Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 590-2: Tiến tới gần hơn nữa.. (Hạ)



Arai Kan vừa nghe nói như thế, lập tức gương mặt tối sầm, cả giận nói:

- Khang Trạch, người của ngươi chẳng lẽ không nhìn thấy hay sao? Tại sao lại vội vàng hấp tấp như vậy? Tiểu Lâm quân, ngươi thật khiến ta thất vọng!

- Không, không phải.

Nghe được trách cứ của Arai Kan, Tiểu Lâm Khang Trạch kinh hoảng lắc đầu, vội vàng nói:

- Arai quân, ngài...,

- Gọi Arai chủ trì!

Một gã ảnh vệ hừ lạnh một tiếng, nhắc nhở Tiểu Lâm Khang Trạch.

Nghe thấy tên ảnh vệ hừ lạnh, Tiểu Lâm Khang Trạch cũng khó tránh khỏi sửng sốt. Tiếp theo đại khái hiểu ở đây vừa xảy ra chuyện gì, lập tức sửa lời, nói:

- Arai chủ trì, bốn người này tuyệt đối không phải bằng hữu, bọn họ đã đả thương hơn mười tên nhân viên thần chức của chúng ta, hiện tại đã giơ tấm bảng đi tới hướng này...

- Cái gì?!

Sắc mặt Arai Kan tối sầm, nộ khí ngút trời:

- Khốn khiếp! Tiểu Lâm Khang Trạch! Chẳng lẽ các ngươi đều là thùng rỗng kêu to sao? Thiên Hoàng bệ hạ chấp thuận cho các ngươi dùng súng mà? Bọn phế vật các ngươi lại không ngăn được bốn người đến đây kháng nghị? Đáng chết!

- Cái này…

Tiểu Lâm Khang Trạch đã ở trong đền thờ hơn hai mươi năm, dĩ nhiên biết hiện tại mình không thể phản bác, chỉ có thể nặng nề cúi đầu nói:

- Arai chủ trì, chư quân, bốn người kia không phải người Nhật, trong tay bọn họ giơ tấm bảng... Tấm bảng...

- Nói mau!

Vừa nghe thấy lời nói ấp úng của Tiểu Lâm Khang Trạch, Arai Kan trợn tròn hai mắt nổi giận nói:

- Ngươi thật là một phế vật!

Tiểu Lâm Khang Trạch vội vàng nói:

- Trong tay bọn họ giơ tấm bảng, phía trên viết: vị trí đền thờ Tịnh Quốc không tệ, có thể đổi thành nhà vệ sinh công cộng...

- Khốn khiếp!!!!!

Tiểu Lâm Khang Trạch vừa nói xong, đám người Arai Kan đều trợn tròn hai mắt, một loại cảm giác khuất nhục như bị người khác dùng cứt chó giội lên người dâng trào trong lòng bọn họ.

Sát khí lạnh thấu xương từ trên người bọn họ phát ra, trong nháy mắt tràn ngập cả tòa đại điện, khiến Tiểu Lâm Khang Trạch tựa hồ không thở nổi, ánh mắt nhìn về phía Arai Kan cũng tràn đầy hoảng sợ.

- Xung quanh chỗ này đều là khu dân cư, đi một hồi cũng không thấy nhà vệ sinh công cộng nào cả.

Diệp Dương Thành bước chậm trên đường nhỏ trong rừng của đền thờ Tịnh Quốc, nhìn cây cối xanh um tươi tốt hai bên đường, vũ động tấm bảng đã chuẩn bị trước đó, rất có một mùi vị chỉ điểm giang sơn:

- Cải tạo nơi này một chút, đổi thành một nhà vệ sinh công cộng cấp năm sao thật ra cũng là chọn lựa không tồi.

- Chủ nhân nói rất đúng...

Vẻ mặt của mấy người Tiểu Thương Ưu Tử có chút co quắp, giống như buồn cười nhưng lại không thể cười, chỉ có thể cố nén trong lòng, sắc mặt cổ quái đáp lại.

- Khốn khiếp!

Hơn mười tên nhân viên thần chức của đền thờ bị chủ bộc Diệp Dương Thành liên tiếp đánh lui về phía sau, nhìn tấm bảng kháng nghị khiến bọn họ phát điên trong tay chủ bộc Diệp Dương Thành, lại nghe giọng điệu chế giễu của Diệp Dương Thành, loại cảm giác biệt khuất tựa hồ khiến bọn họ trực tiếp bạo tẩu!

Nhưng, hơn mười nhân viên thần chức bị quật ngã trong nháy mắt lúc trước đã cảnh cáo bọn họ, bốn người này không phải người bình thường, bọn họ là một đám ma quỷ... Cho nên, trên con đường nhỏ trong rừng, phía trước bốn người, ba nam một nữ giống như đang giao du, vừa nói vừa cười châu đầu ghé tai, trong tay giơ tấm bảng màu đỏ, dùng tiếng Nhật viết chữ: vị trí đền thờ Tịnh Quốc không tệ, có thể đổi thành nhà vệ sinh công cộng.

Đối diện với bốn người này, đang có hơn mười nhân viên thần chức mặt đầy tức giận, nhưng lại hết sức bất đắc dĩ không ngừng lui về phía sau, nhìn thần sắc của bọn hắn, giống như biết rõ đợi lát nữa mình sẽ bị cường bạo, nhưng lại vô lực phản kháng...

- Còn không ra sao...

Nhìn đám nhân viên thần chức của đền thờ Tịnh Quốc đang không ngừng lui về phía sau, Diệp Dương Thành cười dài, nhưng trong đầu đang âm thầm suy nghĩ, những ảnh vệ núp trong đền thờ Tịnh Quốc trong rút cuộc có thể nhẫn nhịn tới khi nào?

Diệp Dương Thành không có tài liệu cụ thể của những ảnh vệ này, cho nên không cách nào thông qua tìm tòi định vị xác nhận vị trí của bọn họ, đồng thời, xét thấy đối phương có nhân số quá nhiều, chỉ có thể kéo một nhóm người ra trước, mới có thể xác nhận vị trí của bọn hắn, đồng thời bày thiên la địa võng, tung một mẻ lưới bắt hết!

Cho nên, Diệp Dương Thành cố gắng nhẫn nại, bộ dạng vừa cười vừa nói, không ngừng tiến tới gần hơn mười nhân viên thần chức...

- Khốn khiếp, các ngươi muốn chết!

Khi Diệp Dương Thành không chắc chắn những ảnh vệ này có xuất thủ hay không, bên tai hắn bất chợt vang lên tiếng quát mắng của một tên nam tử nổi giận!

Vừa nghe thấy tiếng quát mắng này, trong lòng Diệp Dương Thành nhất thời vui mừng, nghiêng đầu nháy mắt ra dấu cho Dương Đằng Phi và Đường Thái Nguyên, hai người lập tức hiểu ý, sau khi khom người hành lễ, liền vọt vào rừng cây bên cạnh, biến mất không thấy gì nữa...

Khi Dương Đằng Phi và Đường Thái Nguyên âm thầm tiến vào trong rừng cây, thi triển ẩn thân thuật phóng lên cao khóa mục tiêu, từ phía xa truyền đến một tiếng xé gió, ba nam tử mặc trang phục màu đen vù một tiếng, xuất hiện trước mặt đám nhân viên thần chức đang không ngừng lui về phía sau, sắc mặt âm trầm, làm cho người ta biết rõ lúc này tâm tình của bọn họ đang hỏng bét đến trình độ nào.

Sau khi ba nam tử này dừng bước, cũng không chú ý đến Diệp Dương Thành trước tiên, mà xoay người nổi giận mắng đám nhân viên thần chức:

- Khốn khiếp, một đám nuôi phí cơm.

Hơn mười tên nhân viên thần chức bị hù dọa đến sắc mặt trắng bệch, muốn giải thích lại không có lá gan, chỉ có thể đứng thẳng người, nặng nề cúi đầu xuống.

Nhìn thấy màn này, tâm ý của Diệp Dương Thành cũng có chút buồn bực, ba nam nhân trước mắt khi đối đầu kẻ địch, còn có tâm tư đi khiển trách người bên mình, vậy không phải đầu óc có vấn đề, thì chính là mù quáng tự đại đến mức quên hết tất cả, căn bản không đặt Diệp Dương Thành trong mắt.

Sau khi nhìn thấy hơn mười tên nhân viên thần chức sắc mặt trắng bệch cúi đầu nhận lỗi, tên nam tử đứng ở giữa mới xoay người lại, dùng ánh mắt âm trầm quét qua Diệp Dương Thành và Tiểu Thương Ưu Tử, cau mày nói:

- Khốn khiếp, Tiểu Lâm Khang Trạch, ngươi không phải nói có bốn người sao?

Nghe được thanh âm quát mắng của Arai Kan, Tiểu Lâm Khang Trạch ở phía sau vội vàng chạy tới, vô cùng chật vật xuất hiện trước mặt Arai Kan, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Dương Thành, hắn cũng không khỏi trợn tròn mắt, lúc nãy không phải còn có bốn người sao? Làm sao lúc này...

- Bắt đầu đi.

Chánh chủ đã xuất hiện, Diệp Dương Thành cũng lười nghe bọn hắn nhiều lời, tiện tay vứt tấm bảng kháng nghị sang một bên, vỗ vỗ hai tay, dùng Hán ngữ thuần khiết nói:

- Đưa đám cặn bã này đi gặp đại xà thần của bọn hắn đi.

- Người Châu Á?

Vừa nghe thấy thanh âm Hán ngữ thuần khiết trong miệng Diệp Dương Thành, Arai Kan nhất thời chấn động, sắc mặt kịch biến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.