Nghe thấy lời nói của Diệp Dương Thành, Trương Ngọc Mỹ không khỏi chấn động, giật mình kêu lên một tiếng, phải biết rằng, ngọn lửa linh hồn là bộ phận trọng yếu liên quan đến sinh tử của bọn họ, đồng thời cũng là bổn nguyên tính mạng của vạn vật thế gian, ngọn lửa linh hồn tràn đầy, thì sinh mệnh lực tràn đầy, nếu ngọn lửa linh hồn bị tắt, thì đại diện tính mạng mất hẳn.
Đối với linh thể như bọn người Trương Ngọc Mỹ, ngọn lửa linh hồn chính là bộ phận tạo thành rất trọng yếu của bọn họ, nếu linh hồn của thân thể huyết nhục bỏ mạng, ít nhất linh hồn vẫn có thể tiếp tục đầu thai, còn một khi ngọn lửa linh hồn của linh thể như bọn họ bị dập tắt... thì đại biểu hồn phi phách tán.
Nhưng, cho dù ngọn lửa linh hồn quan trọng với bọn họ như thế nào, đối với Diệp Dương Thành mà nói..., Trương Ngọc Mỹ chỉ ngây ra một lúc, sau đó kính cẩn gật đầu đáp ứng, từ từ khép mắt lại, điều động ngọn lửa trong cơ thể mình, từ từ đưa nó ra bên ngoài cơ thể.
Cả quá trình rất cẩn thận, nhất là trong nháy mắt ngọn lửa linh hồn sắp rời khỏi cơ thể, một khi xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, hậu quả thiết tưởng sẽ không chịu nổi.
Bên ngoài thân thể Trương Ngọc Mỹ chợt sáng lên một trận ánh sáng mông lung, lập loè biến hóa ra hàng nghìn hàng vạn, chỉ nhìn ánh sáng để lộ ra bên ngoài thân thể, căn bản không cách nào xác định ngọn lửa linh hồn của nàng rút cuộc là màu gì.
Mặc dù trong lòng Diệp Dương Thành vẫn canh cánh chuyện trên đảo Okinawa, nhưng cũng biết hiện tại không thể thúc giục Trương Ngọc Mỹ, nếu không, Trương Ngọc Mỹ sẽ sa vào trong tình cảnh vô cùng nguy hiểm.
Hắn nhẫn nại chờ đợi Trương Ngọc Mỹ đưa ngọn lửa linh hồn đã hoàn thành ra ngoài, sau hơn hai phút, Trương Ngọc Mỹ mới đưa được ngọn lửa linh hồn trong cơ thể mình ra bên ngoài. Trong nháy mắt ngọn lửa linh hồn rời khỏi cơ thể, bộ dạng Trương Ngọc Mỹ nhất thời mờ đi, cảm tưởng chỉ cần một làn gió nhẹ là có thể thổi tan nàng ra vậy.
May là, Diệp Dương Thành cũng không cần nghiên cứu ngọn lửa linh hồn, sau khi nhìn thấy ngọn lửa linh hồn lơ lửng trước ngực Trương Ngọc Mỹ là màu xám nhạt, liền khẽ thở dài, mở miệng nói:
- Thu ngọn lửa linh hồn trở về đi.
- Vâng, chủ nhân.
Trương Ngọc Mỹ hết sức khống chế ngọn lửa linh hồn, không để cho ngoại giới ảnh hưởng nhất thời như được đại xá, vội vàng gật đầu đáp ứng, thu hồi ngọn lửa linh hồn vào trong cơ thể. Nhưng điều làm cho nàng cảm thấy có chút thấp thỏm chính là, sau khi Diệp Dương Thành nhìn thấy ngọn lửa linh hồn của nàng, khẽ thở dài một hơi.
Tiếng than thở này có ý nghĩa gì? Thất vọng? Hay là... trong lòng Trương Ngọc Mỹ tràn đầy thấp thỏm, nhìn Diệp Dương Thành, nhưng cũng không dám mở miệng hỏi thăm cái gì, bởi vì lúc này Diệp Dương Thành lại chạy tới trước mặt Tống Lâm Lập, đồng dạng điều tra ngọn lửa linh hồn của hắn.
Trong hơn mười phút, Diệp Dương Thành lần lượt xem xét ngọn lửa linh hồn của bảy người, trong đó, ngọn lửa linh hồn của Tống Lâm Lập là màu lam, Vương Minh Kỳ là màu da cam, Đường Thái Nguyên là màu vàng lợt, Ngô Chấn Cương là màu đỏ, Sở Minh Hiên là màu vàng, Dương Đằng Phi là màu nâu xám, Tiểu Thương Ưu Tử là màu xanh biếc...
Tổng cộng trên tay chỉ có mười thần sử cấp ba, lúc này xem xét tám người nhưng cũng không phát hiện ra màu sắc hắn kỳ vọng, Diệp Dương Thành cũng không vì vậy mà cảm thấy mất mát, chỉ có chút thất vọng mà thôi, ngẩng đầu nhìn Triệu Dong Dong, Diệp Dương Thành nói:
- Dong Dong, ngươi cũng điều ra đi.
- Vâng, chủ nhân.
Đám người Triệu Dong Dong cũng không biết tại sao Diệp Dương Thành muốn kiểm tra ngọn lửa linh hồn của bọn hắn, nhưng đối với mệnh lệnh của Diệp Dương Thành, bọn họ cũng chưa bao giờ chất vấn, hơn nữa bọn họ cũng hiểu được, Diệp Dương Thành tuyệt đối sẽ không hại bọn họ.
Cho nên, Triệu Dong Dong cũng rất dứt khoát gật đầu, nhắm mắt bắt đầu hướng dẫn ngọn lửa linh hồn của mình rời khỏi cơ thể, chỉ có điều, ngọn lửa linh hồn Triệu Dong Dong dẫn ra cũng làm cho Diệp Dương Thành một trận thất vọng, ngọn lửa linh hồn màu trắng, hơn nữa còn là loại ngọn lửa linh hồn thuần sắc trắng.
Đây cũng không phải thứ hắn muốn.
Khẽ lắc đầu, Diệp Dương Thành lại đi đến trước mặt Hình Tuấn Phi, nói:
- Còn ngươi?
- Lão bộc đã chuẩn bị.
Hình Tuấn Phi cũng sớm có chuẩn bị, vừa nghe Diệp Dương Thành gọi mình, lập tức triệu tập ngọn lửa linh hồn từ trong cơ thể của mình ra ngoài... Ngọn lửa linh hồn màu xám trắng, đây chính là thứ cần thiết để tu luyện âm thần quyết.
Vừa nhìn thấy ngọn lửa linh hồn Hình Tuấn Phi đưa ra từ cơ thể mình, Diệp Dương Thành mừng rỡ, cười ha ha nói:
- Chính là ngươi.
Ba chữ này vừa ra khỏi miệng, không chỉ có Hình Tuấn Phi ngây ngẩn cả người, ngay cả đám người Triệu Dong Dong cũng nhất tề sửng sốt, đồng dạng một dấu hỏi lớn xuất hiện trong đầu của bọn hắn... màu sắc của ngọn lửa linh hồn, có ích lợi gì sao?
Nhìn thấy đám người Hình Tuấn Phi lộ ra vẻ ngạc nhiên, Diệp Dương Thành cũng không có hứng thú chơi trò thần bí nữa, trực tiếp mở miệng nói với bọn họ:
- Màu sắc của ngọn lửa linh hồn đại biểu cho phương hướng phát triển bất đồng của các ngươi, mỗi một loại ngọn lửa linh hồn cũng có một loại công pháp tương ứng để tu luyện, nói ví dụ ngọn lửa linh hồn của Dong Dong màu thuần trắng, là có thể tu tập Thần phù hộ quyết, nếu tất cả thuận lợi..., cuối cùng sẽ trở thành thánh thần, chấp chưởng lực lượng thánh khiết trong thiên địa, là khắc tinh của tất cả yêu ma quỷ quái.
Nói tới đây, Diệp Dương Thành lại đưa tay chỉ Hình Tuấn Phi, dừng một chút rồi nói:
- Lại nói ví dụ Hình Tuấn Phi, ngọn lửa linh hồn của hắn là màu xám trắng, công pháp tu tập đối ứng là âm thần quyết, thành tựu cuối cùng chính là âm thần, chấp chưởng luân hồi của vạn vật trong thiên địa, thẩm phán tội ác, giống như Diêm vương gia trong truyền thuyết cổ đại, Địa phủ lớn như thế chính là phủ đệ của hắn.
Đám người Dương Đằng Phi đều nhất thời hóa đá... theo như lời Diệp Dương Thành, trùng kích này đối với bọn họ đúng là quá lớn... Thành thần?
Triệu Dong Dong theo bản năng ngẩng đầu nhìn Diệp Dương Thành, phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất, không hỏi nhiều, cũng không cần hỏi nhiều, khấu đầu ba cái nói:
- Khấu tạ chủ nhân ban thưởng đồng ân.
Cử động này của Triệu Dong Dong lập tức đưa tới phản ứng dây chuyền, đám người Dương Đằng Phi vừa phục hồi tinh thần cũng lần lượt quỳ rạp xuống đất, dập đầu liên tục:
- Khấu tạ chủ nhân ban thưởng đồng ân.
- Được rồi, tất cả đứng lên đi.
Nhìn thấy phản ứng của mười người này, nghe được lời của bọn hắn, tâm tình vốn có chút ngưng trọng của Diệp Dương Thành cũng hơi hóa giải một chút, trên mặt lộ ra nụ cười, gật đầu nói:
- Ta sẽ đưa công pháp tu tập cho các ngươi, cho các ngươi thời gian một ngày tu luyện, sau đó... theo ta đi một chuyến đến đảo Okinawa.
- Vâng, chủ nhân.
Lúc này đám người Triệu Dong Dong mới chợt hiểu, thì ra, ở Okinawa vừa xảy ra chuyện...