay không, nếu không có bằng chứng, cho dù Diệp Dương Thành hạ lệnh cho Dương Đằng Phi, chỉ sợ cũng khó thể thông qua.

Hơn nữa làm như vậy vẫn còn nhiều sơ hở, sẽ tạo thành phiền toái không cần thiết cho Diệp Dương Thành, muốn làm ba anh em Chu gia nhận tội bị luật pháp trừng phạt, Diệp Dương Thành cảm thấy mình phải làm thêm chút gì đó.

Ngẫm nghĩ, hai mắt Diệp Dương Thành tỏa sáng, vẫy tay nói:

- Tuệ Tuệ, em qua đây một chút.

- A?

Vương Tuệ Tuệ đang ngẩn người, lại ứng một tiếng đi tới, hỏi:

- Chuyện gì vậy?

- Có chuyện cần em phối hợp một chút.

Diệp Dương Thành giảm thấp thanh âm, nói:

- Ghé sát đây anh nói…

- Nha…

Vương Tuệ Tuệ ngơ ngác gật đầu, nhất thời không hiểu chuyện gì, nhưng khi nghe Diệp Dương Thành dặn dò, nàng kinh ngạc che miệng lại, thiếu chút nữa thất thanh kêu lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.