- Mạn Ny, anh đã chuyển tiền vào tài khoản, bên em thuận lợi không?
Buổi chiều, Diệp Dương Thành gọi điện cho Lâm Mạn Ny, hắn đã chuyển qua thêm mười hai triệu, mà đăng ký trong hồ sơ cũng là quyên tiền nặc danh.
Nhận được điện thoại của Diệp Dương Thành, trong lòng Lâm Mạn Ny tuy vui mừng, nhưng nàng đang bị một đống sự tình làm sứt đầu mẻ trán, chợt cười khổ nói:
- Thuận lợi thì thuận lợi, chỉ là…
- Chỉ là cái gì?
Nghe ra tiếng cười khổ của nàng, Diệp Dương Thành không khỏi ngẩn ra, nhíu mày hỏi:
- Lại xảy ra chuyện gì sao?
- Cũng không phải chuyện gì lớn.
Lâm Mạn Ny thoáng chần chờ, cuối cùng vẫn mở miệng giải thích:
- Các huyện thị chung quanh huyện Tử Vân đều nổi danh là huyện nghèo khó cấp quốc gia, vừa nghe được tin tức chúng ta đến huyện Tử Vân, người lãnh đạo huyện thị…
Lâm Mạn Ny cũng không nói hết lời, nhưng Diệp Dương Thành hiểu được:
- Em đã đáp ứng sao?
Mạn Ny khẽ cắn môi, ân một tiếng lại giải thích:
- Nhưng em cũng không hoàn toàn đáp ứng, chỉ nói nếu điều kiện cho phép, quỹ từ thiện sẽ đến huyện của họ nhìn xem.
Lời hứa như vậy không khỏi có vẻ bề ngoài, nhưng Lâm Mạn Ny là hội trưởng, tự nhiên hiểu được vấn đề tài chính của quỹ hội, tuy rằng nàng rất muốn giúp, nhưng đứng trước sự thật nàng chỉ có thể lui một bước, làm yên lòng đối phương sau đó mới trù tính lại.
Hiển nhiên Diệp Dương Thành tương đối hài lòng với cách xử sự này của Lâm Mạn Ny, nàng cũng không phải người có tính cách tùy ý hứa hẹn, ít nhất đã trầm ổn hơn so với trước kia.
Nghe được lời giải thích của nàng, Diệp Dương Thành cười nói:
- Trả lời vô cùng xảo diệu, nhưng em làm như vậy xem như cấp cho họ hi vọng, dù sao cũng là người lãnh đạo một huyện, có thể không cần mặt đi cầu em, xem ra bọn họ thật sự là vì dân chúng trong huyện, nếu phần hi vọng này tan biến, nói không chừng họ sẽ oán trách em.
- Nhưng mà em cũng không có biện pháp…
Lâm Mạn Ny cảm giác thật ủy khuất, nói:
- Theo tài chính của quỹ hội chúng ta hiện tại, chỉ một huyện Tử Vân đã áp lực khá lớn, nếu còn tăng thêm huyện khác, cho dù bán cả công ty anh cũng không đủ đâu.
- Nha đầu ngốc, anh cũng không có ý tứ trách em.
Diệp Dương Thành bật cười, nói:
- Tóm lại chỉ tận hết lực lớn nhất của mình, giải quyết xong vấn đề của huyện Tử Vân, chuyện còn lại sau này tiếp tục thương lượng đi, dù sao cũng nên đi từng bước tốt hơn.
- Dạ.
Lâm Mạn Ny ân một tiếng, sau đó bên kia truyền ra thanh âm ồn ào, tiếp theo nghe nàng nói:
- A Thành, tài liệu đặt hàng được đưa tới, em phải đi nhìn xem.
- Được, em đi đi.
Diệp Dương Thành gật đầu đáp, sau đó cúp điện thoại.
Sắc mặt Diệp Dương Thành vốn đang cười a a chậm rãi biến thành bất đắc dĩ, đứng trên góc độ của hắn đương nhiên hi vọng hành động của quỹ từ thiện càng lớn càng tốt, đừng nói là các huyện thị chung quanh huyện Tử Vân, mà là toàn bộ huyện nghèo khó trong nước, chỉ cần có đủ khả năng hắn đều nguyện ý ra tay làm việc thiện.
Nhưng vấn đề bây giờ là tài chính, nếu không nhanh chóng giải quyết chuyện khó khăn này, muốn làm cho quỹ từ thiện có thể lớn mạnh căn bản là giấc mộng xa vời không thể chạm tới.
Nhưng làm sao giải quyết vấn đề tài chính đây? Hoặc là nói, dựa theo biện pháp mình đã nghĩ trước đó mà tiến hành? Ngồi xuống sô pha trong phòng khách, Diệp Dương Thành xoa cằm cân nhắc, có nên lập tức ra tay, đi giải quyết vấn đề tài chính của quỹ từ thiện đang gặp phải hay không?
Diệp Dương Thành nhớ được năm trước hắn làm cho chủ tịch công ty Vạn Bang, cũng là lão đại của Phủ Thủ bang Lưu Tồn Huy quyên góp cho quỹ từ thiện tổng hội Trung Hoa toàn bộ tài sản trên danh nghĩa của hắn, lúc ban đầu Diệp Dương Thành nghĩ thầm sau khi số tiền kia được quyên góp, mình hẳn có thể đạt được thật nhiều công đức huyền điểm.
Nhưng Lưu Tồn Huy đã quyên ra số tiền kia, lại không mang đến chỗ tốt gì cho Diệp Dương Thành, đến tận bây giờ hắn cũng không biết rốt cục là do nguyên nhân thẩm phán thiện ác làm cho hắn không thu nhận được công đức huyền điểm, hay bởi vì tổng hội từ thiện Trung Hoa sau khi thu được số tiền lạc quyên thật lớn kia cũng không sử dụng khoản lạc quyên đi làm việc thiện?
Bất kể là kết quả như thế nào, đều đại biểu đem tiền quyên góp cho cơ cấu từ thiện khác rất có thể sẽ xuất hiện loại vấn đề như vậy, mà kết quả trực tiếp lại nghiêm trọng nhất chính là sau khi quyên ra số tiền kia lại không đạt được công đức huyền điểm.
Nhưng ngồi trên sô pha suy nghĩ lại, Diệp Dương Thành cảm thấy được khả năng này không lớn, Lưu Tồn Huy bị thẩm phán quyên ra toàn bộ tài sản, cùng việc hắn chủ động quyên tiền, lại tồn tại một tiêu chuẩn phán đoán không giống nhau.
Nói cách khác, số tiền quyên góp của Lưu Tồn Huy chỉ là uổng phí, như vậy nếu Diệp Dương Thành tiếp tục quyên tiền đây? Có phải sẽ có một tiêu chuẩn phán đoán khác không?
Cùng lúc đó Phó Diệc Chi sắc mặt âm trầm ngồi trong phòng làm việc, cầm điện thoại cố gắng cưỡng chế lửa giận, nghe siêu cấp chiến sĩ bên kia điện thoại hội báo…
- Hiện tại Trịnh Kiến Cường đã bị CIA mang đi, đến ngân hàng Thụy Sĩ.
Nghe xong lời báo cáo, sắc mặt Phó Diệc Chi âm trầm, vỗ mạnh lên bàn làm việc, trầm giọng nói:
- Tiếp tục canh chừng, tùy thời báo cáo tình huống mới cho tôi.
- Dạ, thủ trưởng.
Bên kia điện thoại có tiếng đáp, sau đó cúp điện thoại, tiếp tục đi theo xe phía trước, theo dõi từng cử động của đối phương.
Phó Diệc Chi cúp điện thoại, cầm di động suy nghĩ hồi lâu, sau đó bấm một dãy số của ngành tình báo quốc gia, trực tiếp nói:
- Tôi là Phó Diệc Chi bên trung tâm xử lý sự kiện siêu nhiên, lập tức theo dõi chặt chẽ tham quan đã lẩn trốn qua cảnh nội nước Mỹ, phàm là có bất kỳ tình huống gì dị thường, lập tức báo cáo với tôi.
- Dạ, thủ trưởng.
Nhân viên ngành tình báo không dám chậm trễ lập tức hồi đáp, theo trực giác nhân viên kia cảm giác được đã xảy ra chuyện, hơn nữa còn là chuyện lớn.
Hơn bốn mươi phút sau, một phần tư liệu được ngành tình báo khẩn cấp đưa tới bàn công tác của Phó Diệt Chi.
Lúc này Phó Diệc Chi vội vã cầm phần tư liệu tình báo lật ra xem, sắc mặt đại biến, ném mạnh phần tư liệu lên bàn làm việc, cả giận nói:
- Đáng chết!
Sau đó Diệp Dương Thành liền nhận được điện thoại của Phó Diệc Chi, vào lúc này hắn đang ngồi trước máy tính xem xét tìm kiếm biện pháp có thể dùng điều động tài chính…
- Chuyện gì?
Tay trái cầm điện thoại, tay phải cầm chuột, ánh mắt hắn vẫn theo dõi màn hình vi tính.
- Phụ thần, bên Mỹ đã xảy ra chuyện.
Phó Diệc Chi hít sâu một hơi, dùng lời nói này đã hoàn toàn hấp dẫn lực chú ý của Diệp Dương Thành:
- Diệc Chi vừa mới xác nhận tin tức, cơ quan tình báo CIA Mỹ đã bí mật truy bắt tham quan bí thư thành ủy thành phố Quảng Châu Trịnh Kiến Cường.
- Trịnh Kiến Cường? Bắt giữ tham quan nước ta?
Diệp Dương Thành khó hiểu, không khỏi nhíu mày:
- Chính phủ Mỹ không phải luôn bao che tham quan Hoa Hạ sao? Sao vậy? Bọn hắn muốn thỏa hiệp?
Phó Diệc Chi lắc đầu thấp giọng nói:
- Phụ thần, nếu Diệc Chi không đoán sai, nước Mỹ bắt tham quan Hoa Hạ chúng ta chỉ sợ là vì tài chính đã bị bọn hắn cuốn đi.
- Cái gì?
Diệp Dương Thành bật dậy:
- Vì tài chính trong tay bọn hắn?
- Dạ.
Phó Diệc Chi gật đầu đáp:
- CIA chẳng những bắt tham quan của Hoa Hạ, đồng thời cũng bắt tham quan của các nước khác, hơn nữa bốn mươi phút trước đã đưa Trịnh Kiến Cường đến ngân hàng Thụy Sĩ, nếu Diệc Chi đoán không lầm, hiện tại bọn hắn hẳn đã hoàn thành xong việc chuyển khoản tài chính.
- Kháo!
Diệp Dương Thành nhịn không được mắng to, bởi vì mục tiêu của hắn chẳng phải là đám tham quan đang lẩn trốn bên ngoài sao? Nước Mỹ…lại dám động miếng thịt của hắn, quả thật là ăn gan hùm mật gấu!
Được lắm, ta còn chưa đi tìm các ngươi tính sổ đâu, các ngươi lại dám trành đồ vật của ta…chán sống!
Trong lòng nảy sinh ác độc, hắn hỏi:
- Bọn hắn lấy số tiền kia làm gì? Biết không?
- Phụ thần không biết sao?
Phó Diệc Chi kinh ngạc.
Diệp Dương Thành nhíu mày:
- Nhanh chóng nói cho ta biết, rốt cục là chuyện gì xảy ra?